Tiếng gậy đánh vào da thịt nghe không hề vang, mà trái lại còn có vẻ nặng nề.
“Bệ hạ.” Lưu Trung Bảo bước lên khuyên nhủ, “Bệ hạ đã bận rộn cả ngày, xin Bệ hạ đi nghỉ trước.”
“Không cần.” Long Phong đế đứng trước cửa sổ, nhìn hai người con trai đang bị đánh, giọng trầm trầm, “Trẫm phải nhìn chúng bị phạt.”
Trong phòng lặng ngắt như tờ, ông nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, ông lại trở về là một vị đế vương anh minh, “Đánh xong thì phái ngự y đến khám, không được để lại bất kỳ di chứng nào.”
“Xin Bệ hạ yên tâm, nô tài đã phái người đi mời ngự y rồi ạ.” Lưu Trung Bảo đỡ Long Phong đế.
“Đã hỏi cung hạ nhân của Trịnh gia được gì rồi?” Nhìn hai đứa con trai được nâng lên kiệu đưa về, Long Phong đế mới đóng cửa sổ lại.
Lưu Trung Bảo khẽ biến sắc, lấy ra hai bản lời khai từ trong ngực, “Vẫn chưa được Hộ Long vệ kiểm chứng nên vẫn không biết thực hư ra sao.”
Cũng có nguyên nhân người hầu muốn trả thù gia chủ, vì thế lão không dám chắc có bao nhiêu phần là sự thật trong lời khai rợn người kia.
“Đưa trẫm xem.” Long Phong đế nhận bản khai cung, cẩn thận đọc một lần, nhưng càng đọc thì ông càng sầm mặt.
“Năm Long Phong thứ năm, Lăng Châu...” Long Phong đế cười khẩy, “Trịnh gia tính toán hay lắm, chẳng trách muốn giết người diệt khẩu.”
Năm Long Phong thứ năm, vì để trấn an quan viên và bách tính phía nam nên ông đã xuôi nam vi hành.
Sau lần vi hành, ông đã nắm giữ toàn bộ binh quyền của Đại Thành trong tay, kể từ đó Đại Thành bắt đầu phát triển theo chiều hướng như ông mong muốn. Tuy nhiên, ông lại không ngờ, năm đó còn có một âm mưu nhắm vào ái phi và con trai của ông.
“Kế hoạch vô cùng hoàn mỹ.” Tên mặt sẹo đã trả lời đi trả lời lại một câu hỏi không biết bao nhiêu lần. Trong vòng một ngày ngắn ngủi, hắn ta hốc hác thấy rõ, vẻ mặt mệt mỏi và đầy bất an. Chỉ cần Hộ Long vệ hỏi, hắn ta lập tức thành thật trả lời.
“Vì ám sát mẹ con Tô Quý phi, bọn ta đã sắp xếp biết bao kế hoạch không có một kẽ hở.” Mặt sẹo cất giọng khàn khàn, “Nhưng kế hoạch mà ta tham gia lại xảy ra bất trắc.”
“Bất trắc gì?” Thống lĩnh hỏi.
“Một con nhãi.” Tên mặt sẹo liếm đôi môi khô nứt, giọng nói gằn rõ sự hận thù và hối hận, “Không biết đâu ra con nha đầu chết tiệt, nó đã phát hiện ra bọn ta.”
Thống lĩnh siết chặt cây bút trong tay, tức giận nói, “Nên bọn mi đã giết đứa bé đó?”
Mặt sẹo không phủ nhận, “Con nhãi đó rất mạnh, suýt nữa ta đã để nó chạy trốn. Nếu nó mà trốn thoát, bọn ta sẽ mất mạng, vì thế bọn ta phải lấy mạng của nó.”
“Ai bảo nó nghe thấy những chuyện không nên nghe.” Nhắc đến đứa bé bị hắn giết, tên mặt sẹo không hề tỏ vẻ áy náy, “Đáng tiếc là lúc ấy ta không thể một đao chém chết nó, chỉ trói tay chân rồi bịt miệng nó lại, quăng nó xuống sông.”
“Súc sinh!” Thống lĩnh không còn kiềm chế nổi, bẻ gãy cây bút trong tay, cầm roi treo trên tường quất thẳng vào tên mặt sẹo, “Thà ngươi một đao chém con bé chết còn hơn.”
Thời tiết lúc ấy cực kỳ lạnh, vừa bị trói tay chân, miệng thì không thể kêu cứu, trước khi chết, cô bé ấy đau khổ và tuyệt vọng đến nhường nào?
“Đại nhân à, những hạ nhân được mua vào phủ từ nhỏ như bọn ta chẳng lẽ còn có lựa chọn khác?” Mặt sẹo đau đến toàn thân run lên, hắn nhìn thống lĩnh đang nổi giận, “Khi ta vào Hầu phủ còn nhỏ hơn cả con nhãi chết đuối kia, nhưng có ai thương xót cho bọn ta không?”
Thống lĩnh nhìn gã mặt sẹo mất hoàn toàn nhân tính, sầm mặt quay về bàn ngồi xuống, “Nói tiếp đi, vì sao kế hoạch của các ngươi thất bại?”
“Ta cũng không biết tại sao, chỉ biết là mẹ con Tô Quý phi không đến tửu lâu thưởng thức mỹ thực theo như dự tính. Kế hoạch ám sát mà bọn ta gian nan vạch ra hoàn toàn mất tác dụng.” Giọng tên mặt sẹo càng lúc càng nhỏ dần, “Hầu gia nghi ngờ trong đám bọn ta có kẻ phản bội, vì thế đã thủ tiêu những người có hành tung khả nghi. Từ đó về sau hắn cũng không phái ta ra ngoài làm việc nữa.”
“Vì sao mẹ con Tô Quý phi lại không đến địa điểm đó theo kế hoạch?”
“Không biết.” Mặt sẹo đau đến co giật toàn thân, “Ta không biết.”
Biết rõ không thể hỏi được nữa, thống lĩnh ghét bỏ sai người dẫn mặt sẹo đi, lại gọi thủ hạ đến, “Đã điều tra ra chuyện Tô Quý phi ở Lăng Châu chưa?”
Thủ hạ khó xử lắc đầu, “Lão đại, bên cạnh Tô Quý phi có Ám Long vệ do Bệ hạ phái đi bảo vệ, vừa biết chúng ta đang điều tra Quý phi nương nương, hai người kia đã đuổi sang tận bên đây, suýt nữa là ẩu đả với người của chúng ta.”
Đều là Hộ Long vệ dưới trướng của Bệ hạ, vì sao hai cô gái đó lại hung dữ như vậy.
“Chuyện của Tô Quý phi tạm thời hoãn lại đã, đợi ta bẩm báo với Bệ hạ rồi tình tiếp.” Sắc mặt thống lĩnh lạnh như tiền, “Không ngờ mấy năm qua Trịnh gia lại gây ra nhiều tội như thế.”
***
“Bẩm Vương phi, Vương gia đã được khiêng kiệu về rồi.”
“Đã có chuyện gì?” Tôn Thái Dao đứng dậy, “Không phải Vương gia đến gặp phụ hoàng ư?”
“Nô tỳ cũng không biết có chuyện gì, nhưng Vương gia bị Bệ hạ phạt trượng, nửa người dưới toàn là máu.” Cung nữ nơm nớp trả lời, “Nô tỳ có hỏi thái giám ở Thái ương cung, bọn hắn không muốn trả lời.”
“Để ta đi xem thử.” Tôn Thái Dao hoảng hốt, nàng xông vào phòng của Tề Vương, ngửi thấy mùi máu tươi nặc nồng, nàng duỗi tay túm một tên thái giám đưa Tề Vương về lại hỏi, “Sao Vương gia lại bị thương thế này? Rốt cuộc là đã có chuyện gì?”
“Xin Quận Vương phi bình tĩnh.” Tiểu thái giám giải thích, “Bệ hạ đã phái ngự y kiểm tra vết thương cho Quận vương, chỉ là vết thương ngoài da, dưỡng một thời gian là sẽ khỏe lên ngay, không ảnh hưởng đến gân cốt.”
Quận Vương phi?
Quận Vương phi là sao?
Tôn Thái Dao kinh ngạc buông thái giám ra, ngơ ngác nhìn người đàn ông đang nằm trên giường. Người đàn ông nàng yêu sao lại thành Quận Vương rồi?
“Xin Quận Vương phi chăm sóc cho Quận Vương thật tốt, chiếu chỉ về tước vị Quận Vương sẽ nhanh chóng ban xuống.” Tiểu thái giám khom người không dám nhìn sắc mặt của Quận vương phi, “Nếu Quận vương phi không có gì sai bảo, tiểu nô xin phép quay về Thái Ương cung phục mệnh.”
“Đã làm phiền công công đưa... Quận vương nhà ta trở về.” Tôn Thái Dao lấy ra một tờ ngân phiếu dúi vào tay tiểu thái giám, “Quận vương không sao là tốt rồi.”
“Tiểu nô xin phép cáo lui.” Tiểu thái giám nhét tờ ngân phiếu vào tay áo, xoay người rời đi.
Tôn Thái Dao ngẩn ngơ bước đến bên giường ngồi xuống, lấy khăn tay lau đi mồ hôi trên gương mặt Vân Diên Trạch, hốc mắt nàng ta dần đỏ hoe.
Trong giấc mộng của nàng ta, điện hạ không hề gặp chuyện thế này, vì sao hôm nay lại thế?
Nàng ta nghĩ chỉ cần Vương gia tránh Minh Cửu Châu thì sẽ thoát khỏi vận mệnh chết trong tay nàng ta. Nhưng vì sao Vương gia và Minh Cửu Châu không tiếp xúc mà mọi thứ lại còn tệ hơn như vậy?
Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?
Là giấc mộng lừa nàng, hay là vì nàng và điện hạ ở bên nhau nên mới khiến mọi thứ tồi tệ hơn?!
***
“Nương nương, điện hạ sai người đưa đến cho nương nương một hộp trân châu.” Hương Quyên nâng chiếc hộp trong tay, Tô Quý phi mở hộp ra xem thử, bên trong có vài sợi dây chuyền trân châu.
“Đẹp quá.” Hương Quyên khen. “Điện hạ thật chu đáo.”
“Chu đáo ở đâu ra.” Tô Quý phi cầm một sợi dây ướm lên cổ, “Ngươi đếm thử xem trong đó có bao nhiêu sợi?”
Hương Quyên cúi đầu khẽ đếm, có tám sợi.
“Tám sợi trong hộp, một sợi trên tay ta là chín sợi dây chuyền trân châu.” Tô Quý phi đặt dây chuyền lại vào hộp, “Đây đâu phải là tặng trang sức cho ta, rõ ràng là nó đang nhớ vợ tương lai nhưng sĩ diện không dám nói thẳng, cho nên mới xin người mẹ già là ta mời Cửu Châu tiến cung làm khách.”
*Chín sợi dây chuyền trân châu ám chỉ Cửu Châu.
“Cũng chỉ có nương nương thông minh.” Hương Quyên lắc đầu mỉm cười, “Nô tỳ ngu dốt không nghĩ được đến mức đó.”
“Không phải do ngươi ngốc, mà là không ai hiểu con bằng mẹ.” Tô Quý phi cười, híp mắt chọn một sợi đeo lên cổ, “Người làm mẹ như ta đã nhận hối lộ của nó, không thể không giúp nó được. Bây giờ người đi lấy thiếp mời của ta đến Minh gia đón Cửu Châu, nói là ta muốn giữ con bé ở lại cung hai ngày.”
“Nô tỳ xin phép đi ngay.” Nhưng trước khi Hương Quyên lui ra, nàng còn trêu, “Nương nương chắc cũng nhớ Minh cô nương nhỉ.”
Tô Quý phi mỉm cười vuốt ve sợi dây chuyền trân châu, bà nhìn mình trong gương, gương mặt xinh đẹp thêm vài phần dịu dàng.
***
Thần Vương nhàm chán khẩy khẩy trân châu trên bàn, sau đó lại mất kiên nhẫn quét hết đống trân châu vào trong hộp.
Không biết mẫu phi có nhận ra ám hiệu của hắn không?
Chẳng may bà không hiểu, thế hắn phải đến đó nói huỵch toẹt ra ư?
Nhưng nếu nói thẳng ra như vậy, có phải trông hắn có vẻ rất muốn gặp Minh Tiểu Trư không?
Thần Vương đi quanh hai vòng sân, đạp xuống đống rễ cây, Minh Tiểu Trư là huyện chủ, cũng có thể tự mình đưa thiếp mời để tiến cung. Nàng không đến, có nghĩa là nàng không nhớ hắn.
Không nhớ cũng chẳng sao, dẫu sao hắn cũng không nhớ nàng.
Bực bội đạp xuống đám rễ cây vài cái, Thần Vương xoay người bước ra khỏi viện.
“Điện hạ đi đâu thế?”
“Bổn vương đi thăm Tứ ca.”
Lúc tâm trạng không tốt thì đi thăm bệnh, thấy các huynh đệ cũng không được tốt thì hắn cũng vui hơn.
Tiểu thái vội vàng theo sau Thần Vương, hắn lo lắng điện hạ bất cẩn lại làm Tề Quận vương tức chết.
***
“Tiểu thư.” Xuân Phân khó hiểu nhìn Cửu Châu gom hết ngân lượng và rất nhiều trâm cài đắt tiền bỏ vào hộp, “Sao người lại mang nhiều vàng bạc tiến cung thế?”
“Suỵt.” Cửu Châu ôm hộp giấu vào trong áo khoác, “Tỷ tỷ tốt của ta ơi, tỷ nói nhỏ nhỏ thôi, đừng để các cô cô trong cung nghe thấy.”
“Minh cô nương.” Hương Quyên thấy Cửu Châu cầm đồ bước ra - nom có vẻ khá nặng, bèn lên tiếng, “Để nô tỳ cầm giúp người.”
“Cám ơn cô cô.” Cửu Châu ôm chặt chiếc hộp, “Trong đây toàn là đồ chơi, ta tự mình cầm được rồi.”
“Vâng.” Hương Quyên gật đầu, mỉm cười đỡ Cửu Châu lên xe ngựa.
“Cô cô.” Sau khi giấu kín cái hộp trong áo khoác, Cửu Châu hỏi, “Ta có thể đếm thăm chỗ ở của điện hạ không?”
“Đương nhiên là được.” Khóe mắt Hương Quyên khẽ lướt qua chiếc hộp trong ngực Cửu Châu, “Từ cửa Chu Tước đến cửa Triêu Dương là có thể đến Chương Lục cung của điện hạ, lát nữa chúng ta sẽ vòng sang cửa Triêu Dương để thăm điện hạ nhé?”
“Được đó, được đó.” Cửu Châu gật đầu lia lịa, cây trâm hình chuồn chuồn trên đầu cũng theo đó mà vẫy cánh, trông vô cùng đáng yêu.
***
Vui vẻ bước ra khỏi viện của Vân Diên Trạch, Thần Vương phát hiện trước cửa đại viện có một cái đầu nhỏ lấp ló nom có hơi quen mắt. Vừa nhìn thấy hắn, cô gái đứng trước cổng đã nhảy nhót tại chỗ, “Điện hạ, điện hạ, ta ở đây, ở đây nè.”
Thần Vương nhướn môi cười, hắn bắt chéo tay ra sau lưng, bước tới trước mặt Cửu Châu, khẽ hất cằm, “Sao cô lại đến đây?”
“Điện hạ lại đây đi.” Cửu Châu túm tay áo của hắn, quay sang cười với Hương Quyên, “Cô cô, ta và điện hạ sang bên kia nói mấy câu thôi.”
Dứt lời, nàng kéo Thần Vương đi thẳng đến góc tường, sau đó nàng mới ngồi xổm xuống, “Điện hạ đừng đứng, ngồi xuống đi.”
Thần Vương nhìn xung quanh, rồi lại nhìn vẻ mặt thần bí của Cửu Châu, hắn vuốt mũi, bắt chước nàng ngồi xuống, “Sao đấy?”
Thôi, không nói cho nàng biết bên ngoài đang có ám vệ quan sát bọn họ.
Trên gương mặt Cửu Châu như viết rõ “cho huynh xem bảo bối”, len lén kéo áo khoác ra.
“Lưu Trung Bảo.” Long Phong đế dừng bước, nhìn hai người đang ngồi xổm bên góc tường, châu đầu ghé tai thì thầm, “Hai người kia hình như là con trai ta và Minh cô nương đúng không?”
Hai đứa nó ngồi xổm trong góc làm gì thế?
Đang bắt chước bọn trẻ ba bốn tuổi nghịch bùn ư?
“Bẩm Bệ hạ, đúng là điện hạ và Minh Huyện chủ ạ.” Lưu Trung Bảo nhìn kỹ lại, thấy khó hiểu, khắp Chương Lục cung đều có ám vệ bảo vệ hoàng tử. Điện hạ và Minh Huyện chủ đâu cần phải ra vẻ thần bí thừa thãi như vậy.
Long Phong đế bắt đầu lo con trai mình dẫn con gái người ta đi nghịch bùn thật.
***
Tác giả:
Thần Vương: Bổn vương chỉ tặng cho mẫu phi mấy sợi dây chuyền thôi, nếu mẫu phi hiểu lầm thì ta cũng hết cách ~