Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 61: Chương 61: Câu lạc bộ




Chương 60: Câu lạc bộ.

Edit + Beta: Như Heo.

“Rắc!” Chiếc ly pha lê trong tay Ngu Đường vỡ vụn trong nháy mắt.

“A!” Cô gái tóc vàng ngồi cách đó không xa sợ hãi kêu lên một tiếng, căn phòng phút chốc lâm vào an tĩnh.

Tên người da trắng đó cũng hơi sững sốt, ý thức được mình đã nói lời không nên nói, bèn cười khan một tiếng: “Ai nha, cậu thật nhỏ mọn, không giới thiệu thì thôi.”

Tên công tử nhà giàu này tên là Blair, xuất thân từ quân chính thế gia, trong nhà từng có một vị tổng thống, hai vị bộ trưởng bộ quốc phòng, còn có vô số nghị viên. Cái tên Blair này nam nữ đều ăn, vô cùng phong lưu, nhưng hắn không đơn giản chỉ là một tên công tử nhà giàu bình thường.

Hắn vào Harvard quan trọng nhất không phải là vì lấy bằng tốt nghiệp, mà là để tạo dựng mối quan hệ trong trường học, vì gia tộc của hắn, vì tiền đồ chính trị sau này của hắn mà xây dựng cơ sở. Ngu Đường là cháu ruột Ngu gia, đương nhiên cũng là đối tượng lôi kéo của Blair.

Ngu Đường buông tay, những mảnh vỡ pha lê từ từ rơi xuống đất, hắn nhận lấy khăn tay ám vệ đưa tới, xoa xoa rượu đỏ trên tay: “Hoa quốc có câu ngạn ngữ, vợ bạn không thể chọc.”

Câu này dùng tiếng Anh để nói có hơi khó đọc, nhưng Blair rõ ràng nghe được từ “Vợ” này, lập tức trợn tròn mắt: “Đó là vị hôn thê của cậu? Ặc, thượng đế ơi, đó là một cậu nhóc, Đường, cậu nghiêm túc?”

“Đương nhiên, cậu ấy là vợ của tôi, không phải đồ chơi,“ Ngu Đường lạnh lùng nhìn tên công tử nhà giàu đối diện, “Nếu cậu dám có ý đồ gì với cậu ấy...”

Ám vệ cúi người thu dọn những mãnh vỡ nghe được chủ nhân nói đến đây, một mảnh thuỷ tinh trong nháy mắt bay ra từ kẽ tay hắn, hàn quang loé lên một cái bay về phía Blair.

“Này này!” Blair sợ đến mức nhảy dựng lên, “Đường, cậu thật ác!”

Trước đây hắn cứ cho rằng người Trung Quốc tính tình nhu hoà, nhưng kể từ khi quen biết Ngu Đường, tam quan của hắn đều sụp đổ. Người này hỉ nộ vô thường, thủ đoạn tàn nhẫn, có công phu thần bí hắn đánh không lại, quá đáng hơn là bên người thế nhưng còn mang theo sát thủ! Thật sự quá đáng sợ.

Người như vậy chỉ có thể trở thành bạn bè, tuyệt đối không thể làm kẻ địch, đây là nhận thức chung của tất cả các thành viên trong câu lạc bộ Hố Đen.

Văn hoá thần bí cổ xưa của Trung Quốc, người Mĩ không hiểu nổi, Ngu Đường nói hắn và Tống Tiêu đã có hôn ước từ lâu, nhóm người trong câu lạc bộ Hố Đen vậy mà đều tin răm rắp, đã vậy còn nhiệt tình đề nghị mở một buổi dạ tiệc hoan nghênh bà xã của Ngu Đường.

Thành viên câu lạc bộ Hố Đen rất ít, ngoại trừ quân chính thế gia, tài phiệt, còn có vương tử đến từ các quốc gia khác, tỷ như vị Danto mặc áo choàng trắng này.

“Đường, vợ cậu đến đây tôi nên tặng cậu ta quà gì mới tốt đây?” Rời khỏi lễ đường nhỏ, Danto đi cùng Ngu Đường, hắn luôn cảm thấy so với hắn Ngu Đường càng giống người xuất thân từ hoàng gia hơn, bình thường rất hay tìm hắn tán gẫu.

“Không cần cậu tặng, vợ tôi chỉ có thể nhận quà của tôi.” Ngu Đường rũ mắt nói.

Danto không khỏi sửng sốt, sau đó thấu hiểu gật đầu: “Như vậy cũng đúng, có vợ phải quản thúc chặt chẽ, cũng giống tập tục nơi đó của tôi.”

Ngu Đường đắc ý gật đầu, vỗ vỗ vai Danto, chuẩn bị giảng thêm cho hắn vài chiến thuật đoạt vị.

...

Ban đầu khai giảng lúc nào cũng trong tình hình “binh hoang mã loạn”, chương trình học của Harvard rất dày đặc, ngày thứ hai Tống Tiêu đã phải bắt đầu đi học. Chương trình học nơi này được quyền tự do lựa chọn, Tống Tiêu chủ yếu ra sức học Quản lý thương mại, đồng thời chọn một ít chương trình học về Biên đạo nghệ thuật. Sản nghiệp nhà mình chung quy không thể vứt bỏ, phụ thân không hiểu kinh doanh, y đành phải đứng ra gánh vác.

Một tiết học giáo viên nói hơn bốn mươi trang sách, sau đó còn không quên dặn dò bọn họ tìm đọc hơn ba mươi quyển sách bài tập, trong phòng học một mảnh kêu rên.

“Hi, người Trung Quốc?” Cô gái người Mĩ ngồi cạnh Tống Tiêu tò mò nghiêng đầu nhìn y.

Tống Tiêu quay đầu, thấy được khuôn mặt cô gái ngoại quốc. Bởi vì trước đây rất hiếm khi gặp người da trắng, đột nhiên gặp được nhiều người như vậy, Tống Tiêu nhất thời có chút hoa mắt, chỉ biết dùng màu da để phân biệt, ngoài ra không rõ tướng mạo. Dưới cái nhìn của y, người da trắng lớn lên đều cùng một dạng, toàn là mắt sâu mũi cao.

Cô gái đó sau khi nhìn rõ dung mạo Tống Tiêu, quả thực khiếp sợ kêu lên: “Này, trông cậu thật sự rất đẹp.”

Nước Mĩ loại người nào cũng có, cho nên bọn họ có thể dễ dàng nhận biết tướng mạo của người Châu Á. Khuôn mặt này của Tống Tiêu đã dần dần nẩy nở, bắt đầu mất đi những đường nét ngây ngô thiếu niên, phát triển theo hướng thanh niên anh tuấn. Ngũ quan của y vốn đã rất tinh xảo, hai năm nay lại bị Ngu Đường dùng các loại thức ăn ngon bồi bổ khiến cho làn da trắng nõn khoẻ mạnh, ánh mắt trong suốt sáng ngời, hơn nữa trên người còn có khí chất quân tử đến từ triều đại nhà Ngu, thoạt nhìn trông rất thần bí mà mê người.

Tống Tiêu kinh ngạc, âm thầm cảm thán con gái nước Mĩ thật dạn dĩ, mỉm cười đáp: “Cảm ơn, cậu cũng rất xinh đẹp.”

“Cậu đến từ Đế Đô có phải không? Trước đây chưa từng gặp cậu, tớ là Emily,“ Cô gái nhiệt tình cùng theo Tống Tiêu ra khỏi lớp học, “Đêm nay có tiệc hoan nghênh, cậu sẽ đến chứ?”

“Ừ.” Hai mắt Tống Tiêu nhìn thẳng về phía trước, nghe vậy bèn đáp một tiếng.

“Tuyệt quá,“ Emily mặt mày hớn hở, tiếp tục nói, “Hội trưởng của chúng tôi nếu nhìn thấy cậu nhất định sẽ cật lực lôi kéo cậu vào câu lạc bộ.”

Không đợi Tống Tiêu hỏi đó là câu lạc bộ gì, đột nhiên bị người phía sau kéo một cái, lập tức ngã đầu vào một lồng ngực rắn chắc.

“Hoàng thượng?” Tống Tiêu nhận ra gia hoả vừa mới xuất hiện, ngẩng đầu sờ sờ cái mũi bị đau.

Ngu Dường lạnh mặt, nhìn về phía Emily đang đứng.

“Oa.” Emily sau khi đã thấy rõ tướng mạo Ngu Đường, không kiềm được lại kêu lên thản thốt, học sinh Trung Quốc lần này tại sao đều đẹp mắt đến như vậy? Muốn tiến lên chào hỏi nhưng lại bị khí thế lạnh băng kia của hắn doạ sợ, sững sờ không biết nói gì, nhanh chóng ghi số điện thoại của mình vào giấy ghi chú, đập một phát dán lên tay Tống Tiêu, sau đó vui sướng chạy đi.

Tống Tiêu khó hiểu nhìn cánh tay của mình, sau đó nhìn tờ giấy bị Ngu Đường cướp đi, vo thành một cục.

“Đó là cái gì?” Tống Tiêu chưa từng được con gái cho số điện thoại, vì vậy không hiểu đây là loại nghi thức gì.

“Lôi kéo khách hàng.” Ngu Đường tuỳ tiện bịa chuyện, cầm tờ ghi chú ném vào thùng rác.

Tống Tiêu thấu hiểu gật đầu, hèn gì cô gái đó nhiệt tình như vậy, phỏng chừng là muốn lôi kéo y vào cái câu lạc bộ gì gì đó.

Chương trình học của Ngu Đường và Tống Tiêu cũng không có nhiều khác biệt, hai người cùng đi thư viện. Hoàn toàn khác với thái độ cà lơ phất phơ trước kia, lần này Ngu Đường rất nghiêm túc tới tìm sách đọc, ngồi cùng một chỗ xem cùng Tống Tiêu, thình thoảng còn cúi đầu ghi chép một số lưu ý.

Tống Tiêu nhìn Ngu Đường nghiêm túc, phảng phất như lại thấy được đế vương túc đêm cần cù năm đó.

Hoàng thất hoàn cảnh hiểm ác, không nỗ lực thì sẽ bị đào thải, không tranh đoạt thì sẽ không có đường sống, Ngu Đường phải nổ lực hơn so với bất kỳ người nào mới có thể đoạt được ngôi vị hoàng đế.

“Tình hình tổng bộ Ngu gia không lạc quan?” Tống Tiêu nhỏ giọng hỏi hắn.

Quả nhiên là hoàng hậu của mình, nhìn cái gì cũng thấu triệt, Ngu Đường quay đầu, cọ cọ đầu Tống Tiêu: “Đừng lo, so với tranh ngôi vị hoàng đế dễ hơn nhiều.”

Tình hình tổng bộ Ngu gia bên này quả thực phức tạp hơn trong nước rất nhiều. Nếu như lấy hoàng thất làm ví dụ, thì Trung Quốc giống như hai phiên vương đất phong, nhà hắn chỉ cần cùng với chú Bảy tường an vô sự là được. Nước Mĩ bên này chính là kinh thành, Ngu gia con cháu đông đúc, tình hình tranh quyền đoạt lợi nhất nghiêm trọng, muốn trải qua thật tốt, bo bo giữ mình là không thể nào, phải đi tranh đi cướp.

Bữa tiệc hoan nghênh tối nay chỉ là một cuộc tụ hội nho nhỏ, chủ yếu là để hoan nghênh các tân sinh viên đường xa mà tới. Phía chủ sự chính là các học trưởng học tỷ trường đại học Đế Đô được đưa đến đây vào học kỳ trước.

“Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, có khó khăn gì cứ việc đến tìm các học tỷ.” Nhóm học sinh Đế Đô hợp thành một cái tổ chức nho nhỏ, không có tên tuổi gì, tương tự như hội đồng hương, vị học tỷ đang nói chuyện chính là hội trưởng hội đồng hương.

Cao Áo không nói tiếng nào trốn trong góc phòng như trước, bị mấy anh học trưởng lôi ra.

“Nghe nói cậu là quán quân Toán học, anh cũng từng là quán quân Toán học.” Học trưởng dùng ánh mắt gắt gao lôi kéo Cao Áo nói chuyện.

“Thật không? Gần đây em lại nghiên cứu một đề tài, nhưng làm cách nào cũng không nghĩ ra...” Cao Áo rốt cuộc đã tìm được hứng thú, khí thế ngất trời đòi cùng học trưởng bàn về mấy đề Toán học.

“Hế lô, không ngại cho chúng tôi gia nhập chứ?” Có mấy cô gái ngoại quốc trang phục thời thượng đi đến chào hỏi, ngay sau đó, mấy người cầm tờ rơi tuyên truyền của các câu lạc bộ cũng nối gót theo vào.

Câu lạc bộ ở Harvard thực sự rất nhiều, mọi người nhìn đến hoa mắt, đến nay vẫn chưa quyết định được nên gia nhập câu lạc bộ nào, ngoại trừ câu lạc bộ Hố Đen giới hạn thành viên, tất cả các câu lạc bộ khác đều ra sức mà lôi kéo tân sinh viên.

“Gerry, cậu xem, chính là cậu ta!” Emily kéo theo một nam sinh cường tráng, vui sướng chạy tới chỗ Tống Tiêu.

“Wow! Rất phù hợp!” Nam sinh cường tráng tên Gerry di chuyển quanh Tống Tiêu một vòng, phô bày cơ bắp rắn chắc của hắn trước mặt y, “Cậu nhóc, có hứng thú gia nhập hiệp hội của chúng tôi không?”

Tống Tiêu chớp mắt mấy cái: “Thanh Long hội sao?”

“Làm sao có thể?” Gerry khoa trương trợn tròn mắt, chỉ chỉ hai tên cơ bắp vây quanh một nam sinh ra sức tuyên truyền, trên người bọn họ toàn là hình xăm màu sắc rực rỡ, vừa nhìn đã biết không phải dáng vẻ người tốt, “Đó mới là Thanh Long hội.”

Tống Tiêu giật giật khoé miệng: “Vậy các anh là...”

“Chúng ta là---- câu lạc bộ Thiên Sứ!” Gerry nói trước vài chữ, sau lưng tự dưng tụ lại một đám người, lớn tiếng hô lên “Câu lạc bộ Thiên sứ“.

“Hi, cậu bé Đông Phương yêu dấu, cậu thật sự rất phù hợp với tên của câu lạc bộ chúng tôi, tôi dùng tư cách hội trưởng mời cậu gia nhập câu lạc bộ Thiên Sứ, trở thành đại sứ hình tượng của câu lạc bộ chúng tôi!” Ngữ khí nói chuyện của Gerry đặc biệt giống nhân viên bán bảo hiểm.

Câu lạc bộ Thiên Sứ này ấy à, năm ngoái đại sứ hình tượng của bọn họ tốt nghiệp, bọn họ đã tìm rất lâu nhưng vẫn chưa tìm thấy ứng cử viên thích hợp. Bởi vì bọn họ muốn tìm một người đẹp đẽ thánh khiết giống như tinh linh, đồng thời còn phải điềm tĩnh, thân thiết giống như thần linh.

Chờ đến lúc tiệc tàn, Tống Tiêu nhìn ghim cài áo hình cánh thiên sứ trước ngực, giần giật khoé miệng, căn bản không biết nói gì đã bị đám người đó trực tiếp lôi vào nhập bọn. Như vậy, đừng nói chuyện này thật sự giống như những gì hoàng thượng đã nói, lôi kéo khách hàng?

“Tống Tiêu, cậu tham gia câu lạc bộ nào vậy?” Doãn Viên Viên đi tới, tươi cười hỏi y.

Doãn Viên Viên học chuyên ngành Văn học và Sáng tác biên đạo, đã gia nhập một câu lạc bộ Văn học, mỗi tuần cùng nhau sáng tác thơ ca, còn có thể tập kịch nói.

“Câu lạc bộ Thiên Sứ, tớ cũng không biết là làm cái gì.” Tống Tiêu cho cô nàng xem chiếc ghim cài áo hình cánh thiên thần của mình.

“Câu lạc bộ Thiên Sứ không phải thứ gì hay ho, có hứng thú gia nhập câu lạc bộ của chúng tôi không?” Một giọng nói có chút ngã ngớn đột ngột vang lên phái trước, Tống Tiêu ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một người da trắng mặc áo sơ mi đỏ rực mỉm cười đưa cho y một tấm thiếp mời, trên đó rành rọt viết hai chữ “Hố Đen.”

Nam sinh đó sau khi đưa thiếp mời cho y xong liền quay người rời khỏi.

Doãn Viên Viên sửng sốt nửa ngày, kéo Tống Tiêu lại dưới ngọn đèn đường: “Cậu mau đọc đi, học tỷ hướng dẫn nói nếu như trên thiếp mời vẽ bộ xương màu đen nghĩa là bọn họ thật sự mời cậu, nếu như vẽ hình mặt trời, bọn họ chính là coi trọng dung mạo của cậu, muốn cậu trở thành tình nhân của hắn đấy!”

Là một fan gơ lâu năm, Doãn Viên Viên từ lâu đã nghiên cứu đến lời mời làm tình nhân của câu lạc bộ Hố Đen, còn bởi vì nó chỉ mời thiếu niên đẹp trai mà hưng phấn rất lâu. Nhưng khi chuyện này xảy ra trên người bạn học của mình, Doãn Viên Viên một chút cũng không hưng phấn nổi, chỉ có tràn đầy lo lắng.

Tống Tiêu mở thiếp mời ra, bên trong quả thực vẽ một cái mặt trời nhỏ chói mắt, xì cười một tiếng. Tiện tay ném vào thùng rác.

Blair huýt sáo đi ra khỏi vườn trường, hắn là sinh viên năm ba, từ lâu đã dọn ra ngoài ở. Ngu Đường nói không được đánh chủ ý vào bà xã của hắn, nhưng con người là như vậy, càng không cho động vào thì càng muốn động, hắn rất hiếu kỳ, muốn nhìn dáng dấp Tống Tiêu ra sao.

“Blair.” Vừa tới cổng trường, một âm thanh lạnh như băng truyền đến.

Blair quay đầu lại, tức thì đối mặt với đôi mắt cười như không cười của Ngu Đường.

“Hi, Đường, sao cậu lại ở đây... Ai ai... Có gì từ từ nói...”

==========

Tiểu kịch trường:

(Chủ đề “Bí mật của tổng thống”)

Phóng viên A: “Nghe nói tổng thống lúc lên đại học có một bí mật rất lớn.”

Người chống đối: “Đúng, lúc học đại học hắn từng bị người ta thiến.”

Phóng viên A: ( ⊙ o ⊙) “Vậy bây giờ hắn có còn là đàn ông không?”

Người chống đối: (nhún vai) “Có lẽ chúng ta nên tán thưởng, đây là nữ tổng thống đầu tiên trong lịch sử nước Mĩ.”

Blair: (╰_╯)#

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.