“Chó con cái gì?” Thần Vương ra vẻ vô tội, như không hiểu Cửu Châu nói gì, “Bổn vương mắng cô là chó khi nào?”
“Ta mới nghe thấy rồi.” Cửu Châu tủi thân nhìn hắn, “Chó mà hắt xì thì trời sẽ nắng.”
“Toàn là lời dân gian, bổn vương đã nghe bao giờ đâu?” Thần Vương hùng hồn nói, “Tục ngữ chưa được kiểm chứng, người thông minh như cô ắt hẳn sẽ không tin vào lời đồn vô căn cứ thế này, có đúng không?”
Chu Tiêu và Tôn Thái Dao cùng nhìn Thần Vương, khéo thật đấy, bọn họ đã nghe về “tục ngữ” kiểu như vậy rồi.
“Thật hả?”
“Đương nhiên rồi.” Thần Vương nhảy xuống lưng ngựa, giúp Cửu Châu chỉnh lại áo choàng, “Cô nghĩ bổn vương là loại người lấy tiểu cô nương ra làm trò vui?”
Tôn Thái Dao, Chu Tiêu: Giống lắm chứ.
Cửu Châu nhĩ ngợi, đoạn chậm rãi gật đầu, “Đúng là điện hạ không phải là loại người ấy.”
Tôn Thái Dao kinh ngạc nhìn Minh Cửu Châu, không đúng, Minh Cửu Châu đâu phải là người dễ dỗ dành?
Thần Vương thở dài một hơi, lần sau trêu Minh Tiểu Trư nhất định phải canh không có ai bên cạnh. Chẳng may chọc cô nhóc không vui, hắn lại không biết làm thế nào để dỗ.
“Thế sao điện hạ thấy ta nhảy mũi lại bảo ngày mai trời nắng?” Cửu Châu tò mò nhìn Thần Vương, “Có giải thích gì không?”
“Chuyện này... liên quan đến một truyền thuyết.” Thần Vương trợn mắt bịa chuyện ngay tại chỗ, “Nghe nói trong hồ Tiên Lệ ở kinh thành có một tiên nữ, nếu vị tiên nữ này nhỏ lệ thì kinh thành sẽ có mưa. Nhưng nếu nàng ấy nhảy mũi thì hôm sau trời sẽ nắng.”
Chu Tiêu đứng sau lưng Cửu Châu mà ngơ ngác, hồ Tiên Lệ còn có truyền thuyết này ư?
Sao nàng chưa nghe bao giờ?
Nghe đến hồ Tiên Lệ, Tôn Thái Dao ngẩn người, nơi nàng ta và Tề Vương điện hạ hẹn ước chính hồ Tiên Lệ. Hôm đó Tề Vương mặc trang phục trắng như tuyết, nhẹ nhàng đứng giữa mặt hồ, trông thể như trích tiên hạ phàm.
“Bây giờ cô đã hiểu ý của ta chưa?” Thần Vương chắp tay ra sau lưng, hừ một tiếng, “Ta khen cô là tiểu tiên nữ, còn cô thì nghĩ ta mắng cô. Minh Tiểu Trư, cô nói xem cô có lỗi với ta không?”
Cửu Châu ngẫm nghĩ, đoạn vươn tay kéo tay áo Thần Vương, “Điện hạ, ta sai rồi.” Nàng lén quan sát vẻ mặt của Thần Vương, “Sau này ta sẽ không hiểu lầm huynh nữa.”
“Thật không?” Thần Vương quay đầu đi, “Ta không tin.”
“Thật mà, thật mà.” Cửu Châu gật đầu, “Sau này điện hạ nói gì ta cũng tin hết, có mấy ngài Tam Thanh* làm chứng cho ta...”
(*Tam Thanh là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc.)
“Dừng!” Nghe cô nhóc này chuẩn bị lấy thần tiên ra thề, Thần Vương vội ngắt lời nàng, “Bổn vương không phải là người hẹp hòi, cớ gì giận cô chỉ vì chút chuyện bé tí này. Cô chỉ cần nhớ hôm nay bổn vương khen cô giống tiểu tiên nữ là đủ.”
“Ồ.” Cửu Châu gật đầu, “Ta nhớ rồi.”
Thần Vương nhìn vào đôi mắt hút hồn của nàng, không khỏi suy nghĩ, tuy cô nương ngốc này hơi ngốc nhưng lại rất đáng yêu. Hai mắt to tròn, đôi miệng chúm chím, hàng mày cong cong, ngay cả búi tóc trên đầu cũng đáng yêu hơn những cô nương khác.
“Cô đến mua thảo mộc à?” Thần Vương để ý tới tiệm thảo mộc sau lưng nàng, “Trong cung của mẫu phi có một nữ quan chuyên về điều chế hương, nếu cô thích mùi gì thì để ta bảo nàng ta điều chế cho cô. Thảo mộc ở ngoài không có đủ nguyên liệu, mùi cũng không thơm mấy.”
Cửu Châu vội vã lắc đầu từ chối, chỉ sợ điện hạ sẽ đưa thảo mộc cho mình thật, “Ta và Chu tỷ tỷ chỉ đi ngang qua đây thôi, ta bị dị ứng với hương liệu, mới ngửi là hắt hơi ngay.”
Bảo sao vừa nãy nàng đứng bên ngoài hắt xì liên tục, Thần Vương thầm nghĩ, trước khi Minh Tiểu Trư vào Vương phủ, hắn phải nhanh chóng ném tất cả hương liệu thảo mộc ra khỏi phủ mới được, miễn hắn phải nghe nàng hắt hơi suốt ngày.
“Được rồi, bổn vương đã nhớ.” Cuối cùng Thần Vương cũng phát hiện ra Chu Tiêu đang đứng sau lưng Cửu Châu, khẽ gật đầu với nàng ấy một cái, không chờ Chu Tiêu đáp lễ, Thần Vương lại nhìn về phía Cửu Châu, lấy ra hai tờ ngân phiếu, “Thích gì thì cứ mua, đừng gò bó mình.”
Phu quân tương lai của nàng có tiền.
Nhưng câu nói ấy, Thần Vương chỉ âm thầm để trong lòng chứ không nói ra.
“Điện hạ, hôm nay ta có mang theo tiền nè.” Cửu Châu vỗ vỗ vào túi tiền, “Hai hôm trước bên Điện Trung Tỉnh đã mang bổng lộc tháng này tới cho ta rồi.”
Thần Vương tiếc nuối cất ngân phiếu vào. Hắn quên mất, Minh Tiểu Trư bây giờ đã là huyện chủ, là người có bổng lộc.
“Điện hạ.” Cửu Châu vẫn chưa quên bức tranh vẽ cảnh tuyết định tặng cho Thần Vương, nàng nhón chân thì thầm với hắn, “Ta sắp vẽ xong cảnh ngày tuyết rồi, chờ Lễ bộ cho nghỉ, ta mang đến cho huynh nhé.”
Thần Vương im lặng một lát mới đáp, “Được.”
Cửu Châu vui vẻ ra mặt, “Vậy điện hạ nhanh chóng đi làm việc đi, chớ chậm trễ.”
Thần Vương xoay người lên ngựa, sau đó bắt đầu nghĩ đến một vấn đề, phải dùng cách gì mới khiến Minh Cửu Châu tự tin về tài hội họa của nàng đây.
Chỉ hươu bảo ngựa có quá đáng lắm không?
Đợi Thần Vương rời đi, Chu Tiêu mới kéo tay Cửu Châu hỏi, “Muội muội còn biết vẽ tranh nữa à?”
“Biết chút chút.” Cửu Châu nở nụ cười khiêm tốn, “Có điều điện hạ khá thích tranh của ta vẽ.”
“Muội là huyết mạch Minh gia, biết vẽ tranh cũng là chuyện bình thường. Gia phụ từng nói, Minh Thị lang cũng có tài hội họa, tiếc là ông ấy chỉ vẽ tranh cho lệnh từ, không có bức họa nào được truyền ra ngoài. Thỉnh thoảng có vài bức tranh được tuồn ra rồi nói đây là tranh do lệnh tôn vẽ, nhưng đều bị lệnh tôn phủ nhận.” Chu Tiêu cũng không nghĩ nhiều về chuyện vẽ vời của Cửu Châu, “Đến cả Thần Vương điện hạ mà còn thích tranh của muội, xem ra muội đã được kế thừa thiên phú hội họa của lệnh tôn rồi, hơn nữa còn là hậu sinh khả úy.”
“Tỷ tỷ quá lời rồi, tranh ta vẽ sao có thể so sánh với phụ thân.” Cửu Châu thở dài, “Đáng tiếc, mẫu thân đã nói tranh vẽ của người Minh gia chỉ có thể tặng cho người nhà và người yêu, nếu con cháu vi phạm tổ huấn sẽ gặp chuyện không may. Bằng không ta cũng sẽ vẽ tặng tỷ một bức.”
Nghe thấy thế, Chu Tiêu cũng thấy tiếc, “Buồn thật, nhưng đúng là không thể trái lời tổ huấn.”
“Thực ra cũng có cơ hội đó, đợi đến khi tỷ tỷ cùng Phủ Lục ca...” Cửu Châu che miệng cười trộm, “Tỷ tỷ sẽ trở thành người nhà của ta nhanh thôi.”
“Hóa ra là muội đào hố chờ ta ở chỗ này!” Mặt Chu Tiêu đỏ bừng đến tận mang tai, cười mắng, “Con nhóc ranh ma này học từ ai thế?”
Chu Tiêu toan chọc vào mặt Cửu Châu.
Cửu Châu che mặt chạy trốn, hai người chạy lên xe ngựa, cùng ngã vật ra hi ha cười đùa.
Nghe tiếng cười từ trong xe ngựa vọng đến, Tôn Thái Dao lại bắt đầu nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Minh Cửu Châu có thật sự vừa thông minh lại tàn nhẫn như trong giấc mộng của nàng ta không?
“Cô nương, cô còn lấy hộp hương u lan này không?” Tiểu nhị của quán cầm hộp hương liệu ra.
Tôn Thái Dao định thần, nhận hộp gỗ đựng thảo mộc, bảo nha hoàn trả tiền cho tiểu nhị.
“Đa tạ cô nương, hoan nghênh cô nương lần sau lại đến.” Tiểu nhị vui vẻ quay vào cửa hàng.
“Tiểu thư.” Nha hoàn dè dặt hỏi, “Ninh phi nương nương thích hương hoa lan thật ạ?”
Tôn Thái Dao khe khẽ gật đầu, đưa hộp thảo mộc cho nha hoàn cầm, “Cầm về rồi đốt lên, xông hương mấy bộ đồ mới sắp mang đến phủ Tề Vương.” Nàng ta nhớ rất rõ, Ninh phi trong mộng rất thích hương hoa lan.
“Ninh phi nương nương hiền lành dịu dàng, tiểu thư cần gì đổi mùi thơm mình hay dùng vì chút chuyện nhỏ này?” Nha hoàn nói nhỏ, “Ấm ức cho người rồi.”
“Ấm ức cái gì, vợ chồng vốn là một thể.” Tôn Thái Dao nhìn hộp hương thảo mộc trong tay nha hoàn, “Đợi khi vào phủ Tề Vương, ta chính là Tề Vương phi danh chính ngôn thuận. Nếu được mẹ chồng yêu thích thì quản lý Vương phủ sẽ như hổ mọc thêm cánh.”
Làm dâu Hoàng gia không dễ, thân là con gái của Tôn gia, nàng ta nhất định sẽ là vị Vương phi giỏi nhất.
Thần Vương đến Công bộ không phải đi lấy hồ sơ gì quan trọng, hắn đến đây để giục công. Cuối năm đã cận kề, cửa của Lễ bộ vẫn chưa được sơn lại, hoa cỏ héo úa cũng cần được trồng mới. Hắn gánh vác muôn vàn hy vọng của chúng quan viên Lễ bộ, bước vào cổng Công bộ.
Nghe thấy Thần Vương đến, Công bộ Thượng thư lại đau đầu, “Hôm nay bổn quan thấy trong người khó chịu, để Ngô Thị lang đi tiếp Thần Vương đi.”
“Bẩm đại nhân.” Một vị quan viên nhỏ giọng nhắc nhở, “Hôm trước Ngô Thị lang đã ra ngoài cứu tế rồi ạ.”
Công bộ Thượng thư xoa huyệt thái dương, ông đứng dậy, “Bảo bọn họ tiếp đãi cho chu đáo, không được sơ suất, ta qua đó ngay.”
Ngô Miễn là cha vợ của Hoài Vương, có quan hệ thân thích với Hoàng gia, để ông ta đi tiếp đón Thần Vương là thích hợp nhất. Đáng tiếc ứng cử viên sáng giá nhất lại rời kinh cứu tế mất rồi.
Chẳng lẽ Thần Vương đề cử Ngô Miễn đi cứu tế là chuẩn bị cho ngày hôm nay?
Nghĩ đến đây, Công bộ Thượng thư như bừng tỉnh, bảo sao Thần Vương lại chủ động tranh công cho cha vợ của Hoài Vương, hóa ra là để đến đây kiếm lợi ích tốt hơn từ Công bộ của bọn họ.
Ông phải biết từ sớm mới đúng, tim gan phèo phổi của người Hoàng thất toàn một màu đen, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ mà tốt với người nào.
“Chào chư vị đại nhân.” Thần Vương chẳng buồn bận tâm quan viên ở Công bộ này là ai, hắn mở miệng cho bọn họ miễn lễ, dứt khoát lấy ra bản vẽ tu sửa Lễ bộ ra trước mặt chúng quan viên Công bộ, “Hôm nay bổn vương đến đây là để bàn với chư vị đại nhân về kế hoạch tu sửa Lễ bộ, mọi người xem bản vẽ trước đi.”
Bàn bạc?
Quan viên Công bộ nhìn bàn vẽ, ngay cả hoa gì, bao nhiêu chậu, kích thước chậu đều được báo rõ ràng, không có gì để phản bác.
Thế mà còn không ngại bảo là bàn bạc?
Công bộ Thượng thư cầm bản vẽ xem đi xem lại mấy lần, cười nói, “Điện hạ, không phải mấy hôm trước Công bộ đã đổi bàn và cửa sổ cho Lễ bộ rồi à?”
“Bổn vương biết, vì thế trên bản vẽ này không có đề cập đến bàn và cửa sổ.” Thần Vương nghiêng người ở trên ghế, lý lẽ hùng hồn, “Nhìn kỹ lại xem, có phải không có không?”
Công bộ Thượng thư, “...”
Thế ông có nên cảm tạ vị điện hạ giản dị tiết kiệm này không?
“Điện hạ, trên bản vẽ có rất nhiều nơi cần phải điều chỉnh, e là không thể hoàn thành trước cuối năm.” Công bộ Thượng thư đặt bản vẽ xuống, cười nói, “Chi bằng chúng ta sửa lại cổng và kiến trúc chính trước, còn hoa cỏ gì đó thì có thể để sang năm chuẩn bị.”
Có một số việc, cứ hẹn lần sau là thành lần lữa. Tại phương diện này, quan viên ở Công bộ có kinh nghiệm thực tiễn khá phong phú.
“Thượng thư đại nhân lại nói đùa.” Thần Vương mặc kệ những chuyện này, hắn nhấp ngụm trà mới được quan viên Công bộ pha, thong thả nói, “Bổn Vương thường nghe phụ hoàng nhắc đến công trạng của chư vị đại nhân Công bộ, ví dụ như xây dựng đê đập, cải tạo đường xá, khởi công xây chợ, sáng tạo ra biết bao dụng cụ làm nông tiện lợi cho bách tính. Những chuyện này được chư vị đại nhanh xử lý vừa nhanh vừa chất lượng, bách tính muôn dân cũng phải tán thưởng.”
Nghe đến đây, quan viên công bộ đắc ý khẽ hất cằm lên, những lời Thần Vương nói đều là thật, Công bộ của bọn họ đã lập không ít công lao vì Đại Thành.
“Những chuyện quan trọng của quốc gia mà Công bộ vẫn có thể làm hoàn hảo như thế, bổn Vương tin việc tu sửa Lễ bộ nho nhỏ này cũng chỉ là chuyện vặt của mọi người thôi.” Uống hết tách trà của Công bộ, Thần Vương đứng dậy, nở nụ cười cổ vũ với nhóm quan viên, “Bổn vương ở Lễ bộ chờ tin vui của chư vị đại nhân.”
Dứt lời, hắn hài lòng rời đi.
“Hình như... hình như chúng ta vẫn chưa đồng ý tu sửa Lễ bộ theo bản vẽ mà?” Một lát sau, cuối cùng cũng có một quan viên giật mình, “Bây giờ mình chạy theo Thần Vương còn kịp không?”
“Ông thấy sao?” Công bộ Thượng thư vô cảm nhìn quan viên lên tiếng ban nãy.
Quan viên kia, “...”
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào bản vẽ trên bàn, im lặng một lúc thật lâu, sau đó một quan viên lí nhí nói, “Nếu biết thế thì chi bằng lúc trước xin Bệ hạ để Thần Vương đến Công bộ của chúng ta.”
Lần ấy khi nghe nói Thần Vương bị điều tới Lễ bộ, bọn họ còn cười rất to, nhưng giờ hối hận đến xanh cả ruột.
Có ai mà ngờ, Thần Vương không những ngang ngược càn rỡ mà còn có tính bao che.
“Không phải vẫn còn vài Vương gia chưa nhận việc à? Không chừng qua một thời gian nữa Công bộ của chúng ta cũng có Vương gia chống lưng đấy.”
“Nhưng mà... Còn Vương gia nào được Bệ hạ cưng chiều như Thần Vương?”
Mọi người lại rơi vào im lặng, đúng là không có thật.
“Thôi được rồi.” Công bộ Thượng thư thở dài một tiếng, đưa bản vẽ lại cho Hữu Thị lang, “Nếu là chuyện do Vương gia đưa xuống, Ngô Thị lang lại không có ở đây, vậy ta giao việc này lại cho ngươi xử lý vậy.”
Hữu Thị lang, “...”
Ông ta đã làm sai chuyện gì?
Sáng hôm sau, Công bộ cho thợ đến, từ nóc phòng, tường rào, đến góc tường của Lễ bộ đều vang lên tiếng đập đập gõ gõ. Lễ bộ Thượng thư Lý Ân vuốt râu, nhìn đám thợ trước mắt nở nụ cười hài lòng.
Ai nói Thần Vương điện hạ không tốt?
Toàn là những lời đồn ác ý, ăn không nói có.
Hắn không những mang đến ấm áp và hy vọng cho Lễ bộ mà còn mang tới mái ngói mới và tường rào mới, sự xuất hiện của hắn khiến Lễ bộ càng thêm tráng lệ.
Đúng là một chàng trai tốt mà.
Thấy Minh Kính Châu từ hành lang phía trước đi tới, Lý Ân gọi ông lại, “Minh huynh, xin chậm đã.”
“Đại nhân.” Minh Kính Châu thấy Lý Ân gọi mình, ông dừng bước chắp tay chào Lý Ân, bất cẩn để lộ danh sách trúng cử đang cất trong tay áo.
“Đây là...” Lý Ân nhìn danh sách trúng cử của Minh kinh khoa*.
(*Minh kinh khoa là 1 hệ thống khoa cử dưới thời Tùy, Đường, khảo thí về kinh học và thời vụ sách.)
“À.” Minh Kính Châu xoay người nhặt danh sách dưới đất lên, bình thản đáp lời, “Đây là danh sách trúng cử Minh kinh khoa.”
Dĩ nhiên Lý Ân biết đấy là danh sách trúng cử Minh kinh khoa, nhưng cái ông muốn biết là Minh Kính Châu cầm cái này để làm gì? Ngày trước kỳ thi Minh kinh khoa không được chú trọng, sau khi Bệ hạ đăng cơ mới bắt đầu tiến hành cải tạo lại nền móng quốc gia, nhờ đó địa vị của cử nhân Minh kinh khoa mới được tăng lên.
“Ông cầm cái này làm gì?”
“Mấy hôm trước hạ quan đã cho Thần Vương điện hạ chép lại sách, điện hạ đã chép xong tất cả.” Minh Kính Châu nhét danh sách vào lại tay áo, “Bệ hạ đã đưa điện hạ đến Lễ bộ của chúng ta, hạ quan cũng không thể để điện hạ ăn không ngồi rồi.”
Nhưng Bệ hạ đưa Thần Vương đến Lễ bộ cũng không phải để hắn chép sách đến thuộc lòng.
Lý Ân ngẩng đầu nhìn mái ngói đã được thay mới, “Minh huynh à, có phải cách này không được ổn lắm không?”
“Không ổn chỗ nào?” Minh Kính Châu bình tĩnh hỏi lại, “Lầu cao vạn trượng cũng phải xây từ mặt đất mà lên, để điện hạ chép nhiều thuộc nhiều cũng là tốt cho chính cậu ấy.”
Lý Ân hít sâu một hơi, nghe giọng của Minh Kính Châu, hình như ông định để điện hạ chép hết sách?
“Minh huynh này.” Lý Ân thấy bản thân là Lễ bộ Thượng thư, ông nên thể hiện thành ý của Lễ bộ với Thần Vương điện hạ, “Thời gian trước ta bề bộn công chuyện, không có thời gian giao lưu với Thần Vương. Dạo gần đây ta mới được rảnh, chi bằng để ta phụ Minh huynh giúp Thần Vương làm quen với công việc nhé?”
Nói xong câu, ông lập tức nở nụ cười niềm nở với Minh Kính Châu. Ông và Minh Kính Châu đã quen biết với nhau được nhiều năm, sau khi trở thành đồng liêu ở Lễ bộ, đối phương càng thêm tận trung với cương vị, không hề có chỗ nào không thỏa đáng. Ông không muốn vì chuyện của Thần Vương mà xích mích với Minh Kính Châu.
Minh Kính Châu ngẩng đầu nhìn ông ta, trầm mặc một lát mới lên tiếng, “Đại nhân thấy cách dạy Vương gia của hạ quan không tốt à?”
“Minh huynh nghĩ nhiều rồi, ta tuyệt đối không có ý này.” Trái tim Lý Ân như bị nhấc lên cao, “Từ xưa Minh huynh đã hay yếu, ta lo huynh vừa xử lý công việc của Lễ bộ vừa phải dạy Thần Vương làm việc, thể lực sẽ không gượng nổi. Nếu có ta giúp đỡ dạy Thần Vương, huynh có thể sẽ nhẹ gánh hơn một chút.”
“Hóa ra là thế.” Minh Kính Châu chắp tay xin lỗi, “Là hạ quan hiểu lầm lòng tốt của đại nhân, mong đại nhân lượng thứ.”
“Hai ta quen nhau đã nhiều năm, huynh hà tất nói lời khách sáo.” Lý Ân nhìn Minh Kính Châu, chắc chắn là ông không giận mới nhắc lại chuyện vừa rồi, “Vậy, chuyện của Thần Vương điện hạ giao lại cho ta nhé?”
“Cực cho đại nhân rồi.” Minh Kính Châu cúi chào.
“Là chuyện nên làm, nên làm mà.” Lý Ân hoàn toàn yên lòng. Vừa giữ được tình đồng liêu lại không phụ lòng điện hạ, một công đôi việc.
“Vậy để hạ quan đưa phần danh sách này cho điện hạ, bảo cậu ấy chép lại rồi tính tiếp.” Minh Kính Châu mỉm cười, “Hạ quan tin tưởng, điện hạ nhất định có thể vừa chép sách vừa theo đại nhân học cách xử lý công việc.”
Lý Ân, “...”
Ta biết mà, quả nhiên là ông hận Thần Vương điện hạ đến tận xương tủy.
“Đại nhân thấy sắp xếp này của hạ quan thế nào?”
“Rất hay.” Lý Ân vừa dứt lời thì trông thấy Thần Vương cười tươi roi rói cầm theo hai hộp đựng cơm đi tới, còn sắc mặt Minh Kính Châu bất chợt trở nên khó coi.
Có thể nhận ra, thành kiến của Minh huynh đối với Thần Vương khá là sâu.
Thần Vương xách hộp đựng cơm do Cửu Châu mang từ nhà tới, tìm được cha vợ tương lai đang nói chuyện với Lý Ân, “Minh đại nhân, ta mang cơm đến rồi, chi bằng chúng ta cùng ăn nhé?”
“Làm phiền điện hạ.” Minh Kính Châu chắp tay cám ơn.
“Minh đại nhân khách khí quá, mời đại nhân.” Dạo này hắn đã quen với việc buổi trưa ăn cơm của nhà họ Minh.
Lý Ân nhìn Thần Vương đầy thương hại, chỉ sợ vị này đến bây giờ vẫn còn không biết Minh Kính Châu đang cố tình hành hạ hắn.
“Điện hạ, hai canh giờ sau hạ quan sẽ đi thị sát học đường mới xây, nếu điện hạ không bận, mời điện hạ cùng đi với hạ quan.”
“Là học viện Hoằng Văn mà phụ hoàng tự mình hạ lệnh khởi công xây dựng?” Thần Vương có biết chút chút về chuyện này.
“Đúng thế.” Lý Ân cười, “Bệ hạ chú trọng bồi dưỡng lương sĩ, coi trọng nhân tài. Kinh phí xây dựng học viện này là do Bệ hạ tự bỏ tiền túi ra đấy.”
Thần Vương nhỏ giọng thầm thì, “Tiền riêng của phụ hoàng vẫn còn nhiều ghê.”
Minh Kính Châu đứng bên cạnh quay qua nhìn hắn một cái.
“Điện hạ?” Lý Ân không nghe rõ Thần Vương nói gì, “Người có muốn đi cùng hạ quan hay không?”
“Được thôi.” Thần Vương cười, “Bổn vương cũng tò mò không biết học viện mà phụ hoàng coi trọng sẽ như thế nào.”
Lý Ân và Thần Vương vẫn chưa ra ngoài, tin tức đã lọt vào tai các vị hoàng tử khác.
“Lý Ân muốn đưa Thần Vương khảo sát học viện Hoằng Văn?” Tề Vương vừa nghe tin, cười lạnh, “Bổn vương nghe nói Lễ bộ đang tiến hành sửa chữa, Lý Ân mới nếm được ít cái ngọt, đâm ra nịnh bợ Vân Độ Khanh.”
“Vương gia, theo ti hạ thấy, Lý Ân không phải là người sẽ làm chuyện đó chỉ vì chút công danh lợi lộc.” Mưu sĩ nói, “Có lần trò chuyện trong một bữa tiệc cách đây không lâu, ông ta còn khen ngài không dứt miệng, có lẽ là có hiểu lầm gì chăng?”
“Hiểu lầm ư?” Tề Vương cười hờ hững, “Đứng trước lợi ích, ai cũng có thể trở nên đáng sợ. Bổn vương chưa bao giờ dễ dàng tin tưởng người khác.”
“Xin Vương gia yên tâm, theo ti hạ thám thính thì Minh Thị lang vẫn rất bất mãn với Thần Vương.” Mưu sĩ an ủi Tề Vương, “Ti hạ mạnh dạn suy đoán, Lý Ân vì thể diện mới dẫn Thần Vương đi kiểm tra học viện. Lễ bộ đã nhận biết bao chỗ tốt, cứ để Thần Vương chép sách không hay, ít nhất cũng phải bày tỏ thái độ một chút.”
Hồi nhỏ, nhà Lý Ân rất nghèo, ông ta tiến vào quan trường bằng con đường khoa cử, cho nên ông ta cũng chẳng ưa gì hạng Vương gia ăn chơi trác táng như Thần Vương.
“Bổn Vương nhớ rõ, bên cạnh Tô Quý phi có một nữ quan điều chế hương rất khéo tay, từ nhỏ Vân Độ Khanh đã ở bên cạnh Tô Quý phi, cho nên hắn cũng có thói quen dùng hương. Sau khi có Vương phủ của riêng mình, hình như hắn còn nuôi mấy người điều chế hương nữa đúng không?” Tề Vương đi tới cạnh lư hương, nhìn phần hương đã cháy hết tự bao giờ, “Bổn vương nghe nói có một loại hương có thể khiến người ta hàng đêm ngủ ngon, mộng đẹp không ngừng.”
“Bẩm điện hạ, kể từ khi chuyện ở trại ngựa qua đi, toàn bộ hộ vệ và hạ nhân ở phủ Thần Vương đều được Bệ hạ thay đổi sang ám vệ của Hoàng gia, ti hạ lo người của chúng ta không có cơ hội đụng vào mấy vật dụng thường ngày của Thần Vương.”
“Vì sao phải là chúng ta động thủ?” Tề Vương cười nhạt, “Các huynh đệ tốt của bổn vương đều rất tò mò với hạ nhân trong phủ Thần Vương.”
“Ti hạ đã hiểu!” Mưu sĩ chợt hiểu ra ý của Tề Vương, “Ti hạ sẽ đi làm ngay.”
***
“Đây là thư viện Hoằng Văn à?” Thần Vương cưỡi trên lưng ngựa, nhìn thấy bên cạnh thư viện Hoàng Văn có rất nhiều học trò quần áo giản dị, “Mà đây là học trò của thư viện Hoằng Văn hả?”
“Cũng không đúng lắm.” Lý Ân nhìn nhóm hàn môn đệ tử trước mắt, giải thích với Thần Vương, “Thư viện chưa chính thức chiêu sinh, nhưng bệ hạ đã sớm có lệnh, học trò của thư viện Hoằng Văn không phân biệt thân phận cao quý hay thấp hèn, chỉ phân biệt học lực cao hay thấp.”
Dù nói vậy nhưng lòng ông hiểu rõ, việc học tốn rất nhiều tiền, dù con em nhà nghèo may mắn thi vào Hoằng Văn cũng ít có người nào sánh được với các con cháu trong thế gia đại tộc.
“Vậy tại sao bọn họ lại tụ tập bên ngoài học viện làm gì?”
“Tuy học viện chưa công khai chiêu sinh, nhưng sách vở tài liệu có thể cho học sinh mượn sao chép miễn phí.” Lý Ân nhìn các học trò lạnh đến run cầm cập nhưng vẫn không rời đi, giọng nhuốm phần đồng cảm và nỗi buồn không tên, “Sách quý giá rất mắc, nếu có thể được chép miễn phí thì có thể tiết kiệm rất nhiều tiền.”
“Hóa ra là thế.” Thần Vương nhìn nhóm học trò liều mình chép sách trước mặt, hắn lấy ra vài tờ ngân phiếu từ trong ngực, đưa tới trước mặt Lý Ân, “Ngươi cầm số tiền này đi mua giấy, bút và nghiên mực đi, để lúc chép sách bọn họ có mà dùng.”
“Điện hạ?” Lý Ân kinh ngạc nhìn Thần Vương.
“Cầm đi, bổn vương không thiếu chút tiền này.” Bả vai Thần Vương run lên, cất giọng có vẻ kính nể về chuyện chép sách, “Cùng số phận chép sách như nhau, bổn vương có thể hiểu nỗi khổ của họ.”
Lý Ân nhận mấy tấm ngân phiếu, im lặng một lúc lâu mới cúi người bái Thần Vương, “Hạ quan thay mặt đám học trò này tạ ơn điện hạ.”
“Không cần cám ơn bổn vương, thật ra số tiền này cũng là của phụ hoàng cho ta đấy.” Thần Vương không quan tâm khoát tay, “Nếu muốn cám ơn thì cứ cám ơn phụ hoàng đi.”
Dù sao đây cũng là do phụ hoàng lén lấy trong túi riêng của mình ra cho hắn.
“Điện hạ có tấm lòng vô cùng lương thiện, hạ quan kính nể vạn phần.”
Ơ...
Thần Vương quay đầu nhìn Lý Ân, chỉ có mấy tấm ngân phiếu thôi mà sao lại thành tấm lòng lương thiện rồi?
Quan văn mà muốn khen người quả đúng y hệt văn chương họ viết.
Không nên xem là thật.
***
Tác giả:
Thần Vương: Không có ai hiểu được sự bất lực và kiên trì của người chép sách, nhưng bổn vương có thể hiểu.
Cửu Châu: Điện hạ nói rất đúng, điện hạ cái gì cũng biết.