Hoài Vương say rồi, mọi người ngồi đây đều nhận ra hắn đã say.
“Nhị đệ, Ngũ đệ, cạn ly nào.” Hoài Vương nâng ly, làm sánh ra tay vài giọt rượu, “Ca ca mời hai đệ một ly.”
Uống cạn ly rượu, Hoài Vương thở dài, “Mới ngày nào vẫn còn đầy đủ năm huynh đệ, mà bây giờ chỉ còn lại ba chúng ta. Lão Tứ nhỏ nhen âm hiểm, rơi vào kết cục đó cũng đáng đời.”
“Còn Tam Đệ...” Hoài Vương như vừa đau vừa giận, “Xu lợi tránh hại cũng là chuyện thường tình của con người.”
“Hôm nay hai đệ có thể đến đây thì ta đã thấy vui lắm rồi.” Hoài Vương tự mình rót rượu nốc ừng ực liên tục, “Xem như Đại ca thiếu nợ hai đệ một ân tình.”
“Đều là huynh đệ trong nhà, thiếu nợ gì chứ.” Thần Vương không chịu được cái tính buồn nôn sau khi say của Hoài Vương, “Đại ca nói quá rồi.”
Nghe thấy thế, Hoài Vương càng thêm cảm động, nước mắt rưng rưng, “Ngũ đệ à, Đại ca có lỗi với đệ, đệ đối xử với ta tốt như thế, nhưng ta lại cài tai mắt vào phủ của đệ, đều là lỗi của Đại ca.”
Hoài Vương phi gắp đại một đũa đồ ăn nhét vào miệng hắn ý bảo đừng nói nữa, nói thêm nữa là phật lòng tất cả mọi người đấy.
“Ngũ đệ.” Nàng ta gác đũa, “Khi xưa Đại ca đệ quả thật quá hồ đồ nên mới làm ra những chuyện quá đáng kia. Nhưng từ khi dọn vào cung, chàng ấy chưa từng có ý hại đệ.”
“Mừng Ngũ đệ lên ngôi Thái tử.” Hoài Vương phi rót một ly rượu, thấy Hoài Vương đang tính mở miệng bèn đè mạnh đầu hắn xuống bàn, Hoài Vương giãy giụa vài cái rồi gục luôn.
“Ta và Vương gia nguyện ý phụ tá Ngũ đệ, một lòng bảo vệ tương lai thái bình của Đại Thành.” Mặt Hoài Vương phi nghiêm lại, nâng ly rượu qua khỏi đỉnh đầu.
Hôm nay Vân Độ Khanh chịu ra mặt đập tan tin đồn về Vương gia, ắt hẳn sau này khi đăng cơ hắn sẽ không khắt khe, gây khó dễ với huynh đệ.
Ly rượu này, là nàng thật lòng muốn kính Vân Độ Khanh, cũng cam tâm tình nguyện thần phục.
“Ngũ đệ à, Nhị ca tư chất bình thường, lại không giỏi ăn nói.” An Vương tiếp lời, “Nhưng ta cũng giống Đại ca và Đại tẩu, nguyện ý làm phụ tá đắc lực cho Ngũ đệ.”
“Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim*.” An Vương phi lên tiếng, “Chúng ta cùng cạn ly.”
*Anh em mà đồng lòng thì đủ sắc bén để cắt vàng.
Không có những lời gây rúng động lòng người, cũng không có những lời hứa hẹn hùng hồn, song Cửu Châu lại cảm nhận được sự thật lòng qua mấy câu nói tưởng chừng như đơn giản của họ.
Đến khi ba huynh đệ say khướt được đưa vào phòng nghỉ ngơi, cơn ồn ào tan đi, Tĩnh Vương và Tĩnh Vương phi vẫn không hề xuất hiện.
...
Đại Lý Tự.
Tập hồ sơ của một vị đồng liêu rơi dưới dất, Minh Ký Viễn xoay người nhặt lên giúp hắn.
“Đa tạ Minh đại nhân.” Đồng liêu cười nói, “Bản án trên hồ sơ này có liên quan đến nhà huynh đấy.”
“Sao cơ?”
“Phạm nhân bôi nhọ hoàng thân quốc thích, là do đích thân Thần Vương giải tới đây.” Vì liên quan đến Minh gia nên họ không giao vụ án này cho Minh Ký Viễn xử lý, vị đồng liêu này ngại nói nhiều nên chỉ cười trừ, “Phạm nhân này vẫn còn rất trẻ, vừa to gan vừa xấu xa. Hôm nay Hộ Long vệ có mang chứng cứ mới đến, mới tí tuổi đầu mà ả ta đã dám làm ra chuyện lấy oán trả ơn rồi.”
“Hồi bé ả ta từng bị rơi xuống nước, có một cô nương nhà bên đã cứu ả ta lên, song cô nương ấy lại kiệt sức mà đuối nước. Ả ta thế mà lại lẳng lặng chạy về nhà, hại cô nương tốt bụng nhà bên đến tận mấy ngày sau mới được vớt lên. Người nhà cô nương ấy cứ tưởng con gái mình bị sẩy chân rơi xuống nước, đến giờ vẫn không hề biết rằng, chính vì đã cứu một đứa vô ơn nên con gái mình mới chết đuối.”
Chứng cứ do Hộ Long vệ mang đến?
Đây là bản án do Hoàng thượng hạ lệnh tra xét?
“Đa tạ đã báo.” Nghe đồng liêu nói xong, Minh Ký Viễn loáng thoáng đoán được thân phận của phạm nhân. Sau khi tan làm, hắn thay quan bào ra, vào đại lao của Đại Lý tự.
Minh Trân Ngọc bị giam trong một phòng khá hẻo lánh, thấy có người đứng trước cửa phòng lao, nàng ta ngẩng lên nhìn người vừa đến. Lúc nhận ra đối phương, nàng ta vội gục mặt vào khuỷu tay.
Cả bên trong lẫn bên ngoài nhà lao đều yên tĩnh.
“Hóa ra là ngươi.” Giọng Minh Ký Viễn bất chợt trở nên lạnh lùng, khó trách dạo gần đây mẫu thân hay nhắc đến Minh gia ở Lăng Châu, hơn nữa không hề che giấu vẻ căm ghét, hóa ra đều là vì ả ta.
Thân là thiếu khanh Đại Lý Tự, hắn muốn biết một chuyện quả thật rất dễ dàng, vì thế lại càng thấy Minh gia ở Lăng Châu cực kỳ đáng khinh.
“Sở dĩ con người được làm người, là bởi vì có liêm sỉ.” Minh Ký Viễn chán ghét xoay người rời đi.
Minh Trân Ngọc bổ nhào ra cửa phòng giam, “Ca ca, ta sai rồi, ta sai thật rồi, ca bảo bọn họ thả ta ra đi.”
“Câm miệng.” Minh Ký Viễn dừng bước, lạnh lùng nhìn nàng ta, “Minh Ký Viễn ta chỉ có một muội muội duy nhất là Minh Cửu Châu.”
“Lúc ngươi giả mạo Cửu Châu đến Minh gia chúng ta hẳn phải hiểu rõ một điều, những thứ mà Minh gia các ngươi có được đều là nhờ Cửu Châu.” Minh Ký Viễn nhìn nàng ta, “Bao năm trôi qua, ngươi không những không thấy áy náy vì chuyện năm xưa mà trái lại còn quá quắt hơn, thậm chí còn dám lấy quá khứ của Cửu Châu đến uy hiếp Minh gia. Dưới cái lốt người này của ngươi không hề có lòng dạ của một con người mà là lòng lang dạ sói.”
Minh Trân Ngọc muốn biện minh, muốn giả vờ đáng thương.
“Những khi đêm về ngươi có từng nhớ đến cô nương nhà bên vì cứu ngươi mà chết đuối không?”
Minh Trân Ngọc kinh hoàng, chuyện kia sao lại có người biết?
“Minh Trân Ngọc, làm điều ác đều phải trả giá đắt.”
Minh Ký Viễn rời đi, bước đi vừa nhanh vừa vội tựa như chỉ cần ở đây lâu thêm một tí sẽ khiến hắn không chịu nổi.
...
“Những tin tức này đều là thật sao? Từ phi nhìn thái giám truyền tin, mỉm cười đặt tin báo trên tay xuống bàn, “Quả là không ngờ Minh gia lại to gan đến thế, dám giấu nhẹm quá khứ của Minh Cửu Châu, để nàng ta bước chân vào hoàng gia. Nếu chuyện này mà được truyền đi, không biết Hoàng gia sẽ nhịn hay Minh gia sẽ gặp xui xẻo đây?”
“Nương nương, ý của nương nương là?”
“Trong cung chỉ có mỗi tin đồn về con trai ta thì có hơi đơn điệu, chi bằng để mọi người cùng nhau thảo luận quá khứ của Thái tử phi tương lai, xem nó đã từng trải qua chuyện gì?” Từ phi bật cười, “Hẳn là náo nhiệt lắm đây.”
“E là không náo nhiệt nổi đâu.” Tô hậu bước nhanh vào phòng, phượng bào sượt qua khiến bình bình lọ lọ trên kệ rơi loảng xoảng xuống đất.
“Mẫu hậu.” Cửu Châu theo sau, thấy mảnh sứ vỡ rơi khắp nơi trên mặt đất, “Sao mẫu hậu lại làm vỡ đống đồ sứ này?”
Từ phi cười khẩy nhìn Tô hậu, tựa như đang cười nhạo bà bị con dâu làm mất mặt.
“Mẫu hậu thân kiều thể quý, chẳng may để mảnh sứ vỡ làm bị thương thì phải làm sao?” Cửu Châu cẩn thận dìu Tô hậu tránh chỗ sứ vỡ kia, “Mẫu hậu muốn ném cái gì thì cứ để con.”
Nụ cười trên gương mặt Từ phi tắt ngúm, hai mẹ con nhà này đúng là điên rồi, dám chạy đến chỗ bà ta giương oai. Bà ta vội quơ tờ giấy trên bàn toan nhét vào tay áo của mình, nhưng lại bị hai cung nữ đi theo hoàng hậu nhanh tay đoạt lấy.
“Hoàng hậu, tần thiếp là phi tần, vốn phải tôn trọng người, nhưng hành động lần này của người có phải hơi quá đáng rồi không?” Từ phi nhìn tờ giấy trên tay Hoàng hậu, hoảng sợ nhiều hơn là phẫn nộ.
“Quá đáng sao?” Đuôi mắt Tô hậu khẽ nhướng lên, “Bổn cung có chuyện còn quá đáng hơn, ngươi muốn xem không?”
Từ phi nhăm nhe nhào tới giật lấy tờ giấy, nhưng Cửu Châu lại giang hai tay che chở trước Tô hậu, “Từ phi nương nương, người là phi tần mà lại dám hành thích hoàng hậu ư?”
Từ phi vội dừng bước, bà ta căm hận nhìn Cửu Châu, “Thần vương phi có ý gì?”
“Ý của mẫu hậu chính là ý của ta.” Gương mặt Cửu Châu như viết rõ dòng chữ “Ta là chó con của hoàng hậu” khiến Từ phi tức muốn nổ phổi.
“Đúng là chỉ có con dâu hiểu ý ta.” Tô hậu cười tủm tỉm, “Cái thằng con trai không nên thân của ta vẫn còn đang say bất tỉnh nhân sự với hai ca ca của nó.”
Bà mở phong thư, giũ lá thư ra xem.
“Hoàng hậu!” Sắc mặt Từ phi trắng bệch, vô lực ngã xuống ghế.
“Cửu Châu, đập đi con.” Tô hậu liếc nhìn nội dung trong thư, “Muốn đập cái gì cứ đập, chúng ta nghe tiếng đập đồ cho hả giận.”
“Mẫu hậu, chúng ta không thể làm thế được.” Cửu Châu cầm một cái bình cổ dài lên rồi lại cẩn thận đặt xuống, “Mẫu hậu là chủ của hậu cung, nghĩa là tất cả đồ vật trong hậu cung đều là của người có đúng không? Nếu đập hết đống này, chi bằng dọn đi hết, đồ tốt thế này đừng nên lãng phí.”
Tô hậu khiếp sợ nhìn con dâu nhà mình, bà và Cửu Châu rốt cuộc ai mới xuất thân từ thương hộ đây?
“Đem đi hết đi.” Tô hậu gật đầu, nếu mà đập hết đống đồ sứ này thì đúng là uổng thật.
“Các ngươi khinh người quá đáng!” Từ phi thấy cung nữ và thái giám lần lượt khuân đồ đi, giận dữ hét lên, “Ta là chính phi trong gia phả của hoàng gia, từng sinh trưởng tử cho Bệ hạ, các ngươi dám làm nhục ta thế sao?”
“Ngươi là phi tần hậu cung, nhưng lại cấu kết với thế lực ngoài cung thám thính bí án của Đại Lý tự, ngươi muốn làm gì?” Tô hậu chẳng buồn nghe bà ta kêu gào, “Từ thị, ngươi làm bao nhiêu việc, có bao giờ suy nghĩ cho Đại hoàng tử chưa?”
Từ phi nhìn phong thư trong tay Tô hậu, chợt vỡ lẽ, “Ngươi cố ý bẫy ta?”
Khó trách tin tức cần giữ bí mật của Đại Lý tự lại dễ thám thính như thế, hơn nữa chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đã truyền đến tay bà ta.
“Bên ngoài có người đồn đại về Đại hoàng tử, bổn cung là hoàng hậu, hiển nhiên muốn thay Đại hoàng tử làm sáng tỏ.” Tô hậu phe phẩy phong thư trên tay, “Những chuyện này chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Trùng hợp thôi sao?
Trên đời này nào có nhiều chuyện trùng hợp như thế?
Tin tức vừa tới tay bà ta, mẹ chồng nàng dâu hai người lại kéo người xông tới, ngay cả thời gian thông báo cũng chẳng có.
“Ta đã nói đó là trùng hợp, còn tin hay không là chuyện của ngươi.” Tô hậu nhìn Từ phi nay đã không còn giả bệnh nữa, “Dáng vẻ không giả bệnh của ngươi trông thuận mắt hơn nhiều.”
“Hoàng hậu nương nương quan tâm ta thuận mắt hay không làm gì, chi bằng nghĩ xem con dâu của ngươi trước đây từng tiếp xúc với ai, liệu có còn trong sạch hay không?” Thấy mọi chuyện đã lộ, Từ phi chẳng thèm giả vờ làm gì, ánh mắt nhìn sang Cửu Châu tràn ngập ác ý, “Ta không tin ngươi nhìn con dâu mình mỗi ngày mà không nảy lòng nghi kỵ!”
Mẹ chồng xem con dâu xưa nay luôn mang theo ý bắt bẻ, huống chi là một đứa con dâu có quá khứ không rõ ràng.
Tô hậu cười, bà vươn tay về phía Cửu Châu, Cửu Châu vui vẻ đỡ tay bà.
“Chẳng nhọc ngươi phải lo, bổn cung và Cửu Châu rất tốt.” Tô hậu hất cằm, “Cửu Châu, con nói cho Từ phi nương nương biết chúng ta quen nhau khi nào đi.”
“Từ phi nương nương, ta và mẫu hậu quen nhau từ chín năm trước.” Cửu Châu hấp háy đôi mắt to tròn, nghiêm túc nói với bà ta, “Thế nên dù kế hoạch tung tin đồn của bà có thành công thì phụ hoàng và mẫu hậu sẽ không bất mãn với ta, có phải bà thất vọng lắm không?”
Sắc mặt Từ phi thay đổi xoành xoạch, bà ta quay ngoắt sang nhìn Tô hậu, “Ngươi nghi ngờ ta từ khi nào?”
“Từ khi nào à?” Tô hậu ngẫm lại, “Có lẽ từ ngày ngươi ngồi kiệu đến thỉnh an chăng?”
Từ phi quay đầu nhìn Cửu Châu, hôm đó chính do Cửu Châu ép bà ta ngồi kiệu!
“Cũng có thể là ngày Từ Chiêu nghi Vi thị bị đánh xuống hàng Tiệp dư, cũng có thể là ngày ngươi từ chối không để Lưu y nữ xem mạch, nhưng những thứ này chẳng quan trọng.” Tô hậu trông thấy Từ phi dám dùng ánh mắt căm hận nhìn con dâu nhà mình, bà đưa tay chỉ cái ghế khắc hoa Từ phi đang ngồi, “Đem cái ghế này đi luôn.”
Có Tô Mi Đại bà ở đây mà Từ thị còn dám dùng ánh mắt này trừng Cửu Châu nhà bà, đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi!
Hai cung nữ “mời” Từ phi xuống đất, sau đó khiêng ghế khắc hoa đi.
Triệu Tường cung mới đây còn có vẻ ưu nhã tĩnh mịch, chẳng mấy chốc đã biến thành căn phòng trống rỗng.
“Xin Từ phi nương nương nghĩ thoáng tí, chớ vì chuyện này mà đau lòng.” Cửu Châu an ủi Từ phi, “Dù sao thì sau này người cũng không còn ở đây nữa, dù có ra sao cũng chẳng có quan hệ gì với người, đúng không?”
Hai mắt Từ phi tối sầm lại, loạng choạng ngã xuống đất.
“Từ phi giả bệnh giỏi thật đấy.” Tô hậu gật đầu khen ngợi, “Không hổ là người giả bệnh chuyên nghiệp mấy chục năm liền.”
“Vâng, vâng.” Cửu Châu gật đầu phụ họa.
Vẫn luôn đi theo cặp mẹ chồng nàng dâu này, Lưu y nữ muốn nói rồi lại thôi.
Sợ là lần này không phải giả vờ đâu.
***
Tác giả:
Tô hậu: Muốn nói gì cũng được, cười sao cũng được, nhưng tuyệt đối không được lôi Cửu Châu nhà ta ra để đùa.
Minh Tiểu Trư: Mẫu hậu là tiên nữ, mẫu hậu làm gì cũng đúng.
Hỏi: Sao Thần Vương không tham gia?
Đáp: Vì hắn say ngủ khì rồi.
***
Gặp Thần Vương mà ở đó thì khéo cháy cả cái Triệu Tường cung chứ đùa, dám đụng tới Tiểu Trư nhà anh =))))