Kinh thành phồn hoa, ngay cả cổng thành cũng trông khí thế và oai hơn cả các châu quận khác.
Minh Kế Tự vén rèm xe, ánh mắt sáng rực ngắm nhìn dòng chữ trên cổng thành đầy khát vọng, “Muội muội, nếu chúng ta có được một căn nhà trong kinh thành này thì tốt biết bao.”
Thiếu nữ mặc áo hồng im lặng không nói gì.
“Không ngờ người cứu muội lên từ sông Hoa Khê lại là quý nhân.” Nhắc đến vị quý nhân này, hơi thở Minh Kế Tự càng nặng nề, không cách nào kiềm chế được tâm trạng kích động, “Không biết vị quý nhân này có thân phận thế nào, nếu so với...”
“Ca ca.” Thiếu nữ áo hồng ngắt lời hắn ta, “Minh gia ở kinh thành lớn thế, huynh đừng có nhắc đến bọn họ rồi tự chuốc lấy phiền phức.”
Minh Kế Tự ngượng ngùng giải thích, “Trân Ngọc à, sau khi bọn họ tách ra tự lập môn hộ, dù không qua lại với chúng ta nhưng cũng chưa từng trả thù chúng ta, sao muội lại lo lắng thế.”
Minh Trân Ngọc cắn môi, “Mong là thế.”
Đã mười một năm trôi qua, cuối cùng nàng ta cũng đặt chân trở lại kinh thành lần nữa. Trong trí nhớ nàng ta, kinh thành chỉ có phố xá đông đúc nhộn nhịp, tứ hợp viện ba sân của Minh gia, và còn... ánh mắt lạnh lùng của Minh phu nhân khi nhìn nàng ta.
“Ngươi không phải là con gái ta.”
“Các ngươi giấu con gái ta đi đâu rồi?”
Khi được trả trở về Lăng Châu, hai câu này như trở thành ác mộng của nàng ta. Năm tám tuổi ấy, bị người khác chế giễu là “Tiểu thư giả”, nàng ta tức giận chạy ra khỏi nhà, sẩy chân ngã vào sông Hoa Khê.
“Ta nhớ hồi đó khi muội trở về, cả người ướt đẫm.” Vào thành, Minh Kế Tự trông thấy bách tính trong kinh đều ăn mặc đẹp đẽ, càng căng thẳng hơn, “Nếu lúc trở về muội chịu nói thẳng cho chúng ta biết ai cứu muội thì nhà mình đã sớm làm thân với quý nhân rồi.”
“Thân phận quý nhân thần bí nên không cho ta nói, ta đâu dám nói với người nhà.” Minh Trân Ngọc cúi đầu, ngón tay vô thức gẩy ngọc bộ treo bên hông.
“Năm đó muội may mắn lắm mới có quý nhân giúp đỡ.” Minh Kế Tự nhớ lại chuyện lúc bé, “Hôm muội rơi xuống sông, nhà cuối ngõ nhà mình cũng mất đi một đứa con gái lớn hơn muội chừng mấy tuổi, nghe nói đến tận mấy ngày sau mới có người vớt lên.”
“Thật sao?” Bàn tay vuốt ve ngọc bội khựng lại, “Ta không nhớ rõ.”
“Sau khi được cứu về, muội sốt cao liên tục, chăm sóc hơn nửa tháng mới khỏe lại. Không ai kể mấy chuyện này cho muội nghe nên đương nhiên là muội không biết rồi.”
Trong xe ngựa yên tĩnh lại, một lúc sau Minh Kế Tự lại nói tiếp, “Muội nói xem con gái Minh gia đã được tìm về chưa?”
Hiển nhiên sau khi ba huynh đệ Minh gia bỏ đi tự lập môn hộ, nhánh chính Minh gia cũng ít biết tin về bọn họ, chỉ biết bọn họ làm quan to, địa vị ngày càng cao.
“Nếu năm đó Minh phu nhân không phát hiện ra muội không phải là con gái của bà ta, thì bây giờ muội chính là thiên kim nhà quan rồi.” Minh Kế Tự nói vẻ đầy tiếc nuối.
Thực ra hắn không hề biết, năm ấy trước khi đưa muội muội vào kinh, nhánh chính đã chuẩn bị mọi thứ vẹn toàn. Vợ chồng Minh Kính Châu chưa từng thấy con gái mình trông ra sao, rốt cuộc là vì sao mà bọn họ lại phát hiện muội muội giả mạo?
“Ai thèm làm con gái bọn họ.” Minh Trân Ngọc hừ lạnh, “Có khi con gái họ chết rồi cũng nên.”
Đang nói chuyện, hai huynh muội họn họ phát hiện xe ngựa bất chợt dừng lại trên một con đường hẻo lánh, Minh Trân Ngọc xốc rèm xe lên, mỉm cười nói với phu xe, “Đại ca này, đến nhà ân nhân rồi sao?”
“Cô nương chớ vội, đằng trước có xe ngựa của quý nhân, chúng ta phải nhường bọn họ đi trước.” Phu xe bình tĩnh để xe ngựa dừng lại, nụ cười chất phác ai nhìn cũng không nghĩ đến người bình thường thế này lại là Hộ Long vệ.
Quý nhân?
“Ân nhân” của nàng ta là quý nhân, bây giờ họ cũng đang nhường đường cho quý nhân, kinh thành này rốt cuộc có bao nhiêu quý nhân thế?
Không lâu sau, tám thớt ngựa trắng như tuyết kéo một cỗ xe lộng lẫy lướt qua đường lớn. Trên cỗ xe được nạm ngọc, xung quanh có thị vệ mang theo đao, cưỡi ngựa hộ tống. Ngay cả những thị vệ này cũng đều được trang bị bọc cổ tay sang trọng, trông uy phong lẫm liệt, khí thế bất phàm.
Không biết người trong xe có thân phận cao quý tới mức nào?
Đúng lúc này, cửa sổ xe ngựa lộng lẫy kia được nhấc lên, cánh tay người nọ trắng nõn, móng tay được sơn màu hồng nhạt, cực kỳ hợp với bàn tay tinh xảo này.
Minh Trân Ngọc nhìn thấy gương mặt của chủ nhân cỗ xe ngựa kia, một gương mặt xinh xắn ngây thơ, mỏng manh dễ vỡ, giống một cô công chúa tôn quý.
Nàng ta thấy tất cả xe ngựa đang đi đều dừng lại nhường đường cho cô gái này, không kìm được sự tò mò bèn hỏi, “Đại ca, vị quý nhân này thật xinh đẹp, nàng ấy là công chúa ư?”
“Nàng ấy tuy không phải là công chúa, nhưng thân phận tôn quý giống như công chúa vậy.” Dù người trong cỗ xe kia không thấy, phu xe vẫn chắp tay hành lễ về phía cỗ xe ngựa, “Đó là Thần Vương phi, không chỉ được Thần Vương tôn trọng, mà ngay cả bệ hạ và hoàng hậu đều rất thích nàng.”
“Thần Vương phi...” Minh Trân Ngọc hâm mộ nỉ non, làm hoàng tử phi tốt thật, toàn bộ người trong kinh thành đều phải kính nể.
Có người đi tới khẽ thì thầm bên tai xa phu vài câu, xa phu gật đầu, quay lại nói với Minh Trân Ngọc, “Công tử, cô nương, chủ nhân đã chuẩn bị một viện yên tĩnh cho hai vị, xin hai vị đi theo tôi.”
Minh Trân Ngọc hơi thất vọng, xem ra quý nhân không định gặp nàng ta ngay.
“Ân cứu mạng vốn khó báo đáp, sao ta lại để ân nhân sắp xếp chỗ ở cho mình được.” Minh Trân Ngọc cười dịu dàng, “Lần này vào kinh là muốn báo đáp ân nhân chứ không có ý gì khác.”
“Cô nương quả là người có ân tất báo.” Phu xe thở dài, “Không dám giấu gì cô nương, dạo này chủ nhân nhà ta quả thực có chút chuyện, vì thế mới không thể đến gặp cô.”
Thấy phu xe có vẻ không vui, Minh Trân Ngọc thấy hơi bất an, gượng cười đáp, “Nếu thế thì tiểu nữ tạm thời ở nhờ trong viện của ân nhân sắp xếp vậy.”
Nàng ta không nhắc đến chuyện báo ân nữa.
Phu xe cười, “Xin cô nương ổn định chỗ ngồi, chúng ta sắp đến nơi rồi.”
***
Cùng là hoàng tử phi, nhưng Cửu Châu là người năng về nhà mẹ đẻ nhất trong số các hoàng tử phi khác. Trong mắt người ngoài, Thần Vương phi đang giúp Thần Vương lấy lòng nhà vợ, nhưng thực ra Cửu Châu chỉ dẫn điện hạ về nhà mình ăn cơm mà thôi.
Từ khi Thần Vương khen nhạc mẫu Thẩm Doanh nấu ăn ngon, cứ mỗi lần Cửu Châu và Thần Vương về tới nhà, Thẩm Doanh nhất định sẽ đích thân xuống bếp, hơn nữa còn nấu nướng rất chi là vui vẻ.
Chuyện này khiến lòng Minh Ký Viễn ngổn ngang, trước đây cả năm cũng chẳng thấy mẫu thân xuống bếp được mấy lần, bây giờ thì thay đổi hẳn.
Cơm no rượu say, cả nhà ngồi quây quần trong sân uống trà nói chuyện phiếm, vô cùng thoải mái.
Minh Kính Hải ngồi một lát rồi xách Minh Tồn Phủ về nhà học bài. Năm nay Bệ hạ mở ân khoa, Minh Tồn Phủ cũng sẽ tham dự kỳ thi.
Cũng bởi nguyên nhân này mà thân là thúc phụ của Minh Tồn Phủ, Minh Kính Châu không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì có liên quan đến kỳ thi năm nay để tránh hiềm nghi.
Dõi theo bóng lưng Minh Tồn Phủ bị Đại ca xách đi, Minh Kính Châu mỉm cười, quay sang nhìn Thần Vương.
Cánh tay vừa vươn ra nhón điểm tâm chợt khựng lại giữa khoảng không, ánh mắt này của nhạc phụ đại nhân có ý gì, chẳng lẽ ông cũng muốn xách hắn đi học bài?
“Điện hạ.” Minh Kính Châu mỉm cười.
“Xin nhạc phụ đại nhân chỉ bảo.” Thần Vương ngồi thẳng người, ngay lúc này mà Cửu Châu còn biết ý nhét một miếng điểm tâm vào tay hắn.
“Không có gì.” Minh Kính Châu nâng chung trà lên hớp một hớp, “Nghe nói vừa rồi điện hạ và Cửu Châu cứu được một cô gái nhà lành bị đám thế gia lừa bán?”
Thần Vương gật đầu, “Chẳng lẽ có chỗ nào chưa thỏa đáng sao ạ?”
“Hạ quan muốn nói rằng điện hạ làm rất tốt.” Nét mặt Minh Kính Châu đầy dịu dàng, “Điện hạ có tấm lòng thương yêu bách tính muôn dân.”
Thần Vương sững sờ, nhạc phụ đang khen hắn ư?
Sau khi rời khỏi Minh gia, Thần Vương hỏi Cửu Châu, “Tiểu Trư, có phải nhạc phụ khen ta không?”
“Đó gọi là khen ư?” Cửu Châu ngơ ngác hỏi lại, “Phụ thân chỉ có sao nói vậy thôi mà.”
Thần Vương im lặng. Hắn quên mất, Minh Tiểu Trư mới là người thích khen hắn nhất.
“Người quyền cao chức trọng mà không yêu thương bách tính thì đối với bọn họ là một tai họa.” Cửu Châu ngả lên vai Thần Vương, “Ví dụ như tiên đế hay là đám thế gia đại tộc ức hiếp dân chúng kia, chỉ cần bọn hắn có một nửa lòng thương người của điện hạ thôi thì sẽ không có nhiều người vô tội gặp nạn như thế.”
Đối với kẻ quyền cao chức trọng mà nói, đó chỉ là chuyện tìm niềm vui, phóng túng nhất thời, nhưng đối với dân đen thì đó là sinh mạng cả đời của bọn họ.
“Điện hạ không giống bọn người kia.” Giọng Cửu Châu có một vẻ ngây thơ không nhiễm bụi trần nhưng lại như nhìn thấu hồng trần, “Trong mắt chàng có ánh sáng.”
“Ừ, trong mắt ta giấu hai ngọn nến.” Thần Vương véo tay Cửu Châu, “Cho nên Tiểu Trư nhà chúng ta mới thấy ta khác biệt.”
“Điện hạ.” Cửu Châu hừ nhẹ, “Ta nói thật đấy.”
Thần Vương ôm nàng vào lòng, “Ừ.”
Thật ra trong mắt nàng mới có ánh sáng, ánh sáng rực rỡ đến chói mắt. Chỉ cần nàng nhìn hắn thôi, trái tim của hắn sẽ được soi sáng.
***
Hoài Vương đứng ngoài điện sau Chu Tước môn nhìn cỗ xe ngựa của Thần Vương hồi cung, trong lòng lại thấy chua chát. Hắn xuất cung phải lựa lúc phụ hoàng vui vẻ, còn Ngũ đệ xuất cung cứ như đi dạo phố.
Nếu nói về bất công thì phụ hoàng cực kỳ tinh thông chuyện này.
“Thôi.” Hắn khẽ thì thầm một câu, xoay người trở về.
Trên đường về, hắn đụng mặt Vân Diên Trạch. Từ giao thừa tới nay, Vân Diên Trạch đã gầy đi trông thấy, ánh mắt cũng rét căm căm, Hoài Vương không thích nói chuyện với hắn ta.
“Đại ca.” Vân Diên Trạch gọi hắn lại, chắp tay hành lễ.
“Ở đây không có ai hết, hai chúng ta không cần phải giả vờ giả vịt làm gì.” Hoài Vương cười giễu, “Có gì ngươi nói thẳng đi.”
Vân Diên Trạch cụp mắt, “Đệ không hiểu đại ca nói gì.”
“Không hiểu cũng chẳng sao.” Hoài Vương đi tới bên hắn ta, thấp giọng nói, “Mười lăm năm trước, ta nhìn thấy rõ ràng cánh tay đẩy Ngũ để vào hòn non bộ kia.”
Vân Diên Trạch ngước lên nhìn hắn, không nói gì.
“Người mới tí tuổi đầu đã dám ra tay với huynh đệ cùng huyết thống, dù hắn có nói gì thì bổn vương cũng không tin.” Hoài Vương phất tay áo, “Cáo từ.”
“Đại ca thì tốt hơn đệ bao nhiêu?” Vân Diên Trạch bình tĩnh hỏi lại, “Huynh nhìn thấy nhưng cũng đâu đưa tay ra kéo hắn lại.”
Người duy nhất có ý muốn kéo Vân Độ Khanh lại chính là lão Nhị ngốc nghếch, đáng tiếc hắn chậm một bước.
Đáng tiếc hơn là, Vân Độ Khanh tốt số, rõ ràng là đầu đập xuống trước, nhưng chỉ xây xát cùi chỏ.
Từ đó về sau, Vân Độ Khanh không chơi cùng bọn hắn nữa. May là lúc ấy phụ hoàng vẫn chưa đăng cơ, mọi người bị giảm lỏng trong tiềm để, Vân Độ Khanh tuổi nhỏ vô tư nên không biết có người cố ý đẩy hắn.
Nếu là bây giờ, dù vô tình hay cố ý, Vân Độ Khanh nhất định sẽ giận chó đánh mèo trút lên hết mấy huynh đệ, không tha một ai.
“Bên ngoài đang đồn phụ hoàng sẽ lập Vân Độ Khanh làm thái tử.” Vân Diên Trạch thấy Hoài Vương không phản bác thì nói tiếp, “Là hoàng trưởng tử, chẳng lẽ ngươi cam tâm khuất phục dưới tay hắn sao?”
Hoài Vương im lặng nhìn hắn hồi lâu, mới chủng chẳng nói, “Nói cứ như hắn không là thái tử thì mấy ca ca chúng ta dám chọc vào hắn vậy.”
“Sống bao nhiêu năm nay mà ngươi còn chưa quen sao?” Hoài Vương tặc lưỡi, “Lúc còn là Tĩnh Vương, ta cũng có thấy ngươi dám tranh với hắn đâu.”
Mí mắt Vân Diên Trạch run lên, mãi một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.
“Một hoàng tử ngay cả tước vị cũng không giữ được như ngươi, lại dám đến tìm ta châm ngòi li gián, ngươi xứng ư?” Hoài Vương cười khẩy, xoay người sải bước rời đi.
Vân Diên Trạch u ám nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt ngập tràn sát khí.
Hoài Vương trở về viện của mình, nghe thái giám đến truyền lời mẫu phi trở bệnh, hắn thở dài một hơi, nằm uỵch xuống giường.
“Người đâu, truyền thái y, bổn vương nhiễm phong hàn không thể rời giường.”
Huynh đệ cũng được, mẫu phi cũng thế, dưới dã tâm của bọn họ, chẳng ai xem hắn là người.
Vân Lưu Ngạn hắn cũng là người có máu thịt, có suy nghĩ của bản thân.
***
Từ phi đợi cả buổi nhưng không thấy con trai đâu, lại nhận được tin con trai bị nhiễm phong hàn, bà giận đến mức suýt nữa lên cơn đau tim.
Thằng con vô dụng này đâu phải nhiễm phong hàn, rõ là muốn trốn bà nhưng không muốn gánh cái danh bất hiếu, nên mới cố ý giả bệnh.
Sao bà lại sinh ra một thằng con vô dụng như thế.
“Đại ca bệnh sao?” Cửu Châu vừa thức dậy liền nhận được tin này.
“Bẩm Vương phi, hạ nô đã chuẩn bị quà tặng, có cần mang qua đó liền không ạ?” Dương Nhất Đa là tổng quản Kỳ Lân cung do chính tay Long Phong đế và Tô hậu chọn, hắn rất có kinh nghiệm xử lý những chuyện nhỏ nhặt này.
“Mấy hôm nay ta chưa gặp đại tẩu, vừa hay sang đó thăm tẩu ấy cũng được.” Cửu Châu trang điểm xong, đi thẳng đến Chương Lục cung.
Nàng nói với Dương Nhất Đa, “Dạo này điện hạ bận rộn, ngươi bảo phòng bếp hầm chút canh bổ dưỡng cho điện hạ đi.”
Hôm nay trời vừa sáng điện hạ đã ra khỏi cửa, không biết lại bận đến khi nào.
“Vâng, hạ nô nhớ rồi ạ.”
***
Trong một quán trà.
Thần Vương ngồi trong phòng tối, cách một bức tường chính là huynh muội Minh Kế Tự và “ân nhân” có tướng mạo hơi xấu xí.
“Lúc trước phái người đón hai huynh muội các người vào kinh là muốn hoàn thành mối lương duyên năm đó. Ai ngờ vài ngày trước trong nhà gặp chút chuyện, bây giờ ruộng đất nhà cửa đều bán hết, không đủ chỉ tiêu.” Trên mặt ân nhân có vài nốt sẹo mụn, lúc đau khổ càng thêm xấu xí.
Ánh mắt hắn đảo qua vòng tay của Minh Trân Ngọc, đây là do Hộ Long vệ mua cho nàng ta trước khi vào kinh.
Minh Trân Ngọc hơi xót của, nhưng ánh mắt đối phương ám chỉ trần trụi như thế, nàng ta đành phải tháo vòng xuống, “Vật này vốn là do ân nhân mua cho ta, bây giờ người cứ lấy đi giải quyết chuyện gấp trước đã.”
“Sao lại thế được.” Ân nhân vừa dứt lời đã nhét vòng tay vào tay áo của mình, hắn vừa ngẩng lên liền trông thấy cây trâm trên đầu Minh Trâm Ngọc, “Cây trâm này tuy không được đẹp lắm, nhưng hình như là vàng ròng đúng không?”
Minh Trân Ngọc im lặng, đây là cây trâm do mẫu thân nàng ta đặt cho nàng ta trước khi lên kinh.
Rõ ràng là lúc mấy người kia tới tìm nàng ta, nói rằng người cứu nàng ta địa vị bất phàm, thân phận quý giá, dọc đường đi cũng đối đãi khách sáo với hai huynh muội nàng ta. Sao vừa vào kinh thì ngay cả trâm cài của nàng ta cũng muốn lấy thế?
Đây mà gọi là quý nhân ư?
“Không ngờ cô nương lại là người có ân tất báo, nhà ta có quen biết với đại nhân giám thị cuộc thi năm nay, nếu hắn biết hai huynh muội là người có ân tất báo, phẩm chất cao quý, hắn nhất định sẽ quan tâm các ngươi hơn.” Ân nhân áy náy đưa tay bụm mặt, “Đợi ta vượt qua trận khó khăn này, ta sẽ chăm sóc hai huynh muội ngươi thật tốt.”
“Ngài là ân nhân của xá muội, sao ta lại để ngài chăm sóc chúng ta được.” Minh Kế Tự đưa tay gỡ cây trâm trên đầu muội muội xuống, đặt trước mặt ân nhân, “Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng, chúc ân công sớm ngày vượt qua đại nạn.”
Minh Trân Ngọc khó tin nhìn ca ca, đây là trâm của nàng ta, sao hắn có thể tháo xuống dứt khoát nhưu thế?
“Nếu đây là lòng thành của hai người thì ta gắng nhận vậy.” Gã ân nhân không từ chối, nhanh chóng cất trâm vào.
Minh Kế Tự nhíu mày, gắng nhận cũng không thể thế được?
Ngươi cầm trâm của người ta mà còn mặt dày nói gắng nhận ư.
“Các ngươi cứ yên tâm ở lại chỗ mà ta đã sắp xếp.” Gã ân nhân cất trâm vào, vẻ mặt buồn bã nhưng không đòi hỏi gì, “Dạo gần đây sĩ tử vào kinh dự thi rất nhiều, mấy sân viện tốt đều đã bị mướn cả rồi, hai huynh muội các ngươi mới đến kinh thành, chưa quen cuộc sống ở đây, nếu ở lại đó thì ta cũng yên tâm phần nào.”
“Ân công đã bán nhà bán đất, vì sao còn giữ lại viện kia?”
“Thi cử quan trọng, tuy đã nghèo nhưng ta là người biết giữ lời hứa.” Ân nhân nghiêm mặt, “Đã để viện đó lại cho các ngươi ở thì sẽ không đòi lại.”
Hai huynh muội nghe thế thì yên tâm hẳn.
Muốn thuê một căn nhà trong kinh nào phải chyện dễ, xem ra người này không phải là hạng lừa đảo.
Trong phòng kế bên, Thần Vương gõ nhịp lên mặt bàn.
Nhìn phản ứng hai huynh muội này trông không giống như nhận lệnh của người khác. Hình như bọn hắn chỉ muốn kiếm chác chút đỉnh, ánh mắt nông cạn tham lam thế này, nếu nhận tiền làm việc thì xứng đáng bị trừ lương.
Đúng là gan to bằng trời.
Ngày mai phải gọi Cửu Châu đến xem trò hay mới được.
***
Tác giả:
Vân Tiểu Ngũ hành sự hơi chó má: Minh Tiểu Trư: Mau đi cùng ta chiêm ngưỡng đồ đần nào!
Hoài Vương, “Đừng có khích bác ta, vô dụng thôi!