Dù kỳ thi Thể dục trước khi thi vào lớp Mười có tiêu chuẩn nghiêm ngặt, nhưng qua một kỳ nghỉ hè lười biếng, lại cộng thêm việc học hành căng thẳng ở trường trung học trọng điểm, trình độ Thể dục của hầu hết các học sinh đều trở về năm lớp Chín, mới tập đội hình đội ngũ được ba ngày, ai nấy đều đã mệt muốn chết, đứng trong nhà tắm dội nước nóng xuống, xương cốt toàn thân cũng như giòn ra.
“Nếu có một bồn nước nóng ngâm mình thì tốt, đầu gối mỏi quá.” Cô bạn cùng phòng Chu Tâm Di tắm xong rồi vẫn không chịu đi, còn đứng dưới vòi tắm dùng nước nóng xoa bóp kì cọ các khớp xương đau nhức.
“Bớt mơ hão đi! Mau ra mặc quần áo, còn chín phút nữa, cậu mà lề mề để đám con trai vào nhìn hết thì đừng trách tớ không nhắc.”
Trại huấn luyện quân sự không có nữ binh, nhà tắm chung cũng không phân biệt nam nữ, thầy huấn luyện đã chia thời gian để con gái tắm trước rồi đến lượt con trai. Toàn bộ nữ sinh chỉ được cho nửa tiếng, Ngô Tử Thanh còn đeo đồng hồ chống nước vào để xem giờ.
Hoàng Kỳ tắt vòi nước chuẩn bị vào phòng thay đồ mặc quần áo, trông thấy Bạch Lộ Dao trong góc còn đang kì cọ mạnh đất bụi trên người, trên làn da trắng nõn đã hiện lên những vệt đỏ, liền nhắc cô nàng: “Còn chưa đến mười phút, cậu nhanh lên, nóng thế này ngày nào cũng tắm, không cần kì quá sạch đâu.”
Bạch Lộ Dao gật đầu không nói, cúi đầu tiếp tục kì cọ ngực.
Bạch Lộ Dao rất lề mề, tới giờ cơm tối lại chậm chạp, không tranh được với đám nam sinh đang đói đỏ mắt, chỉ ăn mỗi hai chiếc bánh bao. Hoàng Kỳ sợ cô bạn lại chậm chạp quên mất thời gian nên rất để ý, thấy Bạch Lộ Dao đi cùng mình ra mặc quần áo mới yên tâm.
Bạch Lộ Dao lấy khăn lau người, lại đổi chiếc khăn khác lau tóc, tiếp đến lần lượt bôi mỹ phẩm dưỡng da mặt, dầu dưỡng tóc, sữa dưỡng thể. Hoàng Kỳ và Ngô Tử Thanh mặc xong quần áo đợi thật lâu, cô mới bôi đến bắp chân. Trong nhà tắm hơi nước nóng mù mịt, Ngô Tử Thanh nói với Hoàng Kỳ: “Hay là chúng mình ra ngoài chờ đi, chỗ này nóng quá, tớ chảy đầy mồ hôi rồi đây. Dù sao trên tường cũng có đồng hồ, họ đều thấy được.”
Ngoài nhà tắm chỉ có một ngọn đèn vàng mờ tối. Phòng ký túc họ có tám nữ sinh, Ngô Tử Thanh và Hoàng Kỳ nhanh nhẹn tắm xong trước, hai phút sau những người khác cũng ra theo. Ngô Tử Thanh hỏi: “Đủ hết người chưa?”
Chu Tâm Di trả lời: “Sáu người ở đây hết rồi.”
Ngô Tử Thanh búng tay: “Được rồi! Dẹp đường hồi phủ!” Cả đám con gái cầm theo quần áo và đồ rửa mặt cười nói rôm rả đi về ký túc.
Đến chỗ rẽ ngoài nhà tắm, có một nhóm con trai đi đến từ phía đối diện. Họ đã cởi trang phục quân đội, có người chỉ mặc áo may ô quần đùi, có người còn để trần cả nửa thân trên, để lộ ra mấy hình xăm nhảm nhí. Thấy những cô gái vừa tắm xong còn mặc đồ ngủ, tóc ướt sũng, đám con trai cười hí hửng, huýt sáo ầm ĩ, nói những câu đùa tục tĩu với nhau bằng tiếng địa phương.
Ngô Tử Thanh không muốn xung đột với họ. Tranh chấp với đám lưu manh này, mình là con gái chỉ có nước chịu thiệt, vì vậy cô sầm mặt đứng bên đường đợi họ đi qua. Nhóm con trai kia cũng không định làm gì quá đáng, chỉ đùa cợt mấy câu rồi đi.
Hoàng Kỳ quay đầu, thấy những nam sinh kia đi vào nhà tắm. Nhóm nữ sinh tiếp tục đi về phía ký túc xá, có một cô bạn trong nhóm đột nhiên chạy vượt lên đuổi theo một nhóm bạn khác đi phía trước. Lúc này Hoàng Kỳ mới nhận ra nữ sinh kia là bạn học lớp bên, khi nãy đèn tối họ không để ý, giờ mới phát hiện họ chỉ có bảy người.
Ngô Tử Thanh cũng nhận ra, nhìn sáu cô gái kia hỏi: “Dao Dao đâu? Dao Dao đâu rồi? Đã bảo đủ người mới đi cơ mà?”
Người vừa nãy trả lời là Chu Tâm Di cũng cuống lên: “Trong nhà tắm toàn hơi nước, tớ lại không đeo kính, thấy sáu người cùng đi ra, ai biết...”
Ngô Tử Thanh biến sắc: “Dao Dao còn ở trong nhà tắm! Đám nhãi lưu manh kia vừa vào trong!”
Dường như để chứng thực câu nói của cô, từ phía nhà tắm lập tức vọng ra tiếng hét hoảng hốt của một cô gái, sau đó im bặt như bị bịt miệng.
Lúc này các nữ sinh đi tắm đều đã về, các nam sinh khác còn chưa đến, gần đó chỉ có bảy người họ. Các cô gái nghĩ đến hành động và lời nói của nhóm nam vừa nãy thì đều sợ hãi, run giọng hỏi Ngô Tử Thanh: “Làm sao... Làm sao bây giờ?”
Ngô Tử Thanh là người cầm đầu nhóm nữ này, nhưng cô dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ bình thường lớn lên trong cuộc sống êm đẹp, giờ phút này cũng sợ đến mức mắt trắng bệch, chạy lên trước mấy bước lại dừng lại: “Đi tìm cô giáo... Mau đi gọi cô giáo với thầy hướng dẫn đến!”
Các cô gái như tìm được chỗ dựa, vội chạy theo Ngô Tử Thanh về phía tòa nhà ký túc. Ngô Tử Thanh nghe tiếng bước chân không đúng lắm, quay người nhìn, thấy Hoàng Kỳ tách khỏi họ một mình chạy ngược về hướng nhà tắm.
Ngô Tử Thanh gọi cô: “Hoàng Kỳ, cậu đi đâu thế?”
Hoàng Kỳ chẳng thèm nghe, chạy vội vào nhà tắm. Ngô Tử Thanh do dự, cuối cùng vẫn quyết định đi gọi thầy cô trước.
Hoàng Kỳ xông vào nhà tắm, thấy hai nam sinh đang đứng ở cửa phòng thay đồ trong cùng, có lẽ không ngờ còn có nữ sinh vào, vội đưa tay cản cô lại: “Ra ngoài, ra ngoài, hết giờ tắm nữ rồi.”
Hoàng Kỳ hất tay cậu ta ra, xông thẳng vào.
Bạch Lộ Dao đang bị hai nam sinh khác mỗi người giữ một tay đặt vào hộc tủ quần áo, trong đó có một người cầm khăn mặt bịt miệng cô. Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ họa tiết nhân vật hoạt hình màu hồng, cổ áo chun bị kéo ra, lộ toàn bộ bầu ngực, trên đó còn có mấy vết đỏ. Trong nhà tắm vẫn còn thoang thoảng hơi nóng và mùi thơm của dầu gội sữa tắm để lại sau khi các nữ sinh tắm xong, cảnh tượng này khiến tất cả các nam sinh gần đó đều lộ ra nét mặt khác thường.
Nam sinh lực lưỡng có hình xăm trên mình ở chính giữa có vẻ là người cầm đầu bọn họ, tay trái hắn ta đang đặt trên ngực Bạch Lộ Dao. Bạch Lộ Dao giãy dụa điên cuồng, hắn thuận thế trượt tay vào trong cổ áo cô, miệng phát ra một tiếng rên rỉ dâm dục, tay phải vội vàng cởi thắt lưng.
Một nam sinh nhỏ gầy bên cạnh sợ hãi: “Đại ca, đây là trại quân đội, làm thế này không hay lắm đâu. Sờ soạng hoa khôi Nhất Trung chút là được, đừng làm thật chứ?”
Tên cầm đầu cười phá lên: “Sợ gì, đây cũng không phải lần đầu tiên anh mày làm chuyện này. Chỉ cần không vào trong thì không xem như cưỡng hiếp, chú cảnh sát cũng chẳng làm gì được đám trẻ nghịch ngợm chúng ta, hiểu không? Học tập đi, đồ con gà!”
Hoàng Kỳ xông vào thì thấy cảnh tượng này. Cô hít sâu rồi gào lên: “Dừng tay! Làm cái gì đấy? Tránh ra! Tránh ra!”
Mấy nam sinh đàn em vốn đã chột dạ, bỗng dưng nghe thấy một giọng nữ trầm, tưởng là giáo viên nên buông lỏng tay. Hoàng Kỳ nhân cơ hội chạy lên đẩy nam sinh đang bịt miệng Bạch Lộ Dao ra, cầm lấy khăn tắm trên ghế vòng quanh cổ áo trước ngực cô bạn rồi kéo cô ra sau che chở.
Bạch Lộ Dao đang cực kỳ hoảng sợ, nước mắt đầm đìa, run rẩy nép sau lưng Hoàng Kỳ, hai tay tóm chặt lấy áo cô, không thốt nên lời, trong cổ họng chỉ phát ra tiếng thút thít nghẹn ngào.
Hoàng Kỳ ngoảnh đầu nhỏ giọng nói với cô: “Đừng sợ, có tớ đây rồi, giáo viên sẽ tới ngay thôi.”
Ban đầu các nam sinh bị giật mình, tới lúc nhận ra mình vừa bị dọa bởi một nữ sinh thì ai nấy đều có vẻ thẹn quá hóa giận. Tên đại ca xăm mình kia buộc lại dây lưng, vuốt vuốt mũi: “Ồ, trò gì thế này? Anh hùng cứu mỹ nhân hả, nữ hiệp?”
Trong phòng thay đồ có đến bảy, tám nam sinh, ngoài hành lang còn có ba, bốn người nữa. Tên đại ca này có vẻ lớn hơn người khác ít tuổi, trông lực lưỡng và nhanh nhẹn, chắc hẳn thường xuyên đánh nhau. Hoàng Kỳ thầm tính toán, nếu thật sự đánh nhau, cô chưa chắc đã chọi được một mình tên này, huống hồ còn có Bạch Lộ Dao, chỉ còn cách cố gắng trấn áp họ đợi giáo viên đến.
Các nam sinh thấy cô nghiêm nghị bình tĩnh, không kêu một tiếng thì nhất thời không biết phải làm sao. Tên xăm mình hừ giọng: “Sao không nhúc nhích? Một con bé non choẹt mà đã làm chúng mày sợ thế à? Lên đi! Đứa nào chơi được thì nó là của đứa đó!”
Nam sinh bên cạnh cười tục tĩu: “Con bé này đen nhẻm, lại là sân bay, ai thèm. Em thà xếp hàng đợi sờ ngực bự của hoa khôi còn hơn!”
Cả đám con trai cười ầm lên.
Họ vừa cười nói, vừa có người thò tay ra định kéo Hoàng Kỳ. Tay vừa chạm đến vai cô, Hoàng Kỳ lập tức dùng sống bàn tay bổ vào cùi chỏ cậu ta. Nam sinh kia không phòng bị, ôm lấy cùi chỏ há miệng không kêu được ra tiếng, nước mắt lập tức trào ra.
Những người khác chỉ thấy Hoàng Kỳ đánh cậu ta một cái, cười giễu: “Không phải chứ? Con bé này gõ một cái mà mày khóc cơ à?”
Nam sinh bị đánh lúc này mới hoàn hồn, khó nhọc lau nước mắt nước mũi: “Nó đánh tao tê gân! Mày thử mà xem!”
Lại có thêm mấy nam sinh trường nghề số Ba đi vào nhà tắm, ló đầu nhìn phòng thay đồ. Tên đại ca xăm mình nói: “Ôi chà, cũng biết vài ngón đấy. Hóa ra đúng là nữ hiệp. Thất lễ rồi! Thất lễ rồi!”
Vừa nãy cô nhân lúc nam sinh kia không đề phòng, ra tay đột ngột mới chiếm được ưu thế. Giờ những người khác đều cảnh giác, thu nhỏ vòng vây áp sát các cô. Bản thân Hoàng Kỳ cũng không dám chắc, chỉ có thể che cho Bạch Lộ Dao đang run lẩy bẩy sau lưng: “Mấy người đừng có làm bừa!”
Tên xăm mình cười to: “Bọn này cứ thích làm bừa thì sao? Nữ hiệp định thẳng tay với bọn anh à?”
Bên ngoài hành lang phòng thay đồ đã có không ít người vây quanh xem trò. Bỗng dưng có một nam sinh cao gầy lách mình khỏi đám người, chạy đến chắn trước mặt Hoàng Kỳ, thuận thế chặn cánh tay của tên xăm mình đang vươn về phía cô.
Cậu mặc đồ rằn ri, không cởi mũ, tóc dài lộ ra khỏi vành mũ che khuất phần gáy. Từ góc độ của Hoàng Kỳ nhìn tới chỉ thấy được nửa vành tai cậu, nhưng cô vẫn lập tức nhận ra: “Tiểu...”
“Sa Chu Dận, lại là mày? Mày rảnh quá nên thích lo việc bao đồng lắm à? Bài học lần trước chưa đủ đúng không?” Tên xăm mình không có kiên nhẫn với nam sinh, vung tay lên vụt qua trán Sa Chu Dận, đánh lệch cả chiếc mũ của cậu.
Bản thân Hoàng Kỳ không sợ bị đánh, nhưng tuyệt đối không ai được đánh Tiểu Anh trước mặt cô! Cô lập tức xù lông nhảy dựng lên: “Anh làm gì? Dám đánh cậu ấy? Tôi...”
Sa Chu Dận quay người giữ tay cô, phía sau lại bị Bạch Lộ Dao tóm lấy nên Hoàng Kỳ mới không nhào đến đánh nhau với tên xăm mình. Tiểu Anh lắc đầu với cô, quay đầu nói với tên xăm mình: “Đại ca, ở đây là trại quân đội, toàn là lính, đừng làm lớn chuyện.”
Tên xăm mình dường như không nghe thấy vế sau câu nói của cậu: “Mày gọi tao là gì? Các anh em, vừa nãy nó gọi tao là gì?”
Đám đàn em đồng thanh trả lời: “Gọi anh là đại ca ạ!”
Tên xăm mình tỏ vẻ hí hửng: “Hai em này là gì của mày? Sao thằng cứng đầu như mày bỗng dưng lại ngoan ngoãn thế? Mấy hôm trước còn ra vẻ chính nghĩa khuyên chúng tao đừng làm xã hội đen, sao mới cho mày ăn một trận...”
Sa Chu Dận ngắt lời hắn: “Ở trường mình tất nhiên anh là đại ca, nhưng đã đến trại quân đội ở nơi rừng núi này, anh cũng biết năng lực của mấy anh lính kia rồi, họ còn có súng, nếu làm ầm lên thì chắc chắn chúng ta sẽ bị thiệt. Hai nữ sinh này học Nhất Trung, học sinh Nhất Trung có rất nhiều người là con nhà giàu có quyền thế, chưa biết chừng còn có ai là họ hàng của cục trưởng thị trưởng, động vào họ cũng không hay. Anh thấy có đúng không?”
Hoàng Kỳ kinh ngạc. Cô chưa bao giờ nghĩ Tiểu Anh có thể nói những lời như vậy.
Có nam sinh nhát gan bị cậu thuyết phục, vội khuyên tên xăm mình: “Đại ca, nó nói cũng có lý, ở ngoài càng lúc càng đông người, cũng không thể làm... chuyện ấy trước mặt bao nhiêu người như vậy, đúng không? Dù sao anh cũng sờ ngực hoa khôi Nhất Trung rồi, đại ca ăn miếng ngon là được, còn chúng em có thể đợi cơ hội khác mà.”
Tên xăm mình vuốt cằm suy nghĩ, nam sinh canh bên ngoài chạy vào nói: “Chết rồi đại ca, không biết ai đi báo mà gọi hết giáo viên và học sinh Nhất Trung đến đây rồi.”
Tên xăm mình nổi giận, vung nắm đấm về phía Sa Chu Dận: “Mày giở trò với tao đúng không? Không vào được Nhất Trung liền đi nịnh nọt chúng nó, thứ ăn cây táo rào cây sung!”
Hoàng Kỳ không thể nhìn Tiểu Anh bị đánh trước mặt mình lần thứ hai, lập tức đẩy cậu ra bắt lấy cánh tay tên xăm mình: “Là bạn cùng ký túc chúng tôi đi gọi giáo viên, anh có gan thì đánh tôi đây này!”
Ngoài phòng tắm vang lên tiếng bước chân lộn xộn, Hoàng Kỳ nghe thấy tiếng gọi của cô chủ nhiệm: “Mau lên! Bạch Lộ Dao! Bạch Lộ Dao! Em ở đâu?”
Nghe thấy giọng cô chủ nhiệm, sợi dây thần kinh căng cứng của Bạch Lộ Dao rốt cuộc cũng đứt phựt, cô ôm đầu hét lên. Một cô gái dịu dàng yếu đuối lúc bị sợ hãi cực độ không ngờ có thể phát ra tiếng hét chói tai như thế, tất cả người trong phòng thay đồ đều cảm thấy màng nhĩ như bị thanh kim loại sắc nhọn cứa qua, thoáng chốc không nghe được gì, đầu ong lên, định đưa tay lên bịt tai, cả Hoàng Kỳ cùng tên xăm mình cũng phải ngừng lại.
Cô chủ nhiệm và phó hiệu trưởng đi đầu, mấy thầy giáo theo sau. Nam sinh trường nghề số Ba vẫn có chút kiêng dè giáo viên trường khác nên đều ngoan ngoãn tránh đường, không dám ngăn cản. Thầy giáo đang định đỡ Bạch Lộ Dao thì cô thét lên, vung tay loạn xạ không cho ai tiếp cận, chỉ có Hoàng Kỳ chạm vào là không phản kháng. Hoàng Kỳ dìu Bạch Lộ Dao, cô chủ nhiệm và các thầy che chắn cho Hoàng Kỳ, tất cả vội rời khỏi nhà tắm.
Khi đi ra, Hoàng Kỳ ngoảnh đầu nhìn, Sa Chu Dận vẫn ở giữa đám nam sinh kia, nhưng lúc này việc chăm sóc Bạch Lộ Dao quan trọng hơn, vì vậy cô ôm chặt lấy cô bạn đi về phía trước.
Họ vừa ra khỏi cửa thì các giáo viên và học sinh khác đến nơi. Thấy Bạch Lộ Dao như vậy, các nam sinh Nhất Trung nổi giận đùng đùng: “Khốn nạn! Trường nghề số Ba ức hiếp người quá đáng! Dám nhìn trộm nữ sinh trường ta thay quần áo, còn dám làm nhục Bạch Lộ Dao!”
Bạch Lộ Dao là ai? Bạch Lộ Dao là hoa khôi lớp chọn, là nữ thần mà biết bao nam sinh chỉ dám đứng nhìn từ xa ngưỡng mộ, chỉ tưởng tượng chạm vào cô thôi cũng đã cảm thấy thiếu tôn trọng, vậy mà cô lại bị đám lưu manh trường nghề số Ba chặn trong phòng tắm giở trò bỉ ổi! Cứ nghĩ đến cảnh đó là tức điên người!
Vậy là một đám nam sinh Nhất Trung xông vào nhà tắm định tính sổ với nam sinh trường nghề số Ba, thầy cô không ngăn nổi. Nam sinh hai trường chia phe đánh nhau loạn lên trong phòng tắm, cuối cùng trại quân sự phải cử ra trăm người lính đến, nổ súng trấn áp mới khống chế được tình hình.