*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 62: Hành tung.
Edit + Beta: Như Heo.
Nghe Tống Tiêu kêu đau, Ngu Đường cả kinh lập tức buông tay. Thấy cánh tay trắng nõn bị hắn siết thành dấu đỏ, dần có xu hướng chuyển sang màu xanh tím, nhất thời đau lòng, nâng trong tay nhẹ nhàng xoa xoa.
Được hai ba cái mới sực nhớ ra, hắn đang tức giận cơ mà... Ngẩng đầu nhìn Tống Tiêu, thấy y cong mắt cười nhìn sang, bất đắc dĩ thở dài.
"Ngu gia có vấn đề gì sao?" Tống Tiêu nắm ngược lại tay Ngu Đường, kéo hắn lại đài phun nước ngồi xuống, đứng đến giữa trưa, chân y cũng đã tê rần.
Theo như y biết, trị an bên Mĩ mặc dù không ổn định được như ở trong nước, nhưng cũng không loạn đến nỗi không thể bước chân ra khỏi cửa, loại hành vi như lúc nào cũng muốn đem y giắt vào lưng quần của hắn thật sự là có chút thái quá rồi.
Đang nói, Độc Cô Ám tiến lại, đưa cho hoàng thượng một lon đồ uống, bản thân cầm một lon khác đứng bên cạnh.
Ngu Đường cầm đồ uống đưa cho Tống Tiêu, nhìn y ừng ực uống một hơi, bấy giờ mới lên tiếng: "Người Ngu gia cậu cũng biết, cho dù đến hiện đại cũng không đổi được."
Hiện tại gia chủ Ngu gia là ông nội Ngu Đường, mà vị trí tộc trưởng lại không giới hạn ở huyết mạch thân hay không thân, anh em Ngu Phục, anh em họ, cùng với con trai bọn họ đều có tư cách tranh giành vị trí này... Người nhà họ Ngu đều thích tranh đấu tàn nhẫn, mặc kệ là có bản lĩnh hay không đều muốn tranh giành một phen. Từ khi Ngu Đường đến đây, các phe tục tục thăm dò, theo dõi, hại hắn không có được một phút yên tĩnh.
Kỳ thực muốn bảo vệ Tống Tiêu, biện pháp tốt nhất chính là xem y như bạn học bình thường, nhưng chỉ cần quan hệ hai người hơi gần gũi một chút thì sẽ không tránh được bị người khác chú ý. Xã hội hiện đại không giống Đại Ngu năm đó, công nghệ thông tin quá phát triển, rất nhiều chuyện căn bản không thể che giấu được. Làm bộ xa cách, một khi có chuyện thì sẽ ngoài tầm tay với, không bằng vừa bắt đầu đã chặt chẽ bảo vệ.
Tống Tiêu hiểu rõ suy nghĩ của Ngu Đường, uống một ngụm nước: "Những tớ không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cậu."
"Ít nhất phải bảo đảm điện thoại thông suốt, khi tớ gọi nhất định phải bắt máy ngay lập tức." Ngu Đường nói, kéo đồ uống trong tay Tống Tiêu qua, uống một hớp.
Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, giương mắt nhìn Độc Cô Ám, ám vệ trung thành đã uống cạn sạch lon đồ uống trong tay mình, khẽ vung tay một cái, chiếc lon vững vàng bay vào thùng rác cách đó mười mét.
...
Tối đến trở về biệt thự, người hầu đưa cho Ngu Đường một gói chuyển phát nhanh, mở ra, bên trong là một tấm thẻ hắc kim, yêu cầu hắn đến ngân hàng để kích hoạt thẻ.
Ngu Đường ngồi trên sô pha, cầm chiếc thẻ xoay chuyển trong tay, trầm ngâm một chốc sau đó nhấc điện thoại lên.
Cú điện thoại này đánh tới đại bản trạch Ngu gia, quản giúp hắn chuyển cuộc gọi đến thư phòng.
"Ông nội, con nhận được một tấm thẻ hắc kim." Ngu Đường thả lỏng tựa vào sô pha, ngữ khí cũng rất trang nghiêm cung kính.
"Ừ, ông cho con tiền tiêu vặt," Bên kia truyền đến tiếng cười sang sảng, "Cuối tuần này con trở về đây một chuyến, ông nội giới thiệu một vài người cho con làm quen."
"Dạ." Ngu Đường khéo léo đáp một tiếng, nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Tống Tiêu trở về ký túc xá, bạn cùng phòng của y còn chưa về, trước tiên tắm rửa sạch sẽ, ngồi trên giường, ôm máy vi tính tán gẫu cùng phụ thân.
Bởi vì Tống Tiêu bên này việc học bề bộn, không thể lúc nào cũbg tiếp điện thoại của hắn, Tống Tử Thành liền học người trẻ tuổi dùng công cụ tán gẫu, thường xuyên gửi tin nhắn qua cho Tống Tiêu, Tống Tiêu đọc được thì sẽ hồi đáp hắn.
Đang nói, trên màn hình nhảy ra khung đối thoại của Ngu Đường.
[Thủ tục học ngoại trú ngày mai sẽ xong, tuần sau cậu sẽ dọn qua ở với tớ] Lời nói đơn giản mạch lạc, không mang theo bất kỳ ý tứ thương lượng nào.
[Không phải học kỳ đầu tiên không được phép ở ngoài trường học sao?] Đầu Tống Tiêu đầy dấu chấm hỏi, huống hồ y cũng không có nộp đơn xin phép học ngoại trú.
Đang nói, cửa phòng ký túc xá mở ra, Cao Áo về, trên tay còn cầm theo vài quyển sách, thu dọn đơn giản một chút liền ngồi xuống giường bắt đầu đọc sách. Liếc mắt nhìn Tống Tiêu đang chơi máy vi tính một cái, hừ lạnh: "Chương trình học của các cậu không nặng à?"
Tống Tiêu cúi đầu tiếp tục tán gẫu cùng Ngu Đường, thuận miệng đáp: "Cũng được." Sách giáo sư Thiên căn dặn y đã đọc xong rồi, muốn vừa xem vừa học thuộc thì rất tốn sức, cũng may thầy chỉ yêu cầu đọc hiểu, không cần học thuộc lòng, việc này đối với y đơn giản hơn rất nhiều.
Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, Cao Áo lại mở miệng lần nữa: "Hôm nay cậu đến câu lạc bộ Thiên Sứ?"
Tay đánh chữ của Tống Tiêu dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, hơi hơi nheo mắt: "Cậu có hứng thú với câu lạc bộ Thiên sứ?"
Cao Áo hơi sững sốt, cúi đầu nhìn quyển sách trên tay: "Sau này cậu đi đâu tốt nhất nên nói với tôi một tiếng, lỡ như tôi quên chìa khoá còn có thể đến tìm cậu."
"Tớ không có nghĩa vụ phải báo cáo hành tung của mình với cậu." Tống Tiêu chậm rãi nói, cố tình nhất mạnh hai chữ "hành tung", nhìn Cao Áo đang cứng người.
[Bạn cùng phòng hình như đang giám thị hành tung của tớ] Tống Tiêu đánh một hàng chữ gửi qua cho Ngu Đường.
Ngu Đường bên kia yên lặng hai phút, gõ chữ trả lời. [Tớ sẽ cho người điều tra]
Cuối tuần về nhà, Ngu Đường vốn dĩ dự tính để Tống Tiêu ở lại trường học, nhưng giờ lại biết bạn cùng phòng của y có vấn đề, nói sao cũng không yên lòng cho được. Bấy giờ gọi điện thoại tới, nói cho Tống Tiêu biết cuối tuần này sẽ đưa y đi Los Angeles xem đấu bóng.
"Trận đấu!" Mắt Tống Tiêu sáng lên, y rất thích chơi bóng rổ, đương nhiên biết những giải bóng chuyên nghiệp ở Mĩ, Los Angeles có hai đội bóng, cả hai đều rất tuyệt, y còn đặc biệt yêu thích một đội trong đó.
Tống Tiêu cúp điện thoại, sau đó bắt đầu lên mạng kiểm tra vé máy bay. Cao Áo rửa mặt xong đi ra nhìn thấy, hừ một tiếng, tựa hồ rất xem thường hành vi suốt ngày chơi bời của Tống Tiêu.
Thật ra không cần Tống Tiêu đặt vé, Ngu Đường đã bảo Độc Cô Ám mua xong rồi.
Los Angeles là một thành phố vô cùng phát triển, ngập trong vàng son. Trước đây người Hoa bắt đâu lập nghiệp tại nơi này, dần dần trở thành phố người Hoa lớn nhất. Nhà cũ Ngu gia cũng ở tại Los Angeles, lần này Ngu Đường đến Mĩ, gia chủ Ngu gia liền muốn giới thiệu cháu trai cho mọi người gặp mặt.
Ngu Đường sau khi dàn xếp chỗ ở trong khách sạn cho Tống Tiêu xong, đổi một bộ quần áo, bắt đầu khởi hành đến nhà cũ Ngu gia.
[Heo: Cho tui quỳ lạy thánh này cái đã -- mô phật...