Cửu Châu phát hiện Tề Quận vương đang nhìn mình, nàng đặt đũa xuống, thẳng thắng đón nhận ánh mắt của hắn, hấp háy đôi mắt ngây thơ.
Nhà hắn làm chuyện ác liên quan gì đến nàng, có trừng mắt nhìn nàng cũng bằng thừa.
“Tứ ca...” Thần Vương thấyVân Diên Trạch đang nhìn Cửu Châu, toan đứng dậy cất lời chế giễu.
“Thần Vương không cần phải xin tội cho Tứ hoàng tử.” Minh Kính Hải vẫn luôn cúi đầu uống rượu bỗng đứng lên, ngắt lời Thần Vương, “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, mong điện hạ thứ lỗi.”
Long Phong đế đưa tay ngăn không cho Thần Vương lên tiếng, “Độ Khanh, trẫm biết con trọng tình nghĩa, nhưng chuyện hôm nay không thể xử lý theo cảm tính.”
Tô Quý phi nhè nhẹ vỗ lên vai Long Phong đế, “Bệ hạ, chàng cũng biết Độ Khanh xưa nay luôn coi trọng tình thân. Dạo gần đây nó còn ở trong cung lâu ngày, làm sao biết được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.”
Thần Vương im lặng lui về sau một bước.
Hắn hiểu rồi, tối nay không có chỗ cho hắn mở miệng, là do hắn đã vượt quyền.
Vân Diên Trạch cụp mắt, quỳ xuống dập đầu, “Phụ hoàng, nhi thần... nhi thần...”
Hắn ta rấm rứt nói không thành câu, đến người lòng dạ sắt đá cũng có thể cảm nhận được sự đau khổ và bất lực của hắn ta, song, những việc làm mà Trịnh gia và Trịnh mỹ nhân gây ra thật sự không thể nào tha thứ.
“Dương Thị lang.” Sau khi phủ đầu Thần Vương, có vẻ Minh Kính Hải vẫn chưa định dừng lại, ông đi tới trước mặt Dương Thị lang đang đờ người, “Vừa nãy ông hỏi cháu ta ngó sen ở Lăng Châu và kinh thành có gì khác nhau, bây giờ bổn quan sẽ trả lời cho ông biết.”
“Quan tâm ngó sen ở đâu làm gì, ngó sen chính là ngó sen, tơ dài tơ ngắn không quan trọng, miễn ăn ngon là được rồi.” Minh Kính Châu xắn tay áo lên, dọa cho Dương Thị lang sợi hãi lui về sau một bước.
Người khác xắn tay áo là dọa thôi, nhưng Minh Kính Hải là đánh thật đấy.
Nhìn ông ta như thế, Minh Kính Hải cười khẩy, “Cũng như chư vị đồng liêu đang ngồi ở đây, chỉ cần trung với Bệ hạ, trong lòng có bách tính thiên hạ, hết lòng với cương vị, thì ấy chính là một vị quan tốt, lẽ nào còn phải truy hỏi nguyên quán ở đâu, miền Nam hay miền Bắc hả?”
“Dương Thị lang thân là mệnh quan triều đình, nhưng không biết phân biệt trắng đen mà chỉ trích Bệ hạ, đấy là bất trung. Ông kêu oan cho Tề Quận vương, lại giả mù không nhìn thấy những tội ác mà Trịnh gia gây ra cho bá tánh, đấy gọi là bất nhân. Xin hỏi Dương Thị lang, vừa bất trung vừa bất nhân thì làm quan thế nào?” Minh Kính Hải chỉ vào đám đông có mặt, “Hôm nay vốn dĩ là thời khắc đoàn viên của chúng ta, Kính Châu nắm toàn bộ chứng cứ trong tay nhưng không có ý định vạch trần lúc này, Bệ hạ biết chuyện hoàng phi, hoàng tử suýt nữa đã bị ám sát, nhưng vẫn cố nuốt cơn đau, im lặng không trút là vì điều gì?”
“Đó là vì muốn để cho mọi người có một đêm giao thừa an lành, để quân thần cùng vui. Nhưng tất cả đều đã bị ông phá hủy, chẳng lẽ ông không thấy áy náy sao?”
Dương Thị lang bị Minh Kính Hải chỉ trích liên tục, nhưng không bật lại được dù chỉ là một câu. Có lẽ là do khí thế của Minh Kính Hải quá đáng sợ, cũng có lẽ là do ông ta vẫn còn bất ngờ với những tội ác mà Trịnh gia và Trịnh mỹ nhân gây ra, Dương Thị lang quỳ mọp xuống trước mặt Long Phong đế.
“Bệ hạ... vi thần biết tội.” Dương Thị lang ngơ ngơ ngác ngác thỉnh tội, dù hiện giờ ông ta vẫn không biết mình sai ở đâu.
“Bẩm Bệ hạ.” Minh Kính Hải liếc Dương Thị lang đang quỳ trên mặt đất, “Dương Thị lang bản tính không xấu, nhưng lại quá xúc động, không phân rõ đúng sai. Hộ bộ lại là nơi quản lý thuế má trong thiên hạ, rất cần quan viên cẩn thận chu đáo. Vi thần nghĩ Dương đại nhân không thích hợp với chức Hộ bộ Thị lang.”
Hộ bộ Thượng thư biến sắc, ông đang chần chừ định chốc nữa sẽ bước ra xin tha cho Dương Thị lang, nhưng khi thấy Bệ hạ có vẻ đồng ý với lời của Minh Kính Hải, ông lập tức từ bỏ suy nghĩ này.
Minh Kính Hải hiện là Lại bộ Thượng thư, rất được Bệ hạ tín nhiệm, ông không cần vì một thuộc hạ của một bộ mà đắc tội Minh Kính Hải.
“Thế Kính Hải thấy Dương đại nhân nên đến đâu nhậm chức?” Long Phong đế không nhìn đứa con trai đang quỳ trước mặt mình, trái lại kiên nhẫn hỏi ý Minh Kính Hải.
“Vi thần nhớ Thông phán ở Lăng Châu tuổi đã cao, cách đây không lâu còn dâng thư từ quan. Nếu Dương đại nhân đã tò mò với ngó sen ở Lăng Châu đến thế, vậy để ông ấy tiếp nhận chức Thông phán ở Lăng Châu đi.” Minh Kính Hải chắp tay hành lễ. “Xin Bệ hạ thành toàn cho lòng hiếu kỳ của Dương đại nhân.”
Hay lắm, từ Hộ bộ Thị lang tam phẩm biếm thành Thông phán lục phẩm, mấy bà bác ở ngoài chợ trả giá cũng không ác thế này.
“Được.” Long Phong đế gật đầu, “Đợi qua năm mới, Dương đại nhân đến Lăng Châu nhậm chức đi.”
“Dương đại nhân còn không mau tạ ơn Bệ hạ?” Minh Kính Hải chấp tay hành lễ, lớn tiếng đáp, “Bệ hạ thương yêu hạ thần, ông tò mò phong thổ ở Lăng Châu nên đưa ông đến Lăng Châu. Tiếc thay ông lại không quan tâm đến Bệ hạ, quả khiến người ta nắm tay thở dài.”
“Đại ca, Dương đại nhân đã say rồi.” Minh Kính Châu tiếp lời, “Bẩm Bệ hạ, tránh cho đại nhân thất thố khi rượu vào, xin Bệ hạ khai ân cho người đưa Dương đại nhân về nhà nghỉ ngơi.”
Sau này, hẳn ông ta sẽ không còn cơ hội tham gia cung yến nữa.
Dương Thị lang bị mang đi, hai huynh đệ Minh gia nhìn Tề Quận vương đang quỳ rấm rứt, yên lặng lui về chỗ ngồi của mình.
Trên đại điện quá yên tĩnh, yên tĩnh đến độ Cửu Châu ngại không dám gắp đồ ăn.
Nàng khẽ nói với Hương Quyên, “Cô cô, vừa nãy Tề Quận vương còn lén trừng ta đấy.”
Cho nên chắc chắn lúc này hắn ta là đang đóng kịch, người thật sự đau khổ thì làm gì có thể phân tâm nhìn người khác?
Hương Quyên mỉm cười, dưới chân hoàng thành ai ai cũng biết đóng kịch.
Tề Quận vương khóc đến khàn giọng, Long Phong đế lật xem hết tất cả chứng cứ phạm tội do Minh Kính Châu trình lên, cúi đầu nhìn con trai đang khóc, “Lão Tứ, ngươi có biết những chuyện mà Trịnh gia và mẫu phi ngươi làm không?”
“Bẩm phụ hoàng, nhi thần... mặc dù nhi thần không biết rõ tình hình, nhưng là do nhi thần tắc trách không phát hiện, lại không kịp thời khuyên nhủ, nhi thần có tội.” Vân Diên Trạch cảm giác dường như có người quỳ xuống bên cạnh mình, hắn ta ngẩng lên, thấy Tôn Thái Dao đang quỳ xuống cùng mình, lại nhanh chóng thôi nhìn, dập đầu lia lịa trước mặt Long Phong đế, “Bẩm phụ hoàng, nhi thần không tài nào gánh được tước vị Quận vương, xin phụ hoàng cắt tước vị của nhi thần.”
Hay cho chiêu lấy lui làm tiến, tội ác mà Trịnh gia và Trịnh Lan Âm đã không thể nào iaasu được, chi bằng nhượng bộ một bước, lại còn lấy được cái danh dũng cảm, biết sai liền sửa.
Tô Quý phi cười khẽ, sóng mắt lúng liếng, quả tròn vai một gian phi quyến rũ, “Dù tước vị cao hay thấp thì vẫn là con của Bệ hạ. Tứ hoàng tử điện hạ mau mau đứng dậy, gương mặt khôi ngô thế kia lại dập đầu ra nông nỗi này, hoàng tử phi của ngươi mà thấy, chẳng biết đau lòng nhường nào.”
Bà khom người đỡ Tôn Thái Dao đứng dậy, nhẹ nhàng nắm tay nàng ta, “Sau khi trở về, Tứ hoàng tử phi phải chăm sóc Tứ hoàng tử cho thật tốt, đừng để hắn buồn lòng.”
Bàn tay Tô Quý phi vô cùng mềm mại, nhưng Tôn Thái Dao lại cảm thấy người đang nắm chặt tay mình như một xà nữ.
Người phụ nữ mỉm cười trước mắt và Tô Quý phi nổi điên, khiến các hoàng tử khác phải xám mặt xám mày trong mộng đang lần lượt thay đổi ở trong đầu của nàng ta, sự sợ hãi trong lòng lập tức vỡ tan. Nếu không phải xung quanh đang có người nhìn, xém chút nữa nàng ta đã rút tay về.
Những người còn lại nghe thấy Tô Quý phi gọi Vân Diên Trạch là “Tứ hoàng tử” không chút đắn đo, lòng thầm đánh một tiếng thở dài, e rằng khó giữ được tước vị của Tứ hoàng tử rồi.
Một vị hoàng tử tài đức vẹn toàn lại bị nhà ngoại và mẫu phi làm liên lụy ra nông nỗi này, quả đúng là đáng tiếc.
Song, các quan viên ủng hộ Vân Diên Trạch vẫn chưa hết hi vọng, chỉ cần Bệ hạ không nói ra thì cái danh xưng “Tứ hoàng tử” vẫn có thể gỡ gạc.
“Bệ hạ.” Tô Quý phi buông tay Tôn Thái Dao, khẽ cười nhìn sang Long Phong đế, “Bệ hạ mau để Tứ hoàng tử đứng lên đi, chuyện cần làm bây giờ là xử lý tội ác của Trịnh gia và Trịnh mỹ nhân.”
Thẩm thị nhếch môi, chỉ một câu ngắn ngủi của Tô Quý phi đã đẩy đám người Trịnh mỹ nhân đến bên miệng hố. Không hổ là sủng phi, lúc tiêu diệt kẻ thù của mình đúng là không chút nương tay.
Xem ra nếu tối nay không xử được Trịnh gia và Trịnh Mỹ nhân, Tô Quý phi ắt không chịu dừng.
Cũng đúng, nếu bà là Tô Mi Đại, hẳn bà cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế. Nhà bọn họ đã dựng sẵn bậc thang cho bà ta, nếu bà ta không biết tận dụng thì đây mới đúng là phiền phức.
Long Phong đế nắm tay Tô Quý phi, cúi đầu nhìn Vân Diên Trạch, “Lão Tứ, có phải ngươi không hề biết chuyện gì không?”
“Nhi thần không biết.”
“Được.” Long Phong đế nhắm mắt, dùng tay mình phủ lên bàn tay của Tô Quý phi, “Lưu Trung Bảo, đỡ Tứ hoàng tử dậy.”
Ba chữ “Tứ hoàng tử” từ trong miệng ông chẳng khác gì phán quyết tử hình Vân Diên Trạch.
Một hoàng tử đã trưởng thành lấy vợ, từ thân vương bị tước xuống chỉ còn mỗi cái danh hoàng tử, hành động này của đế vương như thông báo khắp thiên hạ rằng ông đã từ bỏ đứa con này.
“Bệ hạ.” Các quan viên ở Hộ bộ và những quan viên có thiện cảm với Vân Diên Trạch đều đứng dậy, “Xin Bệ hạ nghĩ lại!”
“Diên Trạch.” Long Phong đế không đáp lại những đại thần này, “Bọn họ bảo trẫm thu hồi mệnh lệnh đã ban, ngươi thấy trẫm nên làm thế nào?”
Bàn tay giấu trong ống tay áo Vân Diên Trạch cuộn chặt, hốc mắt đỏ bừng, hắn dập đầu, “Nhi thần không xứng với Vương vị, xin phụ hoàng thành toàn.”
“Trẫm thành toàn cho ngươi.” Long Phong đế nhìn mấy đại thần đang cầu tình bên dười, lạnh lùng cất giọng, “Trẫm thành toàn yêu cầu của con trai mình, đây là chuyện giữa cha con chúng ta, các ngươi cũng muốn nhúng tay sao?”
Chúng đại thần hiểu, Tứ hoàng tử đã hết hy vọng rồi.
“Chúng thần không dám.”
“Trịnh gia gây ra biết bao việc ác, tội lỗi chồng chất, nếu không xử phạt thì không thể làm an lòng dân.” Long Phong đế nói, “Chém đầu gia chủ Trịnh gia để răn đe dân chúng, đời sau của Trịnh gia đều bị nhập nô tịch, con trai đến mười hai tuổi phải sung quân ba ngàn dặm, cả đời không được hồi kinh, ba đời không được giải nô tịch.”
“Còn Trịnh mỹ nhân...” Long Phong đế thở dài, “Giờ Tý hôm nay, ban lụa trắng.”
“Phụ hoàng!” Vân Diên Trạch kinh ngạc trợn to đôi mắt, quỳ tới trước mặt Long Phong đế ôm chân ông, “Xin phụ hoàng khai ân tha cho mẫu phi một mạng.”
“Số người chết dưới tay mẫu phi ngươi đã vượt quá con số mười, trong đó còn có mẫu thân của hoàng tỷ ngươi.” Long Phong đế đặt chứng cứ mà Minh Kính Châu trình lên vào tay Vân Diên Trạch, “Ngươi bảo trẫm làm sao tha tội cho nàng ta hả?”
Tại vị trí của các công chúa, một vị công chúa ngồi phía sau bụm mặt khóc. Nàng ta mất mẹ từ nhỏ, ma ma hầu hạ nàng ta nói sau khi mẫu thân sinh mình không lâu đã sinh bệnh mà chết. Nàng ta vẫn luôn tin là thế, nhưng không ngờ lại do Trịnh thị hại chết.
Lúc người khác có mẫu phi làm bạn, nàng chẳng có ai kề bên.
Khi người khác không vui sẽ có mẫu phi an ủi, nàng ta chỉ biết lủi thủi một mình.
Ngay cả đại hôn với phò mã cũng đều nhờ Tô Quý phi lo liệu mọi thứ.
Trong hậu cung, hài tử không có mẫu phi khó khăn thế nào, một hoàng tử có mẫu phi, có nhà ngoại như Vân Diên Trạch làm sao hiểu nổi?
Nàng ta ngẩng đầu nhìn Vân Diên Trạch đầy căm tức, tất cả đều là do mẫu thân hắn ta gây ra.
“Tứ hoàng phi, ngươi đưa Tứ hoàng tử ra ngoài đi.” Tô Quý phi an ủi Tôn Thái Dao, “Sau này có chuyện gì khó xử thì cứ tìm bổn cung.”
Vân Diên Trạch nắm chặt đống chứng cứ đã ố vàng trong tay, ngơ ngác bước ra khỏi đại điện trước bao nhiêu con mắt. Bất chợt có một cơn gió thổi qua, sấp chứng cứ bay lên rồi rơi rác khắp nơi.
Hắn ta hoàn hồn, chật vật đưa tay định bắt lấy, nhưng những tờ chứng cứ như muốn trái ý hắn, nương theo làn gió bay trở lại đại điện.
Không ai dám nhìn những gì được viết trên đó, cũng không ai dám cúi xuống nhặt.
Một trong những tờ chứng cứ rơi xuống bàn Cửu Châu, nàng đưa tay ra.
Hương Quyên há miệng định ngăn nàng lại, nhưng đã thấy nàng cầm tờ giấy trong tay, đành phải nuốt ngược những lời muốn nói vào trong.
[Năm Hiển Đức hai mươi, trắc phi Vương thị sinh hạ nữ nhi, do tranh chấp với Trịnh thị...]
“Minh huyện chủ.” Vân Diên Trạch cầm một tờ giấy ố vàng trên tay, đứng cạnh Cửu Châu, “Đa tạ huyện chủ đã nhặt giúp, xin huyện chủ hãy trả lại cho ta.”
Cửu Châu ngẩng đầu nhìn hắn ta, búi tóc rối loạn, tay áo lấm lem bùn đất, sắc mặt nhợt nhạt hơn cả bình thường.
Nàng lại cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay, ánh mắt lướt nhanh dòng chữ bên trên.
[Trịnh thị mang hận, bèn giết cả.]
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy tờ giấy này lạnh lẽo y hệt tuyết đọng. Trang giấy nương theo ngón tay của nàng bay lên, xoay vài vòng trên không trung rồi đáp xuống bên chân Vân Diên Trạch.
Trong mắt mọi người, hành động này của nàng là đang cố ý hạ nhục Vân Diên Trạch.
“Huyện chủ.” Tôn Thái Dao đi tới bên cạnh Vân Diên Trạch, xoay người nhặt tờ giấy ố vàng lên, “Trời vào đông rất lạnh, huyện chủ chớ để cóng tay, làm rơi đồ không sao, nhưng nếu bất cẩn khiến mình bị thương thì không ổn đâu.”
Vân Diên Trạch nhận lấy tờ giấy từ tay Tôn Thái Dao, hạ giọng nói, “Đi thôi.”
Ra khỏi đại điện, cả người hắn như đang run lên, vò đống chứng cứ lại thành cục, hắn quay sang nói với Tôn Thái Dao đang đi sau mình, “Nàng quay về trước đi, ta muốn đi dạo một lúc.”
“Điện hạ, để ta đi cùng chàng...”
“Không cần!” Nhận ra mình đã nặng lời, Vân Diên Trạch thoáng áy náy, “Thái Dao, ta chỉ muốn yên tĩnh một lúc, nàng về trước đi, được không?”
“Được.” Tôn Thái Dao bất đắc dĩ đồng ý, nhưng nàng ta biết, lúc này điện hạ cũng không muốn để mình đi theo.
Vân Diên Trạch đi thẳng về phía tây, đến khi nhìn thấy cánh cửa của Thiển Ý các mới dừng bước.
Đèn lồng treo hai bên cửa nhẹ đung đưa, hắn ta giẫm lên bậc thềm, chợt nghe thấy tiếng mắng chửi của mẫu phi từ trong phòng truyền ra.
Hắn dừng bước, lẳng lặng đứng nghe.
Thời gian dần trôi, nét mặt của Vân Diên Trạch cũng bình tĩnh lại, xoay người toan rời đi, nhưng lại nhìn thấy Bạch Thược bụm mặt từ trong phòng chạy ra.
“Điện hạ.” Bạch Thược nhìn thấy Vân Diên Trạch đứng trước cửa ra vào, vội vàng hành lễ với hắn, “Xin điện hạ đợi chút, nô tỳ vào trong thông báo với chủ tử.”
“Không cần.” Vân Diên Trạch gọi nàng ta lại, nhìn thấy dấu tay hằn đỏ trên mặt nàng ta, hắn im lặng một lát, “Sao chỉ có mỗi mình ngươi, Hồng Mai đâu?”
Bạch Thược lắc đầu không nói.
Vân Diên Trạch để ý búi tóc nàng ta đã rối, ngay cả hoa lụa cũng bị lệch, có thể đoán cái tát tay này của mẫu phi rất mạnh, “Ngày mai ta sẽ cầu tình với Tô mẫu phi, để ngươi đến Chương Lục cung hầu hạ.”
“Chủ tử ở đây...”
Vân Diên Trạch không đáp, xoay người rời đi, bóng lưng hắn dần hòa vào màn đêm.
Sau lưng hắn, tiếng mắng chửi của mẫu phi vẫn còn văng vẳng.
Trong bóng tối, Vân Diên Trạch lau khô giọt lệ bên khóe mắt, bước nhanh rời đi.
Bạch Thược bụm mặt, nghe tiếng mắng chửi không cam lòng của chủ tử, trong lòng lại có một linh cảm đáng sợ.
Hai canh giờ sau, nàng ta nhìn thấy thái giám lực lưỡng bưng lụa trắng đến Thiển Ý các, cuối cùng cũng hiểu tại sao sắc mặt điện hạ lại xám ngoét đến thế, đã hiểu vì sao điện hạ lại để nàng đến Chương Lục cung.
Nghe thái giám tuyên đọc khẩu dụ của Bệ hạ, Bạch Thược kinh ngạc nhìn chủ tử vừa khóc lại vừa cười, hốt hoảng không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
“Ta không tin, ta muốn gặp Bệ hạ!” Trịnh Lan Âm đẩy thái giám đang đến gần mình, khi lâm vào cơn điên cực độ, con người ta lại có sức mạnh lớn đến bất ngờ, “Tất cả đều là âm mưu của Tô Mi Đại, Bệ hạ không thể giết ta được!”
“Muốn mạng của ngươi chính là ý của trẫm, không liên quan đến người khác.” Long Phong đế bước vào Thiển Ý các. Đã rất nhiều năm hai người họ chưa từng đối mặt nói chuyện, ông nhìn thẳng vào mắt bà ta tựa như đang nhìn một người xa lạ.
“Một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa.” Trịnh Lan Âm gào khóc, “Sao Bệ hạ lại vô tình với ta đến thế?”
“Vậy ngươi có còn nhớ câu, vợ chồng như chim cùng rừng, họa ập đến đường ai nấy bay?” Long Phong đế nhìn bà ta, “Nếu trẫm vô tình vô nghĩa, thì khi đăng cơ đã chẳng có Ninh phi trong hậu cung này.”
Trịnh Lan Âm sợ hãi nhìn ông, liên tục lùi bước về sau, “Không, không phải ta, năm đó ta chưa từng nói câu này. Bệ hạ, ta biết lỗi rồi. Xin Bệ hạ tha cho ta, ta không muốn chết, ta không muốn chết đâu.”
Mười mấy năm trước, quả thật bà ta từng nói với nhà ngoại mình như thế.
“Lan Âm, ngươi quyết định cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp, khống chế Vương phủ, không hối hận chứ?”
“Sao ta lại hối hận? Vợ chồng như chim cùng rừng, họa ập đến đường ai nấy bay. Huống hồ hắn cũng chẳng phải người ta ưng ý, nếu không vì lợi ích của gia tộc thì ta đâu phải chịu ấm ức thế này.”
“Trẫm biết ngươi được gả vào Vương phủ là vì gia tộc, thân là con gái ngươi không thể làm gì khác, không có quyền lựa chọn.” Long Phong đế thở dài, “Dưới bóng hoàng quyền, lúc ấy hai ta đều là quân cờ, nên trẫm cũng không muốn làm khó ngươi.”
“Nhưng ngươi lại làm sai quá nhiều.” Long Phong đế nhắm mắt, “Người thiên vị Mi Đại và Độ Khanh là trẫm, ngươi có hận thì cứ hận trẫm. Nếu sau khi chết có hóa thành lệ quỷ, ngươi cứ việc đến tìm trẫm.”
Dứt lời, ông xoay người rời đi.
“Vân Ý Hành!” Trịnh Lan Âm hét lên, “Ngươi chẳng qua chỉ may mắn hơn Tam ca của ngươi mà thôi! Ngươi chỉ may mắn hơn hắn thôi!”
“Ngươi nói đúng.” Long Phong đế dừng bước, quay đầu lại nhìn bà ta, “Trẫm may mắn hơn các hoàng tử khác, vì thế trẫm mới là người chiến thắng cuối cùng.”
“Không, không.” Trịnh Lan Âm trừng to mắt, hàm răng run cầm cập, “Là người, là ngươi...”
Long Phong đế nhìn bà ta một cái, khoác áo choàng mà Lưu Trung Bảo đưa tới, “Đi thôi.”
“Bệ hạ.” Lưu Trung Bảo cười hỏi, “Chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Lão già này, đương nhiên là đến Minh Nguyệt cung rồi.” Long Phong đế ngồi trên long liễn, “Đêm giao thừa hẳn phải ở cùng người thân, gọi Độ Khanh đến luôn đi, nếu nó không đến thì năm nay không có tiền mừng tuổi.”
“Thưa Bệ hạ, có lẽ phải một lúc nữa điện hạ mới có thể trở về Minh Nguyệt cung. Lão nô mới nhìn thấy điện hạ đưa Minh huyện chủ tới cửa Chu Tước.”
Long Phong đế mỉm cười, “Mặc kệ nó đi.”
Con trai lớn rồi không còn theo cha nữa.
***
“Điện hạ.” Cửu Châu nhìn đằng trước rồi nói, “Đằng trước đã là cửa Chu Tước, phụ thân và mẫu thân đang chờ ta ngoài đó, huynh mau về đi.”
“Bổn vương biết đằng trước là cửa Chu Tước.” Thần Vương khẽ hừ một tiếng, “Muội ngẩng đầu lên nào.”
Cửu Châu nghe lời ngẩng đầu lên, chợt nghe một tiếng bùm, trên trời bỗng hiện lên vô số chùm pháo hoa xinh đẹp.
Ánh sáng từ pháo hoa hắt lên gương mặt Cửu Châu, nàng chớp mắt ngắm nhìn, “Điện hạ, là pháo huynh đốt riêng cho ta đấy ư?”
“Đêm giao thừa hằng năm, trong cung đều sẽ đốt pháo hoa, rất nhiều nơi trong kinh thành đều có thể nhìn thấy.”
“Ồ.” Cửu Châu gật đầu, hóa ra không phải đốt riêng cho nàng.
“Mấy thứ đó không phải, nhưng thứ này thì phải.” Thần Vương giơ tay lên, thái giám theo hầu vội bưng lên một đống pháo.
“Đã hết một năm tiếng pháo ran, ấm rượu Đồ tô, gió xuân tràn*.” Hắn chọn một ống pháo đặt xuống đất, “Minh Tiểu Trư, pháo trúc này nổ vang cũng tức là bước sang năm mới. Chúc muội vạn sự như ý, luôn luôn được vui vẻ.”
(*Hai câu thơ trích trong bài Tết Nguyên Đán của Vương An Thạch, Hà Như dịch.)
Hắn buộc dây pháo vào một cây gậy thật dài, sau đó đưa cây gậy cho nàng, “Nào, thử đi.”
Cửu Châu vừa muốn thử lại vừa thấy sợ, run rẩy giơ gậy ra, đưa cây châm lửa đến gần kíp nổ, nhưng lắc qua lắc lại một hồi mà vẫn không châm được.
“Muội chưa chơi pháo trúc bao giờ à?”
Cửu Châu lắc đầu, “Chưa từng.”
Thần Vương thấy nàng lóng ngóng, nhẹ nhàng nâng cổ tay nàng lên, “Để ta dạy muội, chờ châm lửa xong, chúng ta phải chạy đi ngay, nhớ chưa?”
“Ừ!” Cửu Châu gật đầu, nhìn chằm chằm kíp nổ như lâm phải đại địch.
Xèo!
Kíp nổ dã được châm lửa, nàng ném cây gậy châm lửa đi, kéo Thần Vương chạy một mạch.
“Đừng sợ.” Thần Vương kéo áo choàng trên người bọc lấy mặt mũi Cửu Châu.
Bùm!
Ống pháo nổ tung, dẫn theo một luồng ánh sáng rực rỡ.
“Thành công rồi!” Cửu Châu nhô đầu ra khỏi áo choàng, vui vẻ chỉ về phía pháo hoa đang nổ, “Tiếng vang quá.”
“Vui không?” Thần Vương nhìn thiếu nữ gần như dán sát vào lồng ngực của mình, bật cười.
“Vui lắm.” Cửu Châu kéo tay áo hắn, “Điện hạ, chúng ta lại châm thêm một cái nữa có được không?”
“Được.” Thần Vương cầm cây châm lửa lên, đưa cho nàng, “Lần này muội tự châm đi.”
“Ừ ừ.” Cửu Châu quay mặt về phía cây châm lửa thổi vài cái, run tay đi tới châm ống pháo tiếp theo.
Lần này nàng tự mình châm kíp nổ, sau đó thét lên một tiếng, xoay người chạy thẳng về phía Thần Vương.
Nhìn thiếu nữ đang chạy ùa tới mình, Thần Vương lại mở áo choàng ra.
Nàng nhào vào lòng hắn.
Mìỉm cười lấy áo choàng trùm lên người nàng, tiếng pháo lại vang lên một lần nữa, như tiếng con tim hắn đang đập loạn nhịp.
“Điện hạ, huynh cũng châm hai cái đi.” Cửu Châu đẩy hắn, “Nhanh lên nhanh lên.”
Thần Vương cầm cây châm lửa, “Bổn vương có thể châm ba cây pháo một lần, muội có muốn xem không?”
“Muốn.” Cửu Châu cầm ba cây pháo đặt xuống cạnh nhau, do dự một lúc lại rút bớt một cây, nàng quay đầu nhìn hắn, “Điện hạ, hay là mình châm hai cái thôi, ba cây nhiều quá.”
“Tiểu Trư, muội đang xem thường ta đấy à?” Thần Vương đi tới cạnh nàng, rút lại cây pháo nàng vừa thu về, “Đứng ra xa đi, để ta cho muội thấy thế nào gọi là cao thủ châm pháo.”
Cửu Châu chạy lon ton ra một chỗ thật xa, bịt tai lại, “Điện hạ, huynh phải cẩn thận đấy.”
Thần Vương hờ hững phất tay áo, nhanh chóng châm ba cây pháo rồi đứng dậy nhìn Cửu Châu.
Ba tiếng nổ vang lên liên tiếp, Cửu Châu bỏ hai tay bịt tai xuống, nàng nhìn lang quân dịu dàng trong làn khói kia, nhỏ giọng thì thầm, “Điện hạ... tuấn tú quá.”
“Muội nói gì?” Thần Vương bước tới bên cạnh Cửu Châu, thấy mặt nàng đỏ lựng.
Cửu Châu lắc đầu nguầy nguậy, “Không có gì.”
“Ánh mắt láo liên, dáng vẻ lại chột dạ, còn bảo là không có gì hả?” Thần Vương cười híp mắt chọc vào mặt nàng, “Minh Tiểu Trư, muội thấy bổn vương dễ lừa lắm sao?”
“Không có, không có.” Cửu Châu che mặt không cho Thần Vương chọc vào, nhưng trốn không được, cuối cùng vùi đầu vào ngực hắn.
Bùm, bùm, bùm.
Đây không phải là tiếng pháo, mà là tiếng tim đập của điện hạ.
Cửu Châu rời khỏi ngực hắn, đôi mắt sóng sánh gợn nước, “Điện hạ...”
Nàng muốn nói, nhịp tim đập của huynh to quá.
“Đồ ngốc.” Thần Vương bật cười, tiếng cười dịu dàng tựa hoa đào nở rộ khắp núi.
***
Tác giả:
Thần Vương: Tim của bổn vương biết khiêu vũ đấy.