Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 38: Chương 38




“Châu Châu à.” Minh Đại bá vung tay áo rót trà cho Thần Vương, “Hôm nay Thần Vương đến đây là có chuyện muốn thương lượng với bá phụ, con xem...”

“Đại Bá phụ, chính sự quan trọng hơn, bá phụ và điện hạ thong thả nói chuyện.” Cửu Châu đứng dậy, “Để con đi lấy thêm bánh trái.”

“Muội muội này.” Minh Tồn Phủ đuổi theo tới cửa sân, thấy Cửu Châu thành thạo bám vào tường rồi nhảy qua, hắn im lặng giơ tay áo lên che mặt, thở dài một tiếng.

“Tiểu thiếu gia.” Người hầu đi tới phía sau hắn, “Lão gia bảo cậu đến thư phòng lấy mấy quyển binh thư do chính tay ông viết ra đây.”

“Binh thư?” Trong lòng Minh Tồn Phủ khó hiểu, không phải cha nói đó là đồ ông viết chơi cho vui thôi à?

“Lão gia có nói là binh thư nào không?”

“Lão gia nói là mấy quyển đặt ở ô thứ ba của hàng thứ năm bên tay trái kệ sách.”

Đúng là mấy cuốn đó rồi.

Minh Tồn Phủ đi lấy sách cho cha, tìm ô thứ ba của hàng thứ năm bên tay trái kia, hắn lấy hết sách xuống, phủi đi lớp bụi phía trên, bụi bay tứ tung khiến hắn ho sặc sụa.

“Đây là sách cho điện hạ mượn hay là ném thùng rác thế?” Minh Tồn Phủ lo cha mình có ngày đắc tội Thần Vương thì sẽ bị đày đi biên cương lần nữa.

Hắn lấy hộp đựng sách khắc hoa ở cái kệ bên cạnh, đặt sách vào, xếp lại gọn gàng sao cho trông giống sách quý một chút.

Khi hắn ôm sách vào viện, trái cây và điểm tâm đã được bày đầy trên bàn đá, cô em họ của mình đang cầm ấm châm trà cho Thần Vương, còn Thần Vương thì đang lột quýt, chưa lột xong hết đã tách lấy một múi đưa đến bên miệng cô em của mình.

“Phụ thân, con mang sách đến rồi đây.” Minh Tồn Phủ đặt sách xuống, thuận tay cầm ấm trà trong tay em gái, “Mời điện hạ dùng trà.”

Thần Vương nhìn Minh Tồn Phủ, đặt múi quýt lên tay Cửu Châu, quay đầu hỏi Minh Kính Hải, “Minh đại nhân, lệnh lang có dự định thi khoa cử không?”

Minh Kính Hải gật đầu.

“Thời gian của sĩ tử là vàng là bạc, Minh công tử không cần ngồi đây tiếp chuyện làm gì.” Thần Vương cúi đầu lột sạch vỏ quýt, dúi quả quýt vào tay Cửu Châu, “Minh công tử cứ đi học bài đi.”

Cuối cùng, Minh Tồn Phủ bị xua về thư phòng, hắn sờ tờ ngân phiếu trên người, đánh mắt nhìn về phía bức tường xuyên qua cửa sổ, sau đó hắn xắn tay áo leo ra ngoài cửa sổ.

Tuy leo cửa sổ hay trèo tường là hành động bất nhã đối với người đọc sách, nhưng vì cô gái mình thương thì cũng không cần phải đặt nặng vấn đề làm gì.

“Lão gia!” Người hầu vội vàng chạy vào viện, “Tiểu thiếu gia bị té gãy chân rồi ạ!”

“Đã có chuyện gì?” Dù bình thường Minh Kính Hải hay chê con trai mình, nhưng khi nghe báo thì ông lập tức đứng bật dậy, bước vội tới chỗ người hầu.

“Thiếu gia trèo tường lại bất cẩn trượt chân nên té xuống.”

“Bị trật khớp, lão phu đã nắn khớp lại rồi.” Ngự y quấn băng cho Minh Tồn Phủ, rửa tay sạch sẽ, “Minh đại nhân yên tâm, lệnh lang không sao cả, có điều trong khoảng thời gian này không nên cử động, phải ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian.”

“Đã làm phiền Hà đại nhân rồi.” Minh Kính Hải tự mình tiễn ngự y ra khỏi cửa phòng, sau đó bảo quản gia đưa ngự y về, cuối cùng thở dài một hơi, bọn trẻ bây giờ đúng là yếu ớt.

Thần Vương cũng không ngờ lần đầu tiên mình ghé thăm nhà Minh Kính Hải thì con trai ông ngã bị thương. Hắn im lặng quan sát Minh Kính Hải, không biết Đại bá của Minh Tiểu Trư có tư tưởng mê tín hay không, chẳng may ông hoài nghi hắn khắc...

“Đúng là giỏi thật, trèo có một bức tường mà cũng ngã gãy chân cho được.” Minh Kính Hải quay vào phòng, mắng con trai xối xả, nhưng đồng thời lại đưa tay dém chăn cho Minh Tồn Phủ, “Ngay cả con chó Cửu Châu nuôi cũng có thể nhảy ra khỏi sân nhà ta.”

Minh Tồn Phủ, “...”

Nó không phải là chó, đó là tiểu bạch mã chân ngắn mà Cửu Châu cưng nhất, hơn nữa, nó cũng không nhảy qua tường được.

Thần Vương yên lặng ôm hộp sách đứng dậy, “Minh đại nhân chăm sóc cho lệnh lang đi, bổn vương xin cáo từ.”

Nhanh chân rời khỏi sớm một chút, không thể để cho Minh Kính Hải cảm thấy là do hắn khắc nhà ông ấy.

Văn nhân hay suy nghĩ nhiều, cẩn thận một chút vẫn hơn.

“Điện hạ, để ta tiễn huynh.” Cửu Châu đứng dậy.

“Cửu Châu, muội đợi đã.” Minh Tồn Phủ duỗi tay khỏi chăn, cố túm lấy tay áo của Cửu Châu, “Muội giúp Lục ca một chuyện nhỏ nhé.”

Cửu Châu quay đầu nhìn Minh Tồn Phủ, Thần Vương cũng dừng bước.

“Lục ca, huynh muốn nhờ muội làm gì thì cứ nói.”Cửu Châu rất thích người anh Minh Tồn Phủ, trong suốt đoạn đường từ Lăng Châu hồi kinh, Minh Tồn Phủ luôn chăm sóc cho nàng. Lo nàng về nhà không quen, ngày nào cũng kể chuyện người nhà cho nàng nghe, miêu tả từng ngọn cây cọng cỏ ở trong nhà, và cả nỗi nhớ nhung của người nhà đối với nàng.

“Cũng không phải chuyện gì to tát.” Trước mặt cha và người ngoài như Thần Vương, Minh Tồn Phủ hơi ngại, móc một tập thơ từ dưới gối ra, “Mấy ngày trước Chu cô nương đang tìm tập thơ này, vừa hay trong tay ta có, vốn định hôm nay sẽ đưa cho nàng ấy, ai ngờ lại ngã trật chân. Muội giúp huynh đưa tập thơ này cho Chu cô nương nhé.”

“Không thành vấn đề.” Cửu Châu nhét tập thơ vào ngực, “Bây giờ muội đi ngay đây.”

“Còn nữa, Chu cô nương không ở trong phủ mà đang ở... ở quán trà Thanh Vân.” Minh Tồn Phủ lấy ra tờ ngân phiếu trị giá bốn mươi lượng từ trong ngực ra, sau đó lại lấy luôn hai mươi lượng tiền tiêu vặt hàng tháng của mình, “Muội đi lựa trang sức với Chu cô nương nhé, nếu thích gì cứ mua, Lục ca trả tiền hết.”

“Cám ơn Lục ca.” Cửu Châu nhận túi bạc, nhưng khi định cầm lấy tờ ngân phiếu thì lại không lấy được.

“Cầm lấy tiêu thoải mái đi, nhất là những món Chu cô nương thích thì phải mua cho nàng ấy, đừng tiết kiệm thay huynh.” Minh Tồn Phủ buông tay, nhắm mắt lại, “Đi đi.”

“Vâng.” Cửu Châu cất tờ ngân phiếu và túi bạc thật kỹ, “Lục ca hào phóng quá.”

Đáp lại nàng, Minh Tồn Phủ im lặng kéo chăn che mặt.

“Trên người ta có bốn mươi lượng, Lục ca lại cho sáu mươi lượng, tổng cộng có một trăm lượng.” Cửu Châu sờ túi tiền nặng trĩu, bước chân khi bước ra khỏi cổng cũng nhẹ nhàng hơn ngày thường.

Thần Vương đi sau nàng khẽ hừ một tiếng, chỉ có một trăm lượng bạc mà đã quên mất hắn, chẳng lẽ hắn lại không bằng một trăm lượng bạc ư?

“Vui đến thế cơ à?” Bước nhanh đến bên cạnh Cửu Châu, Thần Vương khoanh tay trước ngực, “Bổn vương về đây.”

“Vâng, vâng.” Cửu Châu cười híp mắt gật đầu, “Điện hạ đi thong thả.”

“Có muốn nói gì với bổn vương không?” Thần Vương đi được vài bước, sau lại quay đầu hỏi Cửu Châu.

“Hở?” Cửu Châu ngơ ngác nhìn Thần Vương, “Nói gì giờ?”

“Không có gì.” Thần Vương tung người lên ngựa, “Cô đi chơi với mọi người vui vẻ, bổn vương về Lễ bộ đây.”

Phụ nữ đúng là đồ lừa đảo, lúc trước thì cứ bảo Thần Vương điện hạ tốt nhất, bây giờ có một trăm lượng, lại có chị em tốt kề bên, thế là không thèm nói với hắn thêm câu nào.

Hừ, hắn là đàn ông, không cần so đo với một cô nhóc, nói ít vài câu lại càng bớt việc.

Cửu Châu ôm túi tiền nhìn vó ngựa tung bụi mịt mù, vẫy tay với Thần Vương đang dần khuất bóng.

Thần Vương ngoái đầu nhìn nàng đang huơ tay, hắn giơ roi ngựa lên phất vài cái rồi biến mất ở góc đường.

“Trông điện hạ hình như không được vui.” Cửu Châu nhíu mày, “Chẳng lẽ công việc ở Lễ bộ nhiều lắm ư?”

Sờ lên tập thơ trong ngực, nàng đi làm người đưa tin cho Lục ca trước đã, không thể chậm trễ rồi khiến Chu tỷ tỷ nghi ngờ tình cảm của Lục ca dành cho tỷ ấy được.

Bước vào trà lâu, Cửu Châu vừa nhìn đã thấy Chu Tiêu đang ngó quanh quất trước cửa.

“Chu tỷ tỷ.” Trên đường đi gấp gáp, khi chạy đến trước mặt Chu Tiêu, nàng thở hổn hển, “Để tỷ chờ lâu rồi.”

Chu Tiêu nhìn lướt qua phía sau nàng, nụ cười trên mặt trở nên lạc lõng, “Mau ngồi xuống uống trà nào, sao muội lại chạy nhanh thế, lại còn không dẫn theo nha hoàn?”

“Hôm nay muội làm chân chạy vặt cho Lục ca.” Cửu Châu móc tập thơ ra đưa cho Chu Tiêu, “Lục ca vừa nghe nói tỷ đang tìm tập thơ này, huynh ấy đã chạy hết một nửa tiệm sách trong thành để tìm cho bằng được đấy.”

Làm muội muội, giúp ca ca tô điểm quá trình tìm sách đâu thể tính là nói dối.

Chu Tiêu lật tập thơ ra nhìn lướt qua, mỉm cười ngại ngùng, “Chút chuyện nhỏ thế này mà bắt muội phải chạy từ xa đến đây.”

“Vốn dĩ muội không cần phải đi đâu.” Cửu Châu uống trà, “Lục ca cấm không cho muội nói với tỷ, nhưng muội thấy chuyện này không thể giấu giếm. Hồi sáng nay, Lục ca bất cẩn té ngã làm chân bị thương, ngự y bảo huynh ấy ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày. Thế là huynh ấy níu muội lại không cho muội đi, bảo muội phải mang tập thơ đến cho tỷ.”

“Huynh ấy ngã bị thương sao?” Chu Tiêu đặt tập thơ sang một bên, túm lấy tay Cửu Châu hỏi, “Bị thương thế nào? Ngự y nói sao?”

“Tỷ tỷ đừng lo, chỉ bị trật khớp thôi, ngự y đã nắn khớp lại rồi.” Cửu Châu vội vỗ lên mu bàn tay Chu Tiêu, sau đó vỗ lên túi tiền mà Minh Tồn Phủ cho mình, “Trước khi ra cửa, Lục ca còn cố ý dặn dò muội phải dẫn tỷ đi mua đồ, số bạc này là huynh ấy cho muội đấy, nếu tỷ không chịu đi tiêu tiền, lát nữa trở về muội không biết phải nói sao với Lục ca.”

Nghe nói Minh Tồn Phủ không sao, sắc mặt Chu Tiêu mới dần bình thường trở lại, nhưng nàng ấy không có hứng chọn đồ.

“Tỷ tỷ à, xem như tỷ đi cùng muội đi.” Cửu Châu kéo tay nàng, “Nếu tỷ không tiêu tiền thì muội cũng không được tiêu ké đâu. Vậy khác gì hôm nay phí công làm chân chạy vặt, muội thật đáng thương mà.”

“Được rồi, không thể để muội muội chịu thiệt được.” Chu Tiêu bị Cửu Châu chọc cười, “Chúng ta đi thôi.”

Nàng cẩn thận nhét tập thơ vào trong ngực, sau đó mới cùng Cửu Châu nắm tay rời khỏi trà lâu.

Cửu Châu thấy thế thì cười tít mắt, kéo Chu Tiêu đi vào một cửa hàng trang sức.

***

“Tốn biết bao nhiêu công sức mới cài người vào phủ Thần Vương, bây giờ các ngươi lại nói với ta Vân Độ Khanh không dùng hương thảo mộc nữa?”

“Thưa chủ tử, người của thuộc hạ cũng không ngờ tới Thần Vương lại đổi sở thích, vứt hết thảo mộc trong phủ đi. Liệu có phải do hắn đã sớm nhận được tin nên mới có động thái này hay không?”

“Ý ngươi là, trong các ngươi có nội ứng?”

“Chủ tử hiểu lầm rồi, ý của thuộc hạ là, người của chúng ta phát hiện thấy có người của Tề Vương trong phủ Thần Vương.”

“Chẳng lẽ Vân Diên Trạch âm thầm giúp Vân Độ Khanh?”

“Theo thuộc hạ thấy có lẽ cũng có khả năng này.”

“Ta nhớ hôm nay Vân Diên Trạch sẽ đi kê biên tài sản ở một phủ đệ của quan viên nào đó. Nếu gia quyến đột nhiên chống đối đánh người, các người nói xem sẽ làm tổn thương hắn được bao nhiêu phần?”

***

“Tỷ tỷ đeo chiếc vòng này đẹp thật đó.” Cửu Châu và Chu Tiêu bước ra khỏi cửa hàng trang sức, “Đáng tiếc cảnh đẹp này lại bị muội cướp mất, không biết Lục ca có hâm mộ muội không nữa?”

“Muội đừng có cười tỷ, hôn sự của muội và Thần Vương được tổ chức vào mùng hai tháng Hai năm sau.” Chu Tiêu nhéo gò má mềm mại của Cửu Châu, “Đến lúc đó xem ai cười ai?”

“Hôn sự thì có gì đáng cười chứ?” Cửu Châu khó hiểu, “Hai người thích nhau ở bên cạnh nhau là chuyện vui mà.”

Ánh mắt nàng trong trẻo như nước hồ chưa từng bị nhiễm bẩn, nàng nhắc đến chữ “thích” mà không có bất kỳ tạp niệm nào, chỉ có sự hồn nhiên và nét hạnh phúc đơn thuần.

Chu Tiêu thảng thốt, bất chợt lại không biết nói gì cho phải.

“Đằng trước có bán quà vặt kìa.” Cửu Châu buông tay Chu Tiêu ra, “Chu tỷ tỷ chờ chút, muội đi mua về ngay.”

Chu Tiêu đứng lặng tại chỗ, nhìn Cửu Châu nếm thử rồi mua mấy món khác nhau, cuối cùng bỏ vào một túi thật to.

“Muội mua nhiều thế làm gì, có ăn hết không?” Chu Tiêu hỏi.

“Không phải mua cho muội ăn đâu.” Cửu Châu cầm túi giấy đựng đồ ăn vặt, “Muội mua cho điện hạ và phụ thân, bọn họ có rất nhiều đồng liêu ở Lễ bộ, mỗi người chia nhau một miếng, cũng không nhiều lắm. À, muội nhớ ra rồi, Chu bá phụ cũng là quan viên Lễ bộ đúng không?”

“Đặc biệt là điện hạ, huynh ấy là vãn bối ở Lễ bộ, nếu có thể cùng ăn với các vị đại nhân thì có thể xúc tiến tình cảm lẫn nhau.” Cửu Châu nghiêm túc nói, “Sư phụ muội từng nói, dù thân phận cao thấp thế nào cũng không thể làm người cô đơn. Con người có năng lực cách mấy, nếu bên người không có ai ủng hộ cũng vô dụng.”

Chu Tiêu khẽ gật dầu, im lặng một lúc mới nói, “Nhất định sư phụ của muội là người uyên bác.”

“Có lẽ thế.” Nhớ đến hai vị sư phụ vì không muốn rửa chén mà so ai lười hơn ai, ngữ khí Cửu Châu không mấy chắc chắn.

Trong đạo quán của họ cũng không có sách để đọc, bình thường sư phụ dạy nàng viết chữ đều là viết ở trên sa bàn.

Đừng hỏi tại sao, chỉ là vì bọn họ quá nghèo, phải tiết kiệm giấy mực.

Đằng xa có tiếng khóc và tiếng cầu xin truyền đến, Cửu Châu hỏi Chu Tiêu, “Tỷ tỷ, tỷ có nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ trẻ con không?”

“Muội đừng qua.” Chu Tiêu giữ chặt tay nàng lại, “Bên đó là người nhà của tội thần, đang bị kê biên tài sản.”

Hôm qua Minh Kính Hải vừa hồi kinh, hôm nay quan viên này lại bị kê biên tài sản, dù là ai cũng có thể đoán ra, chắc chắn quan viên này đã cấu kết với quan địa phương nơi khác làm tổn hại đến bách tính.

Cái danh Hắc diện la sát đúng là danh bất hư truyền, tham quan nào mà bị ông tra ra thì đều không có kết cục tốt.

“Xét nhà?” Cửu Châu càng thêm tò mò, nàng lớn thế này mà chưa từng thấy xét nhà bao giờ, “Tỷ tỷ ơi, chúng ta đứng nhìn từ xa thôi có được không?”

“Cũng được.” Chu Tiêu không dám thú nhận thật ra mình cũng có hơi tò mò.

Ai mà chẳng thích hóng chuyện, đâu thể tính là chuyện xấu.

Dân trong kinh thành cũng không quá tò mò với chuyện tra xét nhà cửa, kể từ ngày Bệ hạ đăng cơ đến nay, không biết đã có bao nhiêu tham quan phải trả giá, dù sao cuộc sống của người dân ngày một tốt lên, tham quan cũng ngày một ít đi.

Ngoài cửa có Cấm Vệ quân bao vây, dân chúng không dám áp sát vào, mọi người chỉ trốn ở trong góc hóng chuyện.

“Công tử đang đứng trước cửa là ai thế, trông anh tuấn ghê.”

“Trên phát quan của hắn còn nạm bảo thạch nữa kìa, đúng là có tiền thật.”

“Đừng có đoán mò, đó là Tề Vương có tiếng hiền đức đấy.”

“Là Vương gia diệt phỉ rồi lại thi Trạng nguyên ấy hả?”

“Thi đậu Trạng nguyên rồi quyên bạc tu sửa học viện là Thần Vương. Mấy người có phải là dân kinh thành không đấy? Có mỗi chuyện này mà cũng không phân biệt được?”

“Thần Vương diệt phỉ, đậu trạng nguyên lại còn quyên bạc mà sao Tề Vương lại thành Vương gia hiền đức, có phải bệ hạ thiên vị Tề Vương không?”

“Đừng có nói bậy, ngươi chán sống rồi à?”

“Bẩm Vương gia, đã kê biên tài sản được sáu trăm mười hai ngàn lượng bạc, ngoài ra có cả ngọc ngà và đồ trang sức, đây là danh sách thống kê sơ lược, còn số lượng cụ thể thì cần phải kiểm kê lại từ từ.” Quan viên Hộ bộ dâng bảng kê biên tài sản lên cho Tề Vương.

Tề Vương sầm mặt, “Thân là mệnh quan triều đình mà lại tham nhũng nhiều đến thế, đúng là đáng hận!”

Quan viên Hộ bộ không dám hó hé, vị Vương đại nhân này là dượng của phò mã công chúa Nhu Đức, cũng xem như là có chút quan hệ với Hoàng gia.

Nếu không phải vì lý do này thì Vương đại nhân cũng không dám to gan cấu kết với quan viên địa phương khác, làm ra mấy chuyện dễ bay đầu.

Thường thì với mấy án kiểu này sẽ liên đới một nhóm lớn từ trên xuống dưới, chẳng may dính vào người Hoàng gia...

“Tiếp tục điều tra...” Tề Vương chắp tay về phía hoàng cung, “Trước khi bổn vương lên đường, phụ hoàng đã có lệnh, bất cứ ai có liên quan đến vụ án này đều nghiêm trị không tha.”

“Bẩm điện hạ, bên trong hậu trạch của nhà họ Vương còn có trẻ con chưa đầy tháng, ngài...”

“Phụ nữ, người già và trẻ con giam riêng.” Tề Vương nhìn đứa trẻ đang gào khóc được người ta ôm vào lòng, để lại chút thể diện cho phò mã của Nhu Đức công chúa, “Giam mẹ đứa bé và đứa bé cùng một chỗ.”

“Vâng, hạ quan đã hiểu.” Quan viên thuật lại ý của Vương gia cho tiểu quan nghe.

Nhìn đám người hoảng loạn bị gông lại trước mắt, Tề Vương nhớ đến cảnh khi mình còn bé. Lúc ấy hắn và mẫu phi bị giam trong một tiểu viện, mẫu phi thường ngồi khóc thút thít trong phòng, lẩm bẩm trong miệng rằng mình thấy hối hận.

Sau đó mẫu phi không khóc nữa, còn thường xuyên lấy được thịt và điểm tâm, cho hắn trốn ở trong phòng rồi ăn.

Mẫu phi còn nói với hắn, đó là do cậu hắn sai người lén mang vào, hơn nữa cậu còn có cách cứu bọn họ ra ngoài.

Nhưng mẫu phi chưa bao giờ nói cho hắn biết rốt cuộc là cậu có cách gì cứu bọn họ ra, vì không lâu sau bỗng xảy ra chuyện phản vương bức vua thoái vị. Trong cung máu chảy thành sông, rất nhiều hoàng tử bị kéo vào cuộc chiến đó, người chiến thắng cuối cùng chính là phụ hoàng của hắn.

Về sau, có một lần hắn hỏi về chuyện này, sắc mặt mẫu phi thoắt cái đã trở nên khó coi, thế là từ đó trở đi hắn không hỏi lại nữa.

Hắn không thích nhìn phụ nữ khóc, cũng giống như hắn không thích khoảng thời gian bị nhốt trong Vương phủ khi còn nhỏ kia.

“Vương gia, Vương gia.” Một người phụ nữ bị trói gô thấy hắn nhìn lướt qua, cuống quít dập đầu, “Xin Vương gia khai ân, con của tôi bị bệnh rồi, mong ngài hãy thương xót mà ban cho nó chút thuốc men.”

Người phụ nữ kia dập đầu rất mạnh, chẳng mấy chốc trên trán đã chảy máu. Dòng máu chảy dọc theo hốc mắt của nàng ta, trông vừa dữ tợn nhưng cũng rất đáng thương.

Tề Vương nhìn cảnh này, tuy chẳng có cảm giác gì nhưng đang ở trước mặt bao nhiêu người, hắn phải tỏ vẻ lương thiện, bước tới chỗ người phụ nữ đang dập đầu kia.

“Cửu Châu, muội chỉnh lại trâm cài giúp tỷ đi, bị lệch rồi.”

Cửu Châu?

Khi chỉ còn cách người phụ nữ kia chừng hai bước, Tề Vương nghe thấy một cái tên khá quen tai, hắn chợt dừng chân, quay người nhìn về phía đám người đang bu đông hóng chuyện.

Và chỉ trong nháy mắt ấy, người phụ nữ đang dập đầu kia bỗng nhiên đưa tay áo lên che miệng, ngậm một lưỡi dao sắc bất chợt đánh thẳng về phía Tề Vương.

Tề Vương vô thức lùi về sau một bước, lưỡi dao vốn sẽ chém thẳng đến yết hầu chỉ sượt qua lồng ngực của hắn.

Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ cả vạt áo của Tề Vương, hắn cúi đầu nhìn vết thương trên ngực, lòng bàn tay khẽ chạm vào chỗ bị thương. Khi chạm vào vết máu, cảm giác đau đớn ấy như truyền thẳng vào đại não.

“Bảo vệ Vương gia!”

Đám đông hóng chuyện hoảng hốt bởi biến cố bất ngờ, sợ mình bị dính líu tới thích khách rồi bị Cấm Vệ quân bắt vào đại lao, thế là bọn họ chẳng còn dám đứng xem nữa, xoay người chạy té khói.

Sau này thiếu gì dịp xem tra xét nhà cửa, nhưng nếu bị hoài nghi là thích khách, bị bắt vào đại lao thì coi như xong.

“A.” Nhìn thấy trước ngực Tề Vương nhuốm đỏ, Cửu Châu hít sâu một hơi, nói nhỏ với Chu Tiêu, “Trông nữ quyến kia không giống người bình thường.”

Không chịu động não nghĩ xem, người bị thường bị trói cả tay chân thì sao mà dập đầu lia lịa vậy được?

Tề Vương đâu phải là người ngu, lỗ hổng bự thế mà cũng không nhìn ra?. Truyện Ngôn Tình

“Đừng nói nữa, chúng ta đi mau.” Chu Tiêu kéo tay Cửu Châu chuẩn bị chạy đi.

“Đợi đã, hai người là ai?” Cấm Vệ quân nhìn thấy đám dân hóng chuyện đã chạy đi hét, chỉ còn hai thiếu nữ mặc cẩm y vẫn còn đứng yên tại chỗ, lập tức bước tới ngăn lại.

“Hai vị cô nương này là thiên kim của Chu Thị lang và Minh Thị lang của Lễ bộ, các ngươi không được vô lễ.” Tề Vương che vết thương trên ngực, sắc mặt trắng bệch, “Chu cô nương, Minh cô nương, chỗ này nguy hiểm lắm, mời hai người mau chóng rời khỏi đây.”

Cửu Châu đưa mắt nhìn nữ quyến ám sát Tề Vương nằm bất động trên đất, không biết còn sống hay đã chết.

Bỗng nàng sực nhớ đến điều gì đó, vội vàng nhấc váy lên rồi chạy đi.

“Minh muội muội, muội đi đâu thế?” Chu Tiêu đuổi theo.

“Muội lo điện hạ cũng đang gặp nguy hiểm, muội chạy đến Lễ bộ xem thử.” Cửu Châu vừa dứt lời thì bóng người đã chạy đi rất xa, dù vậy nàng không hề bỏ lại túi đựng đồ ăn vặt trong tay.

Tề Vương nhìn Cửu Châu chạy bạt mạng bất chấp hình tượng ngoài đường, nhíu mày đưa tay che vết thương.

“Vương gia, xin ngài vào viện nghỉ ngơi trước, thái y sẽ đến ngay.” Phó thống lĩnh của Cấm Vệ quân sợ đến mặt mày tái mét, nói chuyện cũng run rẩy.

“Không sao, chỉ là vết thương ngoài da, tướng quân không cần lo.” Tề Vương được phó thống lĩnh Cấm Vệ quân dìu vào nội viện, nằm xuống giường vừa được chuẩn bị.

Nghe tiếng thét thất thanh khắp bốn phía, hắn khẽ nheo mắt, không biết người ám toán hắn hôm nay là vị huynh đệ nào đây?

Hay là nương nương nào đó ở trong cung muốn san sẻ gánh nặng giúp con trai mình?

“Điện hạ!” Thần Vương vừa bước ra khỏi cửa công sở Lễ bộ thì đã nhìn thấy Cửu Châu chạy vèo tới trước mặt mình, nhanh như một cơn gió.

Cửu Châu kéo hắn đi vào sau cánh cửa Lễ bộ, lo lắng nhìn quay bốn phía, “Điện hạ, hộ vệ ở Lễ bộ lợi hại lắm đúng không?”

“Đương nhiên rồi, những hộ vệ này đều được tuyển chọn tỉ mỉ từ Long Doanh vệ đấy.” Thần Vương thấy nàng chạy nhanh tới nỗi thở hồng hộc, mặt mày đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi, hắn bèn lấy khăn tay ra vừa lau trán giúp nàng vừa ra chê bai, “Sao lại thành ra thế này?”

Chẳng phải sáng nay nàng còn cầm bạc đi tìm chị em tốt của mình, không thèm nói thêm vài câu với hắn ư?

Bây giờ biết tìm tới hắn rồi à?

“Lúc chạy đến, có hơi gấp, không có gì.” Cửu Châu lắc đầu, “Điện hạ nghe ta nói trước đã, sau này huynh có ra ngoài, nhất định phải mang theo hộ vệ đấy, cũng không được tự ý tiếp cận người lạ, kinh thành đúng là nguy hiểm quá.”

Nghe giọng điệu của Cửu Châu có gì đó không đúng, Thần Vương nhét khăn bẩn vào tay mình, quay người bào người hầu lấy khăn vải đến, “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Lúc nãy khi ta và Chu tỷ tỷ mua trang sức xong, ta có đi xem thử người ta xét nhà, không ngờ Tề Vương lại bị người ta chém cho một nhát, máu không là máu.” Cửu Châu lo lắng, “Hắn là Vương gia, huynh cũng là Vương gia, ngộ nhỡ người xấu cũng muốn hại huynh thì sao?”

“Cô chạy từ chỗ nhà họ Vương đến đây đấy hả?!” Thần Vương cất cao giọng, “Từ nhà họ Vương chạy thẳng đến Lễ bộ?”

Cửu Châu tròn mắt, khó hiểu nhìn hắn, “Sao thế?”

Còn hỏi hắn sao thế à?

Từ nhà họ Vương đến Lễ bộ, dù có ngồi xe ngựa cũng phải mất hơn nửa canh giờ.

Nàng chỉ chạy bộ, lại chạy xa đến vậy, chỉ để nói với hắn mấy chuyện này thôi sao?

“Thấy điện hạ không sao thì ta yên tâm rồi.” Cửu Châu nhét túi giấy vào tay Thần Vương, “Điện hạ chia đồ ăn vặt này cho các đồng liêu nhé. Trước khi mua ta đã thử rồi, ngon lắm.”

“Minh Cửu Châu.” Thần Vương vươn tay nhẹ nhàng lau sạch bụi bẩn trên má nàng, giọng nói vô cùng dịu dàng, “Cô bị ngốc à?”

***

Tác giả:

Cửu Châu: Nói tầm bậy, ta thông minh lắm nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.