"Ngươi... Ngươi nói cái gì? Cái gì nghìn người gối vạn người ngủ?"
Quân Khanh Vũ muốn thổ huyết, đỡ tường đứng lên.
Đêm nay hắn đã chịu đủ rồi, sợ rằng sự sỉ nhục cả đời hắn đều ở hết tối
nay, đều xuất phát từ người trước mắt gọi là hỗn đản A Cửu này.
"Chẳng lẽ không đúng?" A Cửu nhíu mày. Nàng vẫn còn nhớ ở trước đại điện phong phi, ngay trước mặt thiên hạ hắn cười nhạo nàng, nhục nhã nàng.
Hắn không phải muốn cho thế nhân biết một hình tượng túng tình dục sắc
sao, "Bất quá tối hôm qua ở trên giường, quý phi của ngươi vì muốn ngủ
với ngươi mà hạ dược chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?"
A Cửu giả vờ thâm trầm sờ sờ cằm, sau đó kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ hoàng
thượng thích nam nhân? Đế đô có lời đồn nói hoàng thượng bức bách Bích
công tử hàng đêm sênh tiêu, chẳng lẽ đây là sự thật?"
Quân Khanh Vũ hoa mắt một trận, "ĐM —— Kẻ nào nói vậy." Xuất thân hiển
quý, ngay cả chỉ vào mũi mắng kẻ khác hắn còn chưa. Lúc trước giận lắm
cũng chỉ thở dốc, nhưng bây giờ thỉ... hỏng... hỏng hết rồi!
"Không phải là được rồi." A Cửu ngưng chú cười.
Nàng nhớ ngày ấy nghe thấy Quân Phỉ Tranh nói Cảnh Nhất Bích bò qua long sàng, cũng thấy khuôn mặt tuyệt mỹ kia có nét buồn.
Nếu như Quân Khanh Vũ thật sự làm cái gì đó với Cảnh Nhất Bích... A Cửu căng thẳng yết hầu, nàng nhất định sẽ giết hắn!
Cách đó không xa mơ hồ có tiếng bước chân, A Cửu liếc mắt nhìn Quân Khanh Vũ, "Chắc là người của ngươi tới rồi."
Nói xong, phi thân dọc theo xà nhà chạy lên nóc nhà.
Thân thể nàng đã không còn khỏe mạnh như trước, Quân Khanh Vũ nhìn về
phía nàng vừa đứng, phát hiện có vết máu mới. Mà máu kia, hiển nhiên
không phải của hắn!
Nắm tay phẫn nộ đập bể cọc gỗ bên cạnh, hắn dựa vào tường thở phì phò, kiềm chế tâm tình khó chịu, bực bội.
"Hoàng thượng, vi thần cứu giá chậm trễ..."
"Không sao!" Hắn lạnh lùng cắt ngang Cảnh Nhất Bích, phủ thêm áo bào Tả
Khuynh đưa tới, liếc mắt nhìn phương hướng A Cửu rời đi, lại xoay người
nhìn Cảnh Nhất Bích, "Ngươi có biết kèm bên trẫm là ai không?"
"Vi thần vừa đã nghe nói, là nam tử tên A Cửu kia."
"Ngươi biết là được rồi." Quân Khanh Vũ nhướn môi, con ngươi tụ lại sát
ý, bàn tay trong áo nắm chặt, "Cảnh Nhất Bích, nếu như trẫm nhớ không
lầm, ngày kia là sinh nhật của ái khanh."
"Hoàng thượng?" Cảnh Nhất Bích giương lên tròng mắt màu lam, như có một chút vô nại.
"Ngày kia, trẫm muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
.
"Đại nhân, hoàng mệnh này không thể làm. Người gọi là A Cửu kia thật sự
quá hoang đường. Thậm chí ngay cả Quý phi cũng bị khinh bạc. Người nói
xem hoàng thượng có thể không tức giận sao?" Nhớ tới sắc mặt của Quân
Khanh Vũ như một bộ thấy người giết người, Hữu Danh đi phía sau nhỏ
giọng nói với Cảnh Nhất Bích.
Thiên hạ này ai ai cũng biết Bích công tử tính tình ôn hòa lại thương người.
Năm đó công nhân thi công phật đường cho Thái hậu không may khiến phật
đường bị cháy. Sáu trăm người đó lẽ ra phải xử trảm, người nhà sung quân biên cương. Nhưng công tử vì muốn cứu người mà quỳ gối trên dàn tế suốt ba ngày, viết cả trường phú ca, cuối cùng mới thuyết phục được Thái hậu để cứu vãn mấy trăm tính mạng.
Hoàng thượng cũng biết công tử sợ máu. Lần này cần hắn xuất thủ nghĩa là đang vô cùng tức giận, nổi lên sát tâm.