Thiếu nữ mặc thiếu vải hơn so với các bạn
nhảy khác, sa mỏng bọc ngực, lộ ra xương quai xanh cùng cái cổ trắng nõn ẩn dưới khăn che mặt, tay ngọc lộ trong không khí, thon dài mà mỹ lệ,
vòng eo cũng lõa lồ, bất quá chuế đầy chuông cùng mảnh nhỏ, chỉ là ẩn ẩn có thể nhìn thấy cái rốn đáng yêu.
Thân thể nàng nhu nhiên lạ thường, bởi vì khiêu vũ cùng ca hát mà như
lửa nóng, còn nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, tản ra hương khí thiếu nữ
đặc biệt.
Đôi mắt thiếu nữ xinh đẹp thật sâu nhìn hắn, tiếng ca vẫn không ngừng.
Trái tim theo nhiệt độ cơ thể nàng cùng tiếng ca hỗn loạn nhảy lên, ở
lúc nàng lên sân khấu, mỗi một ánh mắt cùng kỹ thuật nhảy đều thật sâu
hấp dẫn hắn.
"Thật sâu đem ngươi yêu say đắm, yêu say đắm."
Hắn không thể khống chế, ngón tay muốn xốc lên khăn che mặt của nữ tử.
Nữ tử kia tay vừa nhấc, bấm lên tay hắn,
lúc này hắn mới giật mình phát hiện tay nữ tử phi thường đẹp, mười ngón
như ngọc, móng tay phấn nộn như trân châu nổi trên mặt nước.
Đang ở lúc hắn thất thần, nữ tử kia cúi đầu phục sát ghé vào lỗ tai hắn, chậm rãi đọc nhấn từng chữ, "Quân Khanh Vũ, ngươi như vậy, thật giống
đã yêu ta."
Từng chữ rõ ràng, mang theo mị hoặc yêu mị.
Trong lúc nhất thời, phảng như một yêu tinh nhiếp hồn nói ra câu ấy.
Quân Khanh Vũ cả kinh, cảnh giác ngẩng đầu, ở trong mắt nữ tử xinh đẹp nhìn thấy một tia thắng lợi giảo hoạt.
Một tiếng Quân Khanh Vũ kia... Trên đời này, có mấy người dám gọi thẳng tên hắn? Mà có mấy người, có bàn tay xinh đẹp như vậy?
Tử đồng xẹt qua vẻ khó tin, kinh ngạc, sau đó là lập tức tức giận cùng xấu hổ.
A Cửu đẩy Quân Khanh Vũ, vòng eo nhẹ nhàng đong đưa, tiếng chuông vui
đánh, nàng xoay tròn thân thể đi tới bên người Cảnh Nhất Bích.
Lúc cầm tay hắn, A Cửu cảm thấy bàn tay Cảnh Nhất Bích đổ đầy mồ hôi,
nhìn ánh mắt nàng mang theo ý tứ vô pháp nhìn thấy, có thán phục, lại có thương hại.
Cảnh Nhất Bích cũng nhận ra nàng, lúc nàng xuất hiện trên sân khấu hắn đã nhận ra.
Bởi vì ngày ấy, nàng nói với hắn muốn một vài thứ, trong đó có chuế chuông bên hông.
Mai Nhị... Thiếu nữ ra khỏi phòng, Quân
Khanh Vũ mới hoàn toàn kịp phản ứng, sắc mặt tái xanh, đáy mắt tức giận. "Cảnh Nhất Bích, đây là nàng sao?" Cái chén trong tay lập tức bị bóp
nát.
Nhìn nàng ở bên ngoài lộ eo, cánh tay, hai chân, còn nghĩ nàng dám kéo từng nam nhân nhảy múa, mỉm cười ca hát với bọn họ, huyệt thái dương của Quân Khanh Vũ liền thình thịch nhảy thẳng.
Ước gì đêm nay mau kết thúc một chút.
Thiếu nữ xích mỹ giẫm vũ bộ, nhất nhất nhảy trên lầu, lúc này, khung cảnh ở Lạc Hoa lâu từ lúc nàng ca vũ đã sôi trào.
Mỗi lần nàng xoay tròn một chút, hoặc lắc lư chuông, người xem liền hô lên một mảnh.
Thậm chí, có người cũng hợp hát.
"Là ai, đem người đến bên ta?"
"Là kia trời xanh tươi đẹp, trời xanh."
"... Thật sâu đem ngươi yêu thương." Chuế
chuông trên ngón tay ôn nhu phất qua mặt bốn hộ vệ của Mộ Dung Tự Tô, A
Cửu chú ý thấy mấy thị vệ hơi mất tự nhiên run lên một cái. Đôi mắt cười đến càng tươi đẹp, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Tự Tô.
Có thể Mộ Dung Tự Tô vĩnh viễn đều nghĩ không ra, Mai Nhị sẽ lấy phương thức này đi tới trước mặt hắn.
Vì phân tán lực chú ý, bạn nhảy khác đều xuống lầu, tiếp tục ở trên sân
khấu nhảy, chỉ có A Cửu giẫm nhịp lưu tại trước mặt Mộ Dung Tự Tô.
Ánh mắt của đối phương nhìn nàng không chút nào che giấu ca ngợi cùng kinh diễm.
Thậm chí ở lúc nàng xoay tròn thân thể
vươn tay với hắn, đối phương còn phối hợp giữ nàng lại, sau đó dụng lực
chậm rãi nắm chặt.
Thiếu nữ ngay thẳng mà nhiệt tình như vậy, là ai cũng không cách nào cự tuyệt, bất kể là nàng tươi cười xinh đẹp,
hay là vũ người mê người, thậm chí là tiếng ca dễ nghe.
Thấy thiếu nữ không có ý tứ rời đi, trên mặt Mộ Dung Tự Tô hiện lên một tia kinh hỉ.
Bọn thị vệ liếc mắt nhìn sương phòng bên Quân Khanh Vũ, sau đó thay chủ
tử buông mành che. A Cửu bị kéo, nhu thuận ngồi bên cạnh Mộ Dung Tự Tô.
Dưới lầu, ca vũ không ngừng, lại có nữ tử khác thay thế A Cửu chọn vũ, dẫn dắt rời đi ánh mắt của mọi người.
Thân thể thiếu nữ bởi vì khiêu vũ mà nóng rực, hơi thở gấp gáp, hai tròng mắt đẹp mỉm cười nhìn hắn.
Chưa bao giờ nghĩ ở nơi phong trần như Lạc Hoa lâu lại có thiếu nữ đặc biệt khác người như vậy.
Hắn hai mươi ba tuổi, ở Sở quốc quý vì
danh vị Tam hoàng tử, nhưng vẫn chưa lập phi. Tiếng ca của thiếu nữ là
đang tìm người yêu, mà cuối cùng lại một mình lưu bên cạnh hắn.
"Vì sao ở lại chỗ ta?" Hắn cười hỏi, tay không buông đôi tay mềm mại của thiếu nữ.
Trên người nàng có một loại tự nhiên, có một loại nhiệt tình, có một loại cảm giác làm người ta không thoát khỏi mê hoặc.
Xinh đẹp mà hồn nhiên.
"Bởi vì, công tử đặc biệt."
"Vậy ngươi nguyện ý theo ta chứ?"
A Cửu cười không nói, tựa hồ cam chịu.
"Ngươi biết ta là ai sao?"
A Cửu gật gật đầu.
Mộ Dung Tự Tô hơi kinh hãi, lại lần nữa nắm chặt tay nàng, "Như vậy rất
tốt, ngươi biết thân phận của ta, vậy mang ngươi đi càng dễ dàng."
Có mành ngăn trở, bên ngoài không thấy rõ tình cảnh bên trong.
A Cửu cười rút bàn tay bị Mộ Dung Tự Tô
nắm, chống cằm xinh đẹp nhìn hắn, "Nhưng công tử, ta chỉ là tới tặng đồ, không thể đi theo ngươi."
"Đồ? Thứ đó là gì?"
A Cửu đưa tay về phía ngực, rút ra thiệp mời kia, để xuống trước người Mộ Dung Tự Tô.
Ngón tay chuế chuông được thiệp mời hồng sắc phụ trợ càng thêm tinh tế tuyệt trần, làm cho người ta sinh thương.
Liếc mắt một cái liền nhận ra thiệp mời kia, Mộ Dung Tự Tô ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía gian phòng của Quân Khanh Vũ, phát hiện Mai Nhị vẫn
ngồi yên.
Cuối cùng lại rơi vào trên người thiếu nữ trước mắt, kinh ngạc chỉ chốc lát, đáy lòng thậm chí có thất lạc khó hiểu.
Tươi cười nhuốm cay đắng, "Vì thế ngươi chỉ là đến đưa thiệp mời?"
Thiếu nữ tinh linh câu người nhiệt tình biểu lộ, nhưng chỉ vì hao hết tâm tư đến đưa thiệp mời.
Đây có phải mới gọi là hoa rơi hữu ý lưu thủy vô tình hay không?
Ai đem người đến bên ta?
Ca từ ban nãy làm cho tâm tình của Mộ Dung Tự Tô trong nháy mắt trầm xuống.
Tay cầm lên thiệp mời còn mang theo nhiệt độ cơ thể của hoàng y thiếu nữ, Mộ Dung Tự Tô có chút tự giễu.
Chính mình cũng là người quạnh quẽ, bằng không sao vừa đến Quân quốc đã
bị một thiếu nữ xa lạ làm cho rối loạn tâm trí, "Ngươi đưa tới thì có ý
nghĩa gì?" Hắn cười lạnh, đáy mắt mang ý lãnh khốc, "Lúc trước ta yêu
cầu là muốn Mai Nhị tự đưa tới. Hắn ủy thác cho ngươi vốn không phù hợp
quy củ."
A Cửu nhẹ cười ra tiếng, thanh âm dễ nghe êm tai. Mộ Dung Tự Tô đang tò
mò vì sao thiếu nữ này lại cười như vậy, giương mắt lên liền thấy khăn
che từ trên mặt nàng chậm rãi buông xuống, để lộ khuôn mặt quen thuộc mà cũng vô cùng xa lạ.
Quen thuộc là, hắn từng thấy trong mắt nàng ý cười tự tin không cấm kỵ,
quen thuộc là, khi nàng cười, khóe môi hơi nhướn lên, mặt mày mị hoặc,
quen thuộc là, ngũ quan cũng tinh xảo như vậy.
Mà xa lạ, chính là gương mặt lúc này có vẻ đẹp khiếp người kinh diễm,
song đồng mỉm cười, ánh mắt biếng nhác, cái mũi xinh xắn, môi đỏ như
ngưng, tuyệt diễm thiên hạ, khuynh quốc khuynh thành đều bị đôi má lúm
đồng tiền có lực thuyết phục. Mộ Dung Tự Tô ngây ngốc nhìn, thật lâu sau vẫn phản ứng không kịp.
"Tam hoàng tử, Mai Nhị cũng không nói lỡ, chính là bản thân tự đem thiệp mời đưa đến tay ngươi."
A Cửu mặc dù cười nhưng đã khôi phục bình thản, vẫn quang thải đoạt người, có một vẻ đẹp lãnh lệ.
"Ngươi... Là nữ tử?"
Hai chữ Mai Nhị như nước lạnh hắt lên người Mộ Dung Tự Tô, làm cho hắn giật mình.
"Mai Nhị có nói mình không phải nữ tử sao?" A Cửu cầm lấy cái chén, cạn nhấp một ngụm.
"Sao có thể?" Mộ Dung Tự Tô kịp phản ứng, nhìn gian phòng của Quân Khanh Vũ, Mai Nhị kia còn đang ngồi.
"Tam hoàng tử không cần nhìn. Đó là Mai Nhị giả."
Lúc Ngũ Nương khiêu vũ, đích xác nàng còn ở đấy. Nhưng một màn cuối của Ngũ Nương kia nàng đã yên lặng ly khai.
"Ngươi!" Bị lừa dối, đùa bỡn, trong lòng vốn nên tức giận, vậy mà Mộ
Dung Tự Tô chỉ bất đắc dĩ cười cười, không biết nên xử trí cô gái trước
mắt này thế nào cho tốt.
Thậm chí trong lòng còn vừa mừng vừa sợ.
"Đã như vậy thì vị bằng hữu của ngươi tới rồi sao?"
Sự thành, kết cục đã định, trong lòng hắn đã chọn được người, mặc kệ
người thần bí kia có thể tránh thoát hai mươi danh thị vệ chặn giết hay
không, hắn vẫn sẽ hợp tác cùng Quân Khanh Vũ.
"Nàng đã tới. Nhưng còn phải thỉnh Tam hoàng tử phối hợp một chút."
Nói xong, A Cửu ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói mấy câu, sắc mặt của Mộ Dung Tự Tô trong nháy mắt thay đổi kỷ biến, trầm tư chốc lát mới đáp
ứng.
Quân Khanh Vũ sớm đã không nhịn được, nếu không phải bị Cảnh Nhất Bích
bên cạnh kéo lại, hắn chắc chắn đã xông vào phòng của Mộ Dung Tự Tô đem
nữ tử kia đẩy ra ngoài từ lâu.
Mà ngay tại lúc này, gian phòng của Mộ Dung Tự Tô xuất hiện một trận
trấn động, một bóng đen nhanh chóng thoát ra, ôm hoàng y thiếu nữ phá
cửa sổ nhảy xuống khỏi Lạc Hoa lâu.
"Mai Nhị!"