Hoàng Quyền

Chương 26: Chương 26: Đồng ẩm




Ninh Dịch đứng bên song, dõi mắt ra xa ngắm rặng liễu mềm mại thướt tha la đà rủ xuống mặt hồ, chợt ngẩn ngơ nhớ đến người đó. Dưới ánh tịch dương, cô khẽ ngẩng đầu, điềm tĩnh như nước, mơ màng như sương; còn hắn ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi sà xuống, chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt vô tội kia, như nhành liễu dẻo dai phong tình lặng lẽ rủ xuống mặt hồ không gợn sóng.

Bỗng thấy phiền lòng, nắng xuân rực rỡ chan hòa cũng chẳng thể xua tan màn sương giá rét mịt mù giăng mờ mắt hắn.

“Không.” Hắn thờ ơ đáp: “Chẳng qua chỉ là một tên bạch diện thư sinh.”

Tân Tử Nghiên cười cười nom hắn, nhận ra vẻ bất thường khôn tả trong hắn, song gã cũng chẳng dại gì nói trắng ra.

“Mấy bữa trước, Thừa Minh điện nửa đêm khuya khoắt tức tốc triệu Trương lão đầu vào chẩn mạch, vừa khéo đúng lúc lão Trương đang thư nhàn, bèn bật khỏi giường gấp rút theo thái giám vào cung.” Tân Tử Nghiên chậm rãi đổi chủ đề, thong thả kể tiếp: “Việc xong, lại không tiết lộ gì nhiều, chỉ bảo bị cảm xoàng thôi.”

Thừa Minh điện là tẩm cung của hoàng đế còn Trương lão đầu thì giữ chức trưởng quản Thái y viện.

Giọng kể đậm chất bông đùa cợt nhả, vẻ như tính nghiêm trọng của sự việc chỉ hời hợt như ngữ điệu của gã.

Ninh Dịch vô cảm liếc gã một cái, hồi lâu mới cất tiếng: “Vốn chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ nực cười rằng, đại ca ta lại tất tả chạy tới hầu hạ bón thuốc ngay sớm hôm sau. Lão gia tử tuy không tỏ vẻ gì, nhưng đến ngày thứ ba thì điềm nhiên bác bỏ bản ghi chép về Hộ bộ thượng thư của hắn.”

Ninh Dịch lắc đầu ngán ngẩm, Tân Tử Nghiên cũng bày ra vẻ đồng tình – Không sợ có sói làm kẻ địch, chỉ sợ có heo làm đầu đàn, nếu vô phúc vớ phải gã chủ nhân lớ ngớ thì tôi tớ cũng phải bất lực mà thở dài.

Bệ hạ tuổi cao sức yếu, nay mai đổ bệnh là lẽ thường tình. Các hoàng tử cũng vì thế mà nhất loạt dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong Thừa Minh điện, tỷ như: nửa đêm vời Trương thái y tới bắt mạch chẩn trị, đây chính là ám hiệu chỉ ra bệnh tình của người đã đến hồi nguy ngập, thế nhưng biết trước biết sau cũng phải vờ như không biết. Mới nửa đêm xảy ra chuyện, sáng tinh mơ hôm sau đã tức tốc chạy tới hầu, há chẳng phải đã công bố thẳng thừng với bệ hạ rằng, trong Thừa Minh điện có nội ứng của thái tử, lúc nào thái tử cũng nắm được bệnh tình của người trước tiên, nay chỉ còn đợi đến ngày băng hà – kế vị nữa thôi!

“Ngu chút cũng tốt.” Tân Tử Nghiên vỗ vai Ninh Dịch: “Không dốt, tri kỉ của ta cũng không sống được đến tận giờ.”

Ý cười bên môi Ninh Dịch vẫn hờ hững không đổi, duy có ánh mắt bỗng lạnh đi vài phần, lóe lên hàn ý lạnh thấu xương, như luồng khí lạnh vốn đã lắng xuống lâu năm thốt nhiên cựa mình trỗi dậy, từ từ gặm nhấm tâm tư.

“May là có tiên sinh.” Ngón tay khẽ gõ lên chấn song, mắt phóng qua rặng hoa trước cửa, quan sát đám sĩ tử đang nườm nượp đi lại bên ngoài. Do sắp vào bữa, mọi sĩ tử đều đổ dồn về hướng phạn đường, trong đám môn sinh lố nhố, chợt thấp thoáng ẩn hiện một bóng hình rất đỗi quen thuộc…

Tức khắc, hắn liền bật cười tự giễu.

Sao có thể?

Tiện nhân đó dù giỏi hóa trang cách mấy cũng chẳng thể lọt qua ‘long đàm hổ huyệt’ chắn ngay trước cổng Thanh Minh viện!

Kể từ chiều đó, quân lính có xới tung mọi hang cùng ngõ hẻm trong kinh thành cũng không tài nào lần ra tông tích của ả, khiến hắn âm ỉ buồn bực suốt bao ngày nay, song lại không muốn truy cứu nguyên do của nỗi buồn bực vô cớ đó. Thực ra do chẳng thiết quan tâm, vì hắn là người của đại sự thời cuộc, hoa dại ven đường chỉ nên ngắm qua, không được phép quá lưu tâm chú trọng….

Càng tiến tới đích, càng trập trùng nguy hiểm, một lần sảy chân vạn kiếp bất phục. Hắn vì cô, cơ hồ đã mất đi tác phong vốn có, quá mức nhân nhượng, dung túng cho cô. Tuy vậy, chỉ bất quá tam, những nước đi nằm ngoài ván cờ, không được phép để sơ sẩy đến lần thứ tư!

Thu mắt về, hắn xoay người, nhìn thẳng vào Tân Tử Nghiên, đột nhiên hỏi: “Tiên sinh đã chuẩn bị xong chưa?”

“Ý của ta trước giờ vẫn không đổi.” Vẻ cợt nhả thường trực liền biến mất, thế bằng thái độ nghiêm túc hiếm có trong đời, Tân Tử Nghiên cũng nhìn trực diện vào đối phương, khảng khái trả lời.

Bốn mắt giao nhau, uy nghiêm kiên định, không chút né tránh nhún nhường.

Bên song, gió chợt rì rào nổi lên.

—-

Tri Vi đâu biết, cách cô gang tấc, có hai kẻ mới nhắc đến mình; Ninh Dịch cũng chẳng ngờ, ả tiện nhân vẫn truy lùng bấy lâu nay, lại đang nằm gọn trong tầm tay hắn…

Cô ngồi trong phạn đường, quen mui rướn người qua đếm thịt trong bát của Cố Nam Y, hôm nay có thịt bò hầm, Tri Vi điểm mặt đếm một lượt, mười miếng cả thảy, lập tức quen tay bê bát lại gần, gắp hai miếng bỏ vào trong.

Tám miếng, thiếu gia chỉ ăn tám miếng thôi!

Cứ đến bữa ăn, Yến Hoài Thạch lại lẩn như trạch, do mang lốt tùy tùng, hắn chẳng được vào giảng đường kết thân với ai, vì vậy mới xoay ra tận dụng triệt để giờ ăn uống trong phạn đường.

Phải công nhận rằng, hắn có tài lân la bắt chuyện khéo nhất thiên hạ. Tối qua cô nghe hắn vỗ ngực tự hào vênh vang kể thế này: rằng thì là mà, quản sự đại nhân mời hắn ăn cơm, đương lúc chén tạc chén thù, lè nhè câu ‘đệ’ câu ‘huynh’, đại nhân hứng lên liền quay ra kết nghĩa kim lan với hắn. Mà trong khi đó, quản sự Chính sử viện lại được mệnh danh là: thiết diện Diêm La,cả ngày chỉ hằm mặt, sắt lạnh như đao phủ! Chậc, chậc….

Cố Nam Y không mảy may đếm xỉa đến vẻ mặt xun xoe nịnh bợ, giả đò chu đáo ân cần của Tri Vi, đối với tất thảy mọi chuyện trên thế gian, hắn chỉ có nguyên một thái độ, đó là: cố định tầm mắt trong phạm vi một thước ba thốn dưới lớp mạng che.

Tuy nhiên, phong thái ăn uống lại hết sức tao nhã điềm đạm, duy chỉ có điều, đôi lúc gắp thịt lại sượt, như vẫn khá gượng gạo, chưa quen dùng đũa. Nhiều bữa, Tri Vi trộm nghĩ – Chả lẽ, đến cơm Cố thiếu gia cũng được người ta bón cho à?

Đến Thanh Minh cũng độ một thời gian, cô dần nắm được vài điều căn bản về nơi đây: Thanh Minh ngoài lỏng trong chặt, nơi nơi ẩn giấu huyền cơ!

Gần đây, cô đang chuyên tâm nghiên cứu cuốn vở da nao kim tơ mượn từ gã áo choàng, có bữa ngẫu nhiên phát hiện ra, vườn hoa ngăn khu Chính sử với Quân sự có bày trận pháp tương đồng với vườn hoa ghi trong cuốn vở!

Thảo nào, cứ đến khuya là cấm cửa môn sinh, cấm bén mảng chạy ra ngoài; thảo nảo một kẻ lai lịch bất minh, mang theo gã tùy tùng đầu óc bất thường tiềm tàng nguy hiểm như cô lại được dễ dàng chấp nhận cho vào nhập học, té ra là đã bố trí sẵn thiên la địa võng nên chẳng sợ đại loạn nổi lên!

Cô đồ rằng, nếu có kẻ dám to gan lớn mật làm càn tại đây, chắc chắn sẽ bị phanh làm tám mảnh ngay tắp lự!

Tất nhiên, đấy là cơ mật của riêng cô, kẻ khác sao biết cho nổi? Vì cách bài binh bố trận quanh đây cực kỳ tinh vi, biến hóa diệu kỳ, bề ngoài trông rõ tự nhiên gần gụi, giống y sì đúc các học viện khác, nhưng bên dưới nó thì…

Nghĩ đoạn, bèn vùi đầu vào ăn cơm, không để ý thấy có kẻ bỗng dưng đứng dậy đi đến chỗ mình.

Tiếng cười nói ồn ã xung quanh tự nhiên ngưng bặt.

Kẻ đó tiến thẳng đến chỗ cô, ôm quyền hành một cái lễ cực lớn, nhã nhặn lên tiếng: “Ngụy huynh!”

Tri Vi chỉ hơi ngước lên, chẳng cần biết mặt, cứ chào đại cho có lệ. Tức khắc liền nghe thấy chất giọng oang oang, vang như sấm rền của đối phương: “Ngụy huynh, nghe nói huynh là môn sinh tâm đắc nhất của Hồ phu tử, bữa nay, tại hạ có việc muốn thương lượng với huynh, chẳng hay có phiền huynh không?”

Tri Vi ngẩng lên cười tươi: “Huynh đài là đồng niên thuộc Quân sự viện phải không? Huynh đài đang rất khổ tâm với giờ Chính luận của Hồ phu tử phải không? Tiểu đệ tuy chẳng phải môn sinh tâm đắc nhất của phu tử nhưng huynh đài đã nhọc công tới chỗ tiểu đệ hạ mình cậy nhờ thì thiết nghĩ cũng không có gì gọi là phiền hà cả.”

Gã nọ cả mừng, chẳng ngờ Tri Vi lại là người tinh tường đến vậy, chẳng cần dò hỏi cũng nắm rõ nguyên do, khuôn mặt đỏ au bỗng sáng bừng bừng, rối rít nói: “Đa tạ Ngụy huynh đệ, tại hạ là Thuần Vu Mãnh thuộc Quân sự viện, Ngụy huynh đệ sau này có gì nhờ vả, cứ đến tìm thẳng tại hạ là được!”

Tri Vi cười mỉm chi, nhã nhặn đáp lễ, lòng thầm nghĩ – Tất lẽ dĩ ngẫu là phải tìm ngươi, nếu không phải từ miệng Yến Hoài Thạch moi được cái xuất thân tướng môn của nhà ngươi, lại còn là lão đại giấu mặt trong Quân sự viện, ta đây cóc thèm kết thân với ngươi!

Thuần Vu Mãnh mãn nguyện gật đầu, đoạn ung dung quay về chỗ ngồi, ai nấy đều bấm bụng cười thầm, gã này đáng ra đã có thể rời học viện, nhưng khốn nỗi lại chết đứng chết ngồi trong giờ Chính luận khó nhằn của Hồ phu tử, tuy rằng Hồ phu tử và Thuần Vu lão tướng quân là bằng hữu chí cốt, song cũng chẳng vì thế mà cứu được Thuần Vu Mãnh, đáng lẽ đã sớm được đứng trong quân ngũ nhậm chức lớn chức nhỏ, nhưng nay lại chỉ vì môn Chính luận, luận nhăng luận cuội mà lỡ làng cả đại sự. Haiz!

Do mấy bữa nữa là đến ngày khảo thí Chính luận, Thuần Vu Mãnh bèn bật tường đến cầu cứu Tri Vi giữa nửa đêm khuya khoắt. Hai người vác rượu ra gốc cây lê, huynh một chén – tôi một chén, loáng cái đã hết cả vò, mà phần luận văn Tri Vi cũng đã giúp hắn giải quyết êm xuôi.

Khúc mắc đã xử lý xong, Thuần Vu Mãnh phởn phơ ra mặt, bèn tựa gốc lê, gõ vò rượu coong coong, lè nhè xướng lên ầm ĩ:

“Trận sớm theo hiệu trống

Đêm ngủ ôm yên ngồi

Xin vung thanh gươm quí

Lâu Lan chém chết tươi!”

(Trích Tái hạ khúc 1 của Lý Bạch, nguồn Thivien.net)

“Chẳng qua chỉ là môn Chính luận của Hồ phu tử thôi mà.” Đôi mắt nhuốm chút men say của Tri Vi mơ màng nhìn hắn, đoạn nghẹo cổ hỏi: “…thế mà cũng khiến huynh vui sướng tưng bừng hát ca đến thế sao?”

“Đệ không biết đó thôi.” Thuần Vu Mãnh cười hềnh hệch đáp: “Huynh đã sớm được giao chức hiệu úy Trường Anh vệ tại Ngọ Môn, chỉ đợi ngày học xong là đi nhậm chức, ai ngờ, lại bị cái môn Chính luận lố lăng chẳng ra thể thống này níu chân, làm lỡ chính sự, khiến huynh lo sốt vó cả ngày lẫn đêm!”

Tri Vi chau mày – Xem ra chuyện này ắt có khuất tất gì đó. Chính luận chỉ là môn phụ trong Kinh, Sử, Tử, Tập, vốn dĩ chẳng đến nỗi quan trọng gì cho cam, càng huống hồ Thuần Vu Mãnh lại là môn sinh của Quân sự viện, võ tướng quan tâm đến Chính luận để làm chi? Hồ phu tử lại năm lần bảy lượt gây khó dễ cho hắn, rốt cuộc là vì sao?

Đã sớm được giao chức hiệu úy Trường Anh vệ tại Ngọ Môn…

Chẳng lẽ vì muốn cầm chân hắn? Cớ sao lại phải cầm chân hắn?

Đang băn khoăn nghẹo cổ chau mày suy ngẫm, bỗng Kẹt một tiếng, cửa phòng hé mở, Cố Nam Y lẳng lặng lướt thẳng tới chỗ họ, như ma quỷ hiện hồn về đòi mạng…

Tri Vi thầm kêu ‘toi rồi’, vẫn chưa uống xong ngụm rượu đã đứng bật dậy, đẩy ngay Thuần Vu Mãnh đi về, Thuần Vu Mãnh la lên oai oái, khó hiểu hỏi: “Đệ làm gì thế?”

Đương lúc dầu sôi lửa bỏng, lấy đâu ra thời gian để giải thích cho hắn hiểu!

Đêm qua, có một con chó, cách phòng của Cố thiếu gia nguyên ba cái vườn, ông ổng cắn diết cả đêm, phá tan mộng đẹp của Cố thiếu gia. Cố thiếu gia cũng bộ dạng nhát ma dọa quỷ thế này lặng lẽ mở cửa đi ra, lúc về, chỉ thấy vạt áo dính toàn lông chó!

Tại cô nhất thời hồ đồ, rượu vào ngà ngà say, quên tiệt đi mất là Cố thiếu gia nhà cô ghét nhất có kẻ làm ồn!

Thuần Vu Mãnh tuy đang lơ tơ mơ nhưng vẫn cố ôm ghì gốc lê, cười hề hề quyết không chịu đi, chẳng mảy may hay biết luồng sát khí đã nồng nặc bao quanh. Tri Vi thấy sắp xảy ra án mạng, bèn hốt hoảng lao ra, định chắn trước mặt Thuần Vu Mãnh, song do quá gấp, luồng khí nóng trong người chợt bùng phát, tức khắc, thấy chân nhẹ hẫng, phốc một cái, người bổ thẳng về phía trước.

“Bịch!”

Cảm giác vừa mềm vừa cứng.

…Như có hơi thở thanh mát dịu ngọt vây quanh.

……Hóa ra, đang yên đang lành khinh công lại đột ngột bạo phát, khiến Phượng Tri Vi nhà ta lao thẳng tới, đập đầu vào ngực Cố thiếu gia, Cố Nam Y.

Tất nhiên, Tri Vi chẳng kịp trở tay, cô nào có nắm được luồng khí nóng kia bao giờ thì bộc phát ra ngoài đâu, chỉ thấy người bỗng phi cẫng lên, đập đánh bốp vào thứ gì đó, kế đó thì sao bay ngợp trời, hoa rơi lả tả…

Dưới mặt bỗng có cảm giác thư thái dễ chịu, mềm mại ấm áp, cực kỳ thân quen.

Sực tỉnh ra, bi thống kêu lên, phen này mình tiêu đời rồi, tiêu đời không phải vì cô bất chợt lao vào lòng một gã đàn ông, mà là vì Cố thiếu gia ghét người khác đụng vào mình… Lát nữa, thể nào cũng bị Cố thiếu gia lẳng lên mái nhà, tha hồ vồ chim cho mà coi!

Thốt nhiên lại vang lên tiếng Thuần Vu Mãnh đứng sau hít liền mấy hơi lạnh, liền sau đó cô bị đẩy ra, rồi thì trố mắt nhìn chằm chặp vào cái mạng che đương nằm lù lù dưới đất.

Ôi mẹ ơi! Trời đất ơi! Phật tổ ơi! Bồ tát ơi!

Con đâm rớt cái mạng che của Cố thiếu gia rồi!!!!!

Một ý nghĩ gian tà chợt lóe qua, bèn ngẩng phắt lên nhìn mặt Cố thiếu gia, thế nhưng, tiếc là vẫn chậm một bước. Cố thiếu gia chỉ phất nhẹ tay áo, mạng che dưới đất đã bay lên, tiếp tục công năng ngàn năm như một, che kín dung mạo của hắn…

Tuy nhiên, dưới lớp vải lụa trắng phau đang chấp chới tung bay, dường như cô đã thấy hắn nhón tay, chấm nhẹ lên môi, sau đó cúi đầu, ngậm ngón tay vào miệng, từ từ khẽ mút…

Thấp thoáng ẩn hiện thần thái phảng chút ngây thơ, pha chút hiếu kỳ, thoảng chút ngỡ ngàng, đậm nét hoang mang dưới lớp vải the.

Thứ biểu cảm rõ ràng không cố ý trăng hoa chòng ghẹo, nhưng lại đượm chất cợt nhả phong tình, thản nhiên đưa tay mút mát nhấm nháp thứ hương vị chưa từng được nếm trong đời…

Hương rượu nhàn nhạt ngan ngát phảng phất nơi đầu mũi.

Tri Vi đứng sững như trời trồng, thộn mặt nhìn hắn hồn nhiên đưa lưỡi lia một vòng liếm chút rượu đọng lại nơi đầu môi như đứa trẻ trong sáng thuần khiết, ý nhị ngây thơ, từ tốn đưa lưỡi ra liếm kẹo….

Sực vỡ lẽ, hóa ra mới nãy do quá cuống, ngụm rượu chưa kịp nuốt xuống bụng, người đã nhào ra chắn trước mặt Thuần Vu Mãnh, ai ngờ, khinh công lại bộc phát, khiến cô đâm sầm vào ngực Cố Nam Y, làm rớt mạng che của hắn, sau đó thì chút rượu còn lại trong miệng hình như…hình như….đã bắn vào môi hắn thì…thì phải!

Còn hắn…đã…đã liếm sạch chỗ rượu đó rồi…



Mặt của Tri Vi chợt nóng phừng phừng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.