Bởi vì âu yếm nữ tử, liền dùng hết khả năng bảo vệ những hồi ức còn lại.
Vì thế lúc nghe nói Lạc nhi chết, trong mắt Quân Khanh Vũ mới có hận ý sâu như vậy với nàng?!
A Cửu nhìn tuyết đọng bên ngoài dày đặc, có chút khó tin tên quỷ đáng ghét ấy lại si tình như vậy.
Chẳng phải từ xưa đế vương đều vô tình sao?
Đạo lý này cũng giống như của sát thủ vậy.
Cái gọi là thần tình, chẳng qua chỉ là tham vui trong chốc lát mà thôi.
Nguyên nhân Quân Khanh Vũ đột nhiên thay đổi chủ ý giúp nàng là gì?
A Cửu không suy nghĩ nhiều nữa, đối với Quân Khanh Vũ, ngoại trừ ngọc bội, nàng không có hứng thú.
Nhưng còn Mạc Hải Đường kia, chuyện ngày hôm qua nàng nhất định sẽ nhớ kỹ.
Nàng căm ghét người khác lưu lại vết thương trên người nàng. Bởi vì ai dám nàng bị thương, nàng sẽ lấy mạng kẻ đó.
Chờ tuyết tan chảy, nàng tính toán lại đi xem hoàng cung một lần, nhất định phải tìm được ngọc.
Cung nhân Mai Ẩn điện ngoại trừ Thu Mặc, toàn bộ đều sớm đã rời đi. Bất
quá sáng sớm có người đã đưa tới một ấm lò sưởi tay khác cùng một lọ
thuốc cao.
Mặc dù không lưu lại lời nhắn, nhưng A Cửu cùng Thu Mặc đều biết, ở Đế
đô này, ngoại trừ Bích công tử, không có ai lại phí tâm với phi tử ở
lãnh cung.
Thu Mặc hôm qua vì bảo vệ A Cửu nên trên mặt cùng trên người đều bị
thương một mảng lớn. A Cửu liền đem dược đưa cho nàng, mới phát hiện
trên cổ tay nàng có một vết trăng non.
Ngày thứ bảy, tuyết hoàn toàn tan, mặt trăng ban đêm dị thường trong
sáng, A Cửu thương thế cũng đã tốt hơn, liền mặc y phục dạ hành, lén lút ra khỏi Mai Ẩn điện.
Đêm nay nàng biết Quân Khanh Vũ sẽ đi tới nơi khác.
Nếu như không tìm được khối ngọc bội kia, vậy rất có khả năng nàng đã
tới nhầm thời không. Vậy thì nàng sẽ dùng một đuốc đốt cháy hoàng cung
này, sau đó rời đi.
Vì vẫn còn dư âm của tuyết, buổi tối vô cùng lạnh, không trung gió thổi
hiu quạnh, A Cửu nhẹ nhàng đi trên vách tường, lại đột nhiên phát hiện
bên ao có một bóng lưng gầy, mặc trường sam màu đen, quỷ dị che ô trắng.
A Cửu trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là gặp quỷ —— không tuyết rơi không mưa rơi, ai lại nửa đêm đi che ô trắng?!
Vừa muốn nhìn kỹ, bóng người kia đã như quỷ mỵ thoáng một cái đi vào một tòa nhà bên trái lờ mờ không ánh sáng.
A Cửu chưa kịp phản ứng thì lập tức sau đó đã nhìn Quân Khanh Vũ mặc hồ
cừu màu trắng, một mình dọc theo bên cạnh ao chậm rãi bước, cuối cùng
cũng dừng trước cửa viện.
Một khắc kia khi nhìn hắn đi qua, A Cửu thật có một loại mong muốn đạp cho hắn một phát.
Nhưng là một sát thủ, nàng không thể vì xúc động mà đánh rắn động cỏ.
Bây giờ là giờ sửu, cũng là hai giờ sáng ở hiện đại, sao Quân Khanh Vũ
lại bỏ Tả Khuynh Hữu Danh qua một bên, một mình chạy đến đây, mà cái
người che ô kia...
A Cửu cảm thấy kỳ quặc, liền lặng yên đi vào theo.
Mùi hư thối trước mặt thổi tới, A Cửu vẫn phủ phục trên tường viện, mới
phát hiện nơi này đã bị hoang phế rất lâu, ba chữ "Phương hoa viên" đã
phủ kín bụi.
Nhìn người như quỷ biến mất, A Cửu không dám khinh thường. Người kia là
quỷ thì hoàn hảo, nhưng nếu không phải quỷ, vậy thì công phu thật không
tầm thường, chưa thừa nhận là rất cao... Tường viện khá cao, nàng nhảy
xuống phải cẩn thận.