“Quên mất nàng cũng thông thạo y lý nhỉ?” Ninh Dịch chép miệng cười nhạt, song vẫn đưa tay ra, “Ta chỉ hơi đau đầu chút thôi.”
Mắt hắn hơi ngước lên, nhìn cô vẻ thâm trầm. Tri Vi mỉm cười ngưng thần bắt mạch, đoạn ôn tồn phán: “Thân thể vương gia vẫn tốt ạ.”
Rồi như tiện tay dâng lên bát canh giải rượu. Ninh Dịch chỉ dán mặt đăm đăm mà không buồn đón lấy.
“Chắc canh do tôi nấu nên ngài không dám uống.” Tri Vi cười lẫy. “Thôi để tôi bưng đi vậy.”
Người vừa toan xoay, tay bỗng nhẹ bẫng.
“Thường nói thuốc đắng, độc ngọt.” Ninh Dịch đón bát, uống cạn một hơi, “muốn biết thực hư phải tự mình nếm thử.” Xong uể oải đứng dậy, “Không còn sớm nữa, ta có việc đi trước đây.”
Tri Vi nhìn theo bóng lưng hắn, cung kính thi lễ, “Cung tiễn Vương gia.”
Bỗng thấy hắn khựng chân lảo đảo, nom như sắp ngã, đành thở dài vội giơ tay đỡ
Kế rồi tay choàng má áp, hơn phân nửa trọng lượng cơ thể hắn liền đổ lên vai cô. Mày Tri Vi thoáng cau lại rồi nhanh chóng dãn ra mỉm cười theo thói quen.
Ninh Dịch nhạt cười, người con gái này dường như đã khoác lên nụ cười không màng hồng trần, chẳng sợ gió mưa ấy thường xuyên đến mức không còn nhớ đâu là vẻ mặt thật sự của mình nữa rồi.
Vẻ ngoài thân thiết, mặt nạ dịu dàng, lẽ nào nàng ấy muốn mang nó cả đời?
Nghĩ vậy, hắn bèn đưa tay kéo mặt nạ da người trên mặt cô xuống, đoạn xoa xoa lông mày, nỉ non dỗ dành: “Chau lại nào, chau lại nào.”
Tri Vi khóc dở mếu dở – gã này say đến điên rồi à? Chẳng vuốt nếp nhăn đi thì thôi, ai đời bắt cô chau mày cau có?
“Không phải ngài nói còn có việc sao ạ?” Biết hắn không thích mình săn đón vờ vịt, cô bèn đeo lại mặt nạ rồi dứt khoát phẩy tay, “Không tiễn, không tiễn.”
Ninh Dịch cúi đầu, tóc đen xõa ngang mày nổi bật trên làn da trắng, ánh mắt mơ màng, đôi môi quyến rũ, “Ta biết nàng muốn đuổi phứt ta đi lắm rồi.”
“Vương gia chớ đùa.” Tóc mai bên má nhẹ phất, Tri Vi rụt người khẽ né bờ môi ướt át, mặt mày vẫn thản nhiên, “Vi thần còn tiếc sao ngài không thể ngày ngày đại giá để vi thần được ngày ngày cau mày ấy chứ.”
Ninh Dịch đăm đăm nhìn cô một lúc rồi thong thả cất bước ra ngoài. Lúc hai người trở lại trên đình, liền thấy vị Thập hoàng tử trước đó ‘rượu say người gục’ đang mặt mũi đỏ kè châm rượu.
“Lão Thập đệ hôm nay sảng khoái quá nhỉ?” Nhị hoàng tử lừ đừ chỉ tay vào hắn, “Thường ngày thấy đệ khí phách cản rượu thay lão Lục lắm mà, sao hôm nay lại nỡ để lão Lục nếm mùi túy lúy thế hử?”
“Chắc tại rượu nhà Ngụy đại nhân thơm ngon quá đấy mà!” Thất hoàng tử hiền hòa nói đỡ.
“Mọi người lại đây xem quà mừng đệ chuẩn bị cho mẫu phi này!” Ngũ hoàng tử chếnh choáng lục ra một chiếc ống đựng bút từ trong tay áo.
“Bảo bối độc nhất vô nhị mà Bố Chính Sử Mân Nam phải lục tung cả Thập Lý Đại Sơn lên để tìm đấy. Vừa mới được đưa tới hôm nay thôi, đúng dịp cho mọi người mở rộng tầm mắt.”
“Xời! Mỗi cái ống đựng bút. Quý phi nương nương thi họa xuất chúng, hiếm lạ gì thứ ấy!” Nhị hoàng tử đương tặc lưỡi chê bai thì bỗng ‘ồ’ thốt lên.
Trong chiếc ống nhỏ nhắn chợt lóe một đôi mắt tròn xoe linh động.
“Ối chuột!” Thập hoàng tử thét lên ngã giật ra sau, may sao Ngũ hoàng tử nhanh tay đỡ kịp, cười nhạo, “Gan của đệ vẫn bé thế à? Chẳng có chút khí vũ hoàng gia gì cả.”
Thập hoàng tử ngượng chín mặt, đưa mắt nhìn lại mới thấy bên trong là một con khỉ nhỏ xíu chỉ bằng đầu ngón tay, đầu bự lông xù, đuôi ngắn cũn cỡn. Điểm đặc biệt là bộ lông óng ánh rực rỡ tựa như đúc ra từ vàng thật, nom đến chói cả mắt.
“Lẽ nào là bút hầu trong truyền thuyết?” Thất hoàng tử trầm trồ. “Chẳng phải giống khỉ này đã tuyệt tích lâu rồi sao? Huynh tìm được ở đâu thế? Chà, nom sắc vàng này xem, nghe đồn bút hầu chỉ có màu xám nhạt hoặc vàng cam, nào được sắc vàng tươi hiếm có như này?”
Ngũ hoàng tử đắc chí ra mặt: “Kể ra Mân Nam Bố Chính Sử Cao Thiện cũng có lòng lắm thay, con bút hầu này do ổng tìm được ở bộ tộc giỏi tài thuần thú Nguyệt Vũ ngụ trong Thập Lý Đại Sơn đấy. Mẫu phi thích thi họa thơ phú, nếu có con vật này mài mực điểm bút, làm xiếc trêu cười, hẳn cũng vơi bớt nỗi buồn khi thâm cung quạnh quẽ.”
Thấy con bút hầu ngộ nghĩnh đáng yêu, ai nấy đều không dằn được vuốt ve vài cái.
“Ngũ ca hiếu tâm.” Ninh Dịch chắp tay cúi xuống quan sát con bút hầu nọ, đoạn cười nói, “Lông vàng thiêm hương, đuôi ngắn thị mặc, chỉ nghĩ thôi cũng đủ thấy đẹp ý vui lòng.”
Mọi người cùng cười rộ lên. Ngũ hoàng tử bèn quay sang nhạt giọng, “Miệng lưỡi lão Lục trơn tru ghê nhỉ? Thế đệ đã chuẩn bị quà mừng cho mẫu phi chưa?”
“Quý phi chăm sóc đệ từ nhỏ, cũng là mẫu phi của đệ, đương nhiên đã chuẩn bị từ sớm, chỉ là không sánh được với Ngũ ca mà thôi.”
“Vậy thì tốt.” Ngũ hoàng tử chép miệng khẽ cười, “Không phí công mẫu phi nuôi dưỡng đệ bao năm.”
Ninh Dịch chỉ cười không đáp, từ góc độ của Tri Vi, có thể thấy dưới đôi mắt hơi rủ xuống của hắn lóe lên một tia u tối.
Rượu cạn chuyện xong cũng là lúc nên giải tán. Tri Vi thấy bọn họ đứng lên cáo từ, chưa kịp thở phào vì Thiều Ninh không nhảy ra góp vui thì chợt nghe bên ngoài có tiếng lao xao huyên náo, kẻ hô ‘Thích khách’, người chạm kiếm đao.
Tri Vi trộm lo trong lòng, chưa kịp phản ứng thì chúng hoàng tử đã đưa mắt nhìn nhau một cái rồi phóng cả ra ngoài.
Ngoài tiền viện loạn xạ một đám đông quần nhau đến là náo nhiệt, thị vệ các phủ vận cẩm y xanh đỏ đủ màu đang vây công hai kẻ áo xám che mặt. Hai người nọ thân thủ quỷ dị, tả xung hữu đột, trường kiếm huơ tới đâu, máu tươi rưới tới đó.
Tri Vi nom kỹ một hồi, bỗng ‘ồ’ sự lạ.
Một trong hai gã trông như đánh càng đâm bậy, giết người chẳng đặng mà cứ chăm chăm đâm vào vai trái của chúng thị vệ, không xót một ai.
Vòng vây đột phá, hai gã chưa kịp thoát thân thì đột nhiên có bóng người lảo đảo vác theo vại thủy tiên ở tiền viện vọt tới.
Hắn nghiêng ngả len vào giữa đám người đang quần nhau hăng say, nhấc tay ném mạnh, tức thì vại sứ vỡ choang, nước văng tung tóe. Hai tên thích khách theo bản năng vung kiếm lùi sau. Người đập vại liền chớp thời cơ đâm kiếm đột kích.
“Keng két!” kiếm va, hàn quang lóe sáng.
Máu đào phun đỏ trên ai trái của cả ba người.
Không kịp nghỉ lấy hơi, hai gã thích khách lập tức xoay lưng lỉnh theo hai ngả, biến mất tăm sau làn bụi nước mù mịt.
Người còn lại vẫn ngây ra tại chỗ, tay ôm vai xuýt xoa liên tục. Nheo mắt một chặp, Tri Vi mới nhận ra gã là tên thị vệ hay đi theo Ninh Dịch, gọi là Ninh Trừng thì phải.
Cay cú nhìn hướng thích khách chạy mất, gã hằn học gằn giọng: “Tư Mã Quang đập vại. Tư Mã Quang đập vại!”
Tư Mã Quang đập vại là một điển cố được lưu truyền từ thời Đại Thành từ 600 năm trước. Thế nhưng không ai biết Tư Mã Quang là ai cả, chỉ biết khi Thần Anh hoàng hậu nhắc đến thì người này đã ‘đập vại’ rồi.
Hỗn loạn vừa dứt, bất an bao trùm, mọi người nhanh chóng cáo từ hồi phủ. Tri Vi tiễn ra tận cổng, nhìn hướng hoàng thành, mắt đen thâm thúy.
………………….
Ngay đêm đó, tiếng vó ngựa dồn dập náo động cả phố thị thanh vắng.
Trong sắc đen u ám, Hô Trác Thế tử hùng hổ giáng từng nhát vào mặt trống căng cứng đặt ngay trước cửa cung. Tiếng trống thùng thùng xuyên thủng màn đêm mờ mịt, dội thẳng vào ánh ban mai phía chân trời.
Ngót nửa kinh thành giật mình kinh động. Trống này khi xưa kiến quốc do Thiên Thịnh đế đặt trước cửa cung, truyền rằng bách tính bá quan, oan trời nghe thấu.
Song cửa cao cung hiểm, trên đời có được mấy vụ ‘Kỳ oan’ khó giải, mấy người dám kinh động thánh giá? Bởi thế đó giờ chiếc trống này chỉ được xem như một vật trang trí. Nay lại ầm ầm sấm nổ, chấn động cả đế kinh.