Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 49: Chương 49




Trông thấy Cửu Châu bước ra, Tô Quý phi lập tức nghiêng đầu nhìn Hương Quyên, Hương Quyên khẽ lắc đầu, không phải bọn họ gọi Minh cô nương ra.

Bà cười, “Cửu Châu nói đúng đấy, tuy Ninh phi sai nhưng dù có tội cũng không quan trọng bằng con cái. Hương Quyên, phái người đến Thái y viện mời một thái y giỏi trị thương nhất đến đây cho ta.”

“Nô tỳ tuân lệnh Quý phi nương nương.” Hương Quyên mỉm cười hành lễ, bước tới bên cạnh nói với âm lượng vừa đủ nghe, “Quý phi nương nương lo cho vết thương của Tề Quận vương, các ngươi còn không mau mời thái y đến đây.”

“Ninh phi.” Tô Quý phi đau đầu nhìn Ninh phi quỳ dưới đất, “Ngươi thân là mẹ sao không khuyên nhủ Diên Trạch, lại để nó quỳ chung với mình như thế hả? Nếu chuyện này bị truyền đi, người khác còn tưởng Quý phi ta đây cố ý bắt nạt hoàng tử.”

Nói tới đây, bà thở dài một hơi, “Nhìn đi, mặt mày thằng bé nhợt nhạt thế kia. Độ Khanh, mau đỡ Tứ ca của con dậy đi, dìu hắn vào phòng ngồi. Hương Quyên, mang đệm êm đến đây, không được chạm vào vết thương của Diên Trạch.”

“Xin Tứ ca đứng dậy.” Thần Vương ấn mạnh xuống cánh tay của Vân Diên Trạch khiến hắn ta giãy giụa.

“Tứ ca.” Thần Vương mỉm cười, “Huynh cẩn thận nào, nếu chẳng may té ngã, vết thương cũ nứt ra thì lại mệt nữa cho xem.”

Vân Diên Trạch bị Thần Vương kéo dậy thật mạnh, vết thương sau lưng đã nứt toác, vừa ngứa lại vừa đau, nhưng hắn vẫn cố cắn răng nhẫn nhịn.

“Tô mẫu phi...”

“Tứ hoàng tử đừng nói nữa.” Tô Quý phi ngắt lời Vân Diên Trạch, “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Ninh phi phạm phải sai lầm là chuyện của hậu cung. Ngươi không những là con trai của Ninh phi mà còn là con của Bệ hạ, là Quận vương của Đại Thành. Nếu ngay đến ngươi cũng không tuân thủ luật pháp quốc gia thì người khác sẽ nghĩ gì về triều đình, có cái nhìn thế nào về Hoàng gia chúng ta?”

Cửu Châu ở phía sau lặng lẽ gật đầu, Quý phi nương nương nói rất có lý.

“Muội gật đầu gì hả?” Thần Vương gõ đầu nàng, nhỏ giọng thì thầm, “Nói cho muội biết một triết lý nhân sinh.”

“Triết lý gì?” Cửu Châu đưa đầu đến trước mặt Thần Vương.

“Khi nữ nhân hậu cung cãi nhau thì nhớ tránh xa ra.” Thần Vương nhấn Vân Diên Trạch ngồi xuống ghế, Cửu Châu nhìn thấy khi Tề Quận vương ngồi xuống, chân mày hắn ta khẽ giật một cái.

“Vì sao?”

“Vì nếu không tránh xa thì có thể máu sẽ bắn lên người.” Thần Vương thở dài, ban đầu hắn tính rời đi sớm một chút, nhưng bây giờ có vẻ không đi được rồi.

“Ồ.” Cửu Châu đăm chiêu nghĩ ngợi, rồi lại quay đầu nhìn Thần Vương.

“Muội nhìn ta làm gì?” Thần Vương khó hiểu. . truyện đam mỹ

“Ta đang nghĩ, chờ đến khi ta và điện hạ thành thân, nếu ta và những cô gái trong hậu viện của điện hạ cãi nhau thì ta phải làm sao?” Cửu Châu âu sầu xoa trán.

Sắc mặt Thần Vương thay đổi liên tục, cuối cùng trở sang xanh mét, “Muội vẫn còn chưa thành thân với ta mà đã muốn giao ta cho người phụ nữ khác rồi?”

Cửu Châu thấy sắc mặt điện hạ khó coi thì bước lùi về sau, “Điện hạ, sao huynh lại tức giận?”

Thần Vương bực mình hừ một tiếng, ứng phó với một mình nàng hắn đã đủ nhức đầu, còn thêm người khác làm gì?

Xem các nàng rảnh rỗi tụm lại cãi nhau à?

“Muội...” Thần Vương trỏ tay chọc vào trán nàng, nhưng vừa đặt tay lên thì sực nhớ ban nãy mình chỉ mới búng một cái mà trán nàng đã đỏ bừng, thế là rút tay về, “Muội có thể nghĩ tốt về ta chút được không?”

“Thế...” Cửu Châu chần chừ, “Hậu viện của điện hạ hòa thuận không có cãi lộn?”

Nàng cúi đầu nhìn tay áo của Thần Vương, tưởng tượng đến một cô gái xa lạ kéo lấy ống tay áo này, bờ vai nàng bất giác xụ xuống.

Thần Vương thở dài, nhắc nhở bản thân không được nổi giận với con gái nhà người ta, hắn cầm một trái quýt trên bàn, “Muội ngoan ngoãn sang bên kia ăn quýt đi.”

Cửu Châu cầm trái quýt, im lặng ngồi sang bên cạnh lột vỏ.

Vân Diên Trạch cúi đầu nhìn Cửu Châu dùng móng tay lột quýt, khóe môi nhếch lên trông chẳng mấy vui vẻ.

Nhận ra có người đang nhìn mình, Cửu Châu ngẩng đầu, phát hiện Vân Diên Trạch ngồi đối diện mình, nàng chớp mắt rồi tiếp tục cúi đầu lột quýt.

“Minh Tiểu Trư.”

“Minh Tiểu Trư?” Thần Vương bưng một đĩa bánh trái đến ngồi xuống trước mặt nàng, “Ăn đi.”

Hắn đưa mắt nhìn trái quýt bị Cửu Châu đâm thủng lỗ chỗ, đưa tay lấy lại, nhoáng một cái đã lột xong, “Buồn ngủ hả?”

Cửu Châu lắc đầu.

Thần Vương dúi quả quýt đã lột vỏ vào tay Cửu Châu, “Sao trông muội ỉu xìu vậy?”

Cửu Châu vẫn lắc đầu, nàng tách quả quýt ra làm hai, đưa một nửa cho Thần Vương, “Ta thấy khó chịu.”

“Khó chịu chỗ nào?” Thần Vương đứng dậy đi tới chỗ nàng, hết sờ trán nàng rồi lại bóp lòng bàn tay của nàng, “Muội bệnh à?”

“Không có.” Cửu Châu kéo tay áo Thần Vương nhưng vẫn không nói gì.

“Bẩm điện hạ, Vương thái y đã đến rồi.” Hương Quyên dẫn một ông cụ mặc quan bào thái y bước vào.

“Đến đúng lúc lắm.” Thần Vương nhìn sang thái y, “Vương thái y, ông đến bắt mạch cho Minh huyện chủ đi.”

Vương thái y nghi ngờ nhìn Tề Quận vương đang ngồi chờ một bên, không phải mời ông đến để xem vết thương cho Tề Quận vương ư? Nhưng ông lại không dám đắc tội Thần Vương, đành đi tới trước mặt Thần Vương, lấy một chiếc khăn lụa sạch sẽ từ trong hòm thuốc ra, “Huyện chủ, mời người vươn tay ra.”

Cửu Châu đặt tay lên bàn, nhìn thái y phủ khăn lụa lên cổ tay nàng rồi bắt mạch, quay sang nói với Thần Vương, “Điện hạ, ta không sao thật mà.”

“Có sao hay không phải chờ thái y nói.” Thần Vương không nói gì, “Vương thái y mới là đại phu, bổn vương nghe ông ấy.”

Vương thái y cảm động nhìn Thần Vương, cuối cùng cũng có hoàng tử coi trọng năng lực của ông rồi.

Nhưng...

Ông bắt mạch cả hai tay xong, Minh huyện chủ quả thật không sao cả.

“Bẩm điện hạ, huyện chủ vẫn ổn.”

“Thế tại sao đang yên đang lành nàng ấy lại ỉu xìu như vậy hả?” Nghe thấy Cửu Châu không sao, Thần Vương cũng yên lòng.

Vương thái y cất khăn lụa, không biết phải giải thích thế nào với Thần Vương, con gái bỗng dưng ỉu xìu chưa chắc đã do bệnh, có khả năng là tức giận không vui.

Đúng là đàn ông chưa kết hôn, không hiểu phụ nữ gì cả.

“Xin điện hạ chớ lo, có lẽ huyện chủ chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là sẽ khỏe lại.” Vương thái y mỉm cười, không cần lo cũng không cần sốt ruột, rồi cuộc sống sẽ dạy ngươi rất nhiều thứ.

Đàn ông chưa từng bị phụ nữ giận dỗi thì không được tính đã trưởng thành.

Vương thái y cười híp mắt đứng dậy, ánh mắt nhìn Thần Vương như đang nhìn một trái dưa hấu sắp chín.

Bị Vương thái y nhìn chằm chằm khiến Thần Vương khó chịu hừ một tiếng, rốt cuộc cái lão đại phu này xem bệnh cho ai thế?

Chờ Vương thái y bắt mạch cho Vân Diên Trạch, hắn lại quay đầu nhìn Cửu Châu, “Nếu buồn ngủ thì về phòng ngủ sớm đi, sáng mai ta sẽ đến Minh Nguyệt cung đón muội.”

Cửu Châu buồn bã gật đầu.

Nàng đứng dậy, nhìn Vân Diên Trạch trước mặt, có lẽ là do quan hệ với Trịnh gia nên nàng không tài nào thích nổi Tề Quận vương, thậm chí khi hắn tiếp xúc gần với điện hạ cũng khiến nàng căng thẳng.

Ngẫm nghĩ một hồi, nàng lại ngồi xuống.

“Không phải buồn ngủ à?” Thấy nàng ngồi xuống, Thần Vương nghi ngờ, “Có gì quên nói với ta hả?”

“Ta không buồn ngủ.” Cửu Châu lắc đầu, “Ta ngồi với điện hạ một lát.”

Dứt lời, nàng lại ngáp một cái.

Thế mà còn bảo không buồn ngủ?

Thần Vương bất đắc dĩ, “Muội đi ngủ đi.”

Cửu Châu nằm nhoài ra bàn, cây trâm vàng trên búi tóc lóe sáng dưới ánh nến, nàng lấy hành động thực tế cự tuyệt đề nghị của Thần Vương.

Quả nhiên là bỏ tiền ra nuôi hắn nên tính khí cũng ghê gớm thiệt. Thần Vương vuốt ve túi tiền bên hông, nơi đó đang đựng số bạc Cửu Châu cho hắn.

Thôi được rồi, bạc cũng đã nhận, để nàng giận dỗi một chút cũng chẳng sao.

Đàn ông con trai không nên chấp nhặt với con gái những chuyện nhỏ nhặt này.

“Điện hạ, dù vết thương của ngài đã đóng vảy, nhưng trước khi vết thương lành hẳn thì ngài không được làm gì ảnh hưởng đến vết thương.” Vương thái y lấy thuốc từ trong hòm ra, “Đây là thuốc trị thương do hạ thần tự tay điều chế, xin điện hạ bôi thuốc đúng giờ.”

“Đa tạ Vương thái y.” Vân Diên Trạch nở nụ cười đắng chát, như bất lực trước mọi thứ.

Vương thái y đóng hòm thuốc lại, “Nếu vết thương của điện hạ không có gì nghiêm trọng thì hạ thần xin phép cáo lui.”

“Vương thái y, để nô tỳ tiễn ngài.” Hương Quyên móc một túi bạc đặt vào tay ông ấy, “Trời lạnh mà lại làm phiền ngài chạy đến đây, thực tình nương nương cũng thấy khó xử, chỗ này là để ngài cầm uống một tách trà nóng.”

Sau một hồi đẩy đưa thoái thác, Vương thái y vẫn cất tiền vào tay áo.

Ông vừa ra tới cửa thì nghe thấy giọng của Tô Quý phi.

“Ngươi phạm phải đại tội, vốn hôm nay bổn cung định từ từ thanh toán với ngươi, nhưng nể tình Tôn tiểu thư quỳ gối xin cho ngươi, tối nay ta sẽ không xử tội ngươi nữa.”

“Gia tộc họ Tôn đều là thư hương thế gia bao đời, có không ít danh tướng lương thần. Bổn cung không muốn hậu bối nhà họ phải chịu oan vì ngươi. Ngươi về trước đi, chuyện còn lại bổn cung sẽ giao lại cho Bệ hạ xử lý.”

Trong lòng Vương thái y sinh nghi, rốt cuộc Ninh phi phạm tội gì mà ngay cả Tề Quận vương và Tề Quận vương phi phải chạy đến đây quỳ cầu tình cho bà ta?

Bên ngoài đều đồn Tô Quý phi xem thường văn nhân, nhưng bây giờ, vì nể mặt Tôn gia nên Tô Quý phi mới không so đo với Quận vương phi nửa đêm chạy đến đây xin tội dùm.

Hậu cung có rất nhiều thứ kiêng kị, mà kiêng kị nhất chính là vãn bối không biết điều, dám quỳ trước cửa cung khiến người trong hậu cung cười chê.

Tô Quý phi cho gọi ông đến đây để khám cho Tề Quận vương, còn cho Ninh phi trở về cung là đã xem như nể mặt đôi vợ chồng trẻ.

Tôn Thái Dao chờ ở thiên điện một lúc lâu nhưng không thấy người ở Minh Nguyệt cung đến. Đương lúc bối rối, nàng ta nghe thấy cung nữ đi ngang qua nhắc tới gì mà “Tề Quận vương”, “Thái y”, nàng ta không ngồi yên được nữa, mở cửa trắc điện bước ra ngoài.

Trên hành lang không một bóng người, gió lạnh thổi qua khiến nàng ta run bắn, vội vàng đi ra chính điện.

Trong chính điện đèn đuốc ngời ngời, nàng ta dừng bước nhìn vào bên trong.

Minh Cửu Châu đang ghé người lên bàn khắc hoa, Thần Vương nghiêng người, không biết đang nhìn trâm cài hay là đang ngắm người bên cạnh, trông rất tình tứ thân thiết.

Nàng ta lại nhìn sang phía đối diện hai người họ.

Điện hạ?

Tôn Thái Dao nhấc chân toan bước vào, nhưng nàng ta bỗng trông thấy điện hạ đang nhìn Minh Cửu Châu.

Trong chớp mắt, trái tim nàng ta như rơi xuống vực sâu.

Sau khi thành thân với điện hạ, ngày ngày đêm đêm nàng ta như bị tra tấn bởi hai cảm xúc vui mừng và áy náy. Nàng ta cũng không dám đối mặt với Minh Cửu Châu - người đã bị nàng trộm mất vận mệnh, đồng thời lại lâng lâng khi được điện hạ đối xử dịu dàng.

Nàng ta rất sợ điện hạ và Minh Cửu Châu ở cạnh nhau, bởi vì nàng ta không thể nào quên được, ở trong mộng điện hạ có cảm tình với Minh Cửu Châu.

Mà càng đáng sợ hơn chính là, trong giấc mơ, điện hạ đã chết dưới tay Minh Cửu Châu.

“Điện hạ...” Nàng ta há miệng, nhưng giọng nói lại như tơ mỏng.

Không ai nghe thấy tiếng của nàng ta, song Minh Cửu Châu đang nằm gục trên bàn chợt ngẩng đầu, nhìn nàng ta với ánh mắt sáng rực.

Tôn Thái Dao cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt của Cửu Châu.

“Thái Dao.” Vân Diên Trạch nhìn theo ánh mắt của Minh Cửu Châu, “Sao nàng lại đến đây?”

“Điện hạ.” Tôn Thái Dao bước tới bên cạnh Vân Diên Trạch, nắm chặt lấy tay hắn, cố gượng cười, “Chúng ta về đi.”

Chàng phải cách xa Minh Cửu Châu một chút, nếu không chàng sẽ chết trong tay của nàng ta.

“Điện hạ, Quận vương phi.” Hương Quyên bước vào điện, mỉm cười nhìn hai người, “Quý phi nương nương cảm động bởi tấm lòng hiếu thảo của hai người, nương nương cho phép cả hai đưa Ninh phi nương nương trở về.”

Vân Diên Trạch đứng dậy cảm tạ.

Hương Quyên mỉm cười.

Nương nương chỉ để các ngươi đưa Ninh phi về tối nay, chứ không hề nói bỏ qua chuyện này.

Có chuyện gì, đợi ngủ một giấc dậy rồi tiếp tục tính sổ.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Cửu Châu: Ta không giận, chỉ là không hiểu sao lại cảm thấy không vui thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.