Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 59: Chương 59: Quấy rầy




Chương 58: Quấy rầy.

Edit + Beta: Như Heo.

Liếc mắt nhìn thời gian, hiện tại đã là mười giờ sáng, mặt trời xuyên qua rèm cửa màu lam nhạt chiếu vào khiến toàn bộ căn phòng trở nên thật ấm áp. Tống Tiêu bị vây trong lồng ngực Ngu Đường, ánh nắng chiếu lên đầu tóc xù mềm mại của y, một đoạn cần cổ lộ ra dưới ánh nắng, bên trên còn có vài vệt hôn ngân màu hồng nhạt.

Ngu Đường đắc ý ngắm nghía, lại gần hôn lên khuôn mặt trắng trắng mềm mềm kia một cái, nhịn không được lại đưa tay sờ soạng thân thể trơn mướt trong lòng.

Tối qua khi kết thúc đã rất khuya, Tống Tiêu mệt đến nổi một ngón tay cũng không muốn động. Ngu Đường tinh thần phấn khởi đã ôm y cẩn thận tắm rửa sạch sẽ, tự tay thay bộ ga trải giường mới, lúc này mới ôm hoàng hậu không mở mắt nổi chìm vào giấc ngủ. Vậy nên hiện tại trên người Tống Tiêu vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.

“Ưm...” Tống Tiêu trong mơ cảm thấy có một cái xúc tu khổng lồ đang cuốn lấy mình, xúc tu thô ráp một đường từ cổ cọ đến bên hông, cuốn y lại, rồi từ bên hông bò xuống mông, lưu manh mà chen vào chính giữa khe mông. Bị cơn “ác mộng” làm cho tỉnh giấc, Tống Tiêu cau mày mở mắt ra, lập tức đối diện với nụ cười ngu ngốc của hoàng đế bệ hạ.

Tối qua tuy rằng khởi đầu có chút gian nan, nhưng sau đó Tống Tiêu không thể không thừa nhận, bản thân đã rất hưởng thụ. Sống hai đời, lần đầu tiên biết lưỡng tình tương duyệt tương hợp lại có thể tuyệt vời đến vậy, khó trách hoàng thượng cứ cười ngu không dứt.

“Có đau không?” Ngu Đường nhẹ nhàng vuốt ve chỗ nào đó đã bị sử dụng quá độ, nhẹ giọng hỏi.

“Ừ...” Tống Tiêu hàm hồ đáp một tiếng, vùi đầu vào chăn, nhắm mắt lại còn muốn ngủ tiếp.

Ngu Đường thấy Tống Tiêu còn buồn ngủ, biết đêm qua y đã rất mệt. vì vậy không quấy rầy y nữa, ôm người vào lòng, chờ hô hấp của y đều đều, lúc này mới đứng dậy, chỉnh nhiệt độ điều hoà cao lên một chút, vào phòng tắm rửa thay quần áo, quay người ra khỏi phòng.

Ba mẹ không ở nhà, muội muội thức dậy từ sớm đang ở trong phòng khách nhỏ chơi đàn dương cầm, tiếng đàn du dương vang vọng trong phòng khách.

“Đại thiếu gia, bây giờ ăn điểm tâm chưa?” Quản gia thấy Ngu Đường xuống lầu, liền cười hỏi.

“Chuẩn bị phần hai người, bưng lên phòng của tôi,“ Ngu Đường nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu. “Làm chút đồ thanh đạm dễ tiêu hoá.”

“Dạ.” Quản gia mỉm cười đi vào nhà bếp.

Ngu Đường bưng chén trà nóng, nhấp một ngụm, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng đệ đệ, hỏi mới biết tên kia còn đang nằm trong phòng ngủ nướng. Đặt chén trà xuống, quay người lên lầu, rẽ vào phòng ngủ của đệ đệ.

Phòng của Ngu Lân được bày trí theo phong cách hải dương, chiếc giường trẻ em hình dáng bọt biển, bên trên đùn lên một khối nho nhỏ, không nhìn thấy mặt đệ đệ, chỉ có mấy sợi tóc le que từ khe hở chiếc chăn lộ ra.

Ngu Đường đường đi qua, cầm chăn xốc lên một cái, lập tức lộ ra người trong chăn, tên kia chổng mông ngủ đến trời đất mịch mùng.

Đệ đệ trong mơ màng cảm thấy hơi lạnh bèn giơ tay quờ quạng mấy cái nhưng vẫn chưa bắt được chăn, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, lập tức mở choàng mắt ra, giật mình bật dậy, đồng thời thân thể bày ra tư thế phòng bị, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía người bên giường. Ngu Đường híp mắt, đây không phải ánh mắt mà một đứa trẻ ba tuổi nên có.

Sau khi nhìn rõ người bên giường, anh bạn nhỏ Ngu Lân lúc này mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, cười gượng hai tiếng, che chim nhỏ lộ ra của mình. “Chào... chào buổi sáng, ca.”

“Bây giờ là mấy giờ rồi, còn chưa chịu thức dậy vào triều?” Ngu Đường đại mã kim đao ngồi xuống mép giường.

Ngu Lân lui vào góc giường, giãy giụa giữa việc tiếp tục giả ngu và thành thật một khắc, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắng, tranh thủ để còn được khoan hồng: “Còn không phải vì ca còn ở đây, cần gì ta... Ai ai, đừng nhéo lỗ tai!”

Ngu Đường không nói một lời nhìn đệ đệ, tiểu tử này diễn kịch thật giỏi, ba năm không để lọt một khe hở, nếu không phải hắn hoài nghi từ lâu để tâm quan sát, sợ là căn bản không nhìn ra được.

Tai chiêu phong rất lớn, nhéo rất thuận tay, Ngu Lân một bên giải cứu lỗ tai của mình, một bên giương mắt len lén quan sát sắc mặt Ngu Đường, không dám nhìn hắn lâu, nhắm mắt lại nói một hơi: “Ngươi chết tẩu tử tiền muốn cắt cổ, lúc đó ta kịp thời vọt vào ngăn cản hắn, còn cho hắn xem chiếu thư, ai ngờ hắn giết Trường Hiếu Nhân xong thì tự sát, trời đất chứng giám, hoàng tẩu đối với hoàng huynh là một lòng say mê, một khắc cũng không thể không có hoàng huynh, đệ đệ có lỗi, không bảo vệ được tẩu tử, chỉ có thể đem hai người hợp táng lấy công chuộc tội!”

Ngu Lân nói xong, mở trừng mắt nhìn Ngu Đường, lần thứ hai cảm thấy mình cây ngay không sợ chết đứng. Nhớ năm đó hắn mới mười lăm tuổi, ca ca tẩu tử đều chết hết, lưu lại một đám năng thần cường tướng lúc nào cũng như hổ rình mồi, nếu không phải hắn anh minh thần võ (=.=), thủ đoạn trác tuyệt, làm sao có được Cảnh Hoằng Thịnh Thế lưu truyền sử sách đến tận ngày nay?

“Hừ.” Ngu Đường đúng là đến tìm đệ đệ để xác nhận, biết được Tống Tiêu đúng là sau khi xem xong chiếu thư mới tự sát, đắc ý hừ một tiếng, buông lỗ tai đệ đệ ra, “Tạm thời tha cho ngươi, sau này ta lại tính sổ tiếp.”

Ngu Lân ôm lỗ tai xoa xoa, tò mò đi chân trần xuống giường, ló đầu qua khe cửa quan sát huynh trưởng đi làm cái gì. Đúng như dự đoán, Ngu Đường mới vừa rồi còn bá khí trác tuyệt bắt nạt đệ đệ đón lấy điểm tâm từ nữ giúp việc đưa lên, trên đầu nổi lên bong bóng màu hồng phấn mở cửa tiến vào phòng, mơ hồ còn nghe được mấy tiếng “Dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp.”

Chà chà cái mông đã nổi lên một tầng da gà, Ngu Lân chạy ù về giường chui vào chăn, xem ra hai người kia đã không còn vấn đề gì rồi, có Tống Tiêu ở đây, bản thân hắn đã có thể bình an lớn lên rồi... nhỉ?

Thân tâm đều hoà làm một, giữa hai người đã không có gì ngăn cách, dính nhau không rời mà ở lại nhà Ngu Đường chơi một tuần lễ.

Ngu Miêu ngồi trên xích đu, cùng đệ đệ mỗi người ôm một ly kem, yên lặng nhìn hai người đối diện. Đại ca nhà mình thật ấu trĩ, rõ ràng bản thân cũng có lại muốn đi ăn đồ trong tay Tống Tiêu.

“Tình cảm của hai người họ thật tốt.” Ngu Miêu nhỏ giọng thì thầm bên tai đệ đệ.

Ngu Lân bởi vì tuổi còn nhỏ, quản gia chỉ cho hắn một ly nhỏ, căn bản ăn không đủ, liếc mắt nhìn hai người đối diện một cái, cảm thấy có chút đau mắt, liền dứt khoát dời mắt, đưa muỗng vói vào ly của tỷ tỷ múc một muỗng lớn: “Tình cảm hai ta cũng rất tốt.”

Một tuần sau, ba mẹ Ngu đã về, Tống Tiêu sợ hai người nhìn ra cái gì cho nên lễ phép cáo từ.

Tống Tiêu thi đậu trạng nguyên, có rất nhiều toà soạn muốn phỏng vấn y, còn có người muốn mời y làm người phát ngôn quảng cáo.

“Xin chào, cậu có phải là Tống Tiêu không? Tôi đây là công ty nước giải khát, chỉ cần cậu chụp hình quảng cáo cho nước giải khát chúng tôi, chúng tôi sẽ tài trợ tiền học phí bốn năm cho cậu...”

“Đây là trung tâm luyện thi Trạng Nguyên, chúng tôi muốn mời cậu quảng cáo cho trung tâm chúng tôi, giá tiền dựa trên cát xê minh tinh hạng ba...”

“Tôi là nhật báo A thị, muốn làm một cuộc phỏng vấn riêng với cậu.”

...

Điện thoại như vậy ngày nào cũng có, dì Trần đã rút ra được kinh nghiệm, mỗi lần như vậy đều dứt khoát trả lời: “Nhà chúng tôi không thiếu tiền.” rồi cúp máy, có điều nhật báo này có vẻ hơi khó chơi.

Nhật báo A thị không phải báo giải trí mà là báo chí nhà nước. Vị phóng viên phụ trách việc phỏng vấn riêng này tựa hồ đã quen việc mọi người đều chừa mặt mũi cho hắn, đột nhiên gặp phải người từ chối khiến hắn không khỏi không kịp thích ứng.

“Cô là bảo mẫu nhà này phải không? Bảo ba cậu ta hoặc đích thân cậu ta nhận điện thoại, việc này cô không làm chủ được.” Phóng viên tiên sinh bên kia có vẻ rất kiên quyết.

Dì Trần không khỏi không vui: “Tiên sinh đã dặn không tiếp bất kỳ phỏng vấn truyền thông nào.”

“Nhưng chúng tôi là nhật báo quốc gia, cô phải hiểu, phỏng vấn trạng nguyên Khoa học - Tự nhiên đã hoàn thành, chúng tôi đang chờ để gửi bản thảo đi, hi vọng bạn học Tống phối hợp một chút.” Phóng viên nhật báo nói như thể đây là chuyện đương nhiên.

Tống Tiêu ngồi ở một bên, nghe được âm thanh trong điện thoại, ra hiệu dì Trần đưa điện thoại cho y.

Dì Trần có chút không muốn, những phóng viên này ấy à, người trong cuộc không lên tiếng thì thôi, nhưng lúc nói chuyện có gì đắc tội bọn họ thì không biết sẽ bị viết thành cái dạng gì.

Tống Tiêu cười, lấy điện thoại tới: “Chào ngài, tôi là Tống Tiêu.”

“A, bạn học Tống, tìm cậu thật không dễ dàng,“ Phóng viên bên kia thở phào nhẹ nhõm, “Chúng tôi muốn làm một cuộc phỏng vấn riêng với cậu, hôm nay cậu có rảnh không? Tôi ghé thăm nhà cậu một chút.”

“Không có thời gian,“ Tống Tiêu nghiêm trang nói.

Phóng viên bên kia suýt chút nữa mắc nghẹn: “Vậu cậu lúc nào thì rảnh, tôi tới...”

“Gần đây đều không có thời gian,“ Tống Tiêu xem thư thông báo trúng tuyển của đại học Đế Đô trong tay, “Phóng viên tiên sinh, trong pháp luật nước ta không có bất kỳ một quy định nào bắt tôi phải phối hợp công tác với nhật báo các ngài cả.”

Nói xong lời này, Tống Tiêu liền trực tiếp cúp điện thoại.

Trạng nguyên đại học, so với trạng nguyên Đại Ngu năm đó căn bản không cùng một cấp bậc, theo như Tống Tiêu thì đây cùng lắm chỉ được xem là giải Nguyên, không có gì đáng để khoác lác.

Ngày hôm sau, nhật báo A thị phát hành bài phỏng vấn riêng của trạng nguyên Khoa học - Tự nhiên, trắng trợn thổi phồng tài năng hiếm thấy của vị trạng nguyên này, liên quan tới Tống Tiêu chỉ viết một câu ở cuối bài, “Vô cùng đáng tiếc, trạng nguyên Tống Tiêu ban Khoa học - Xã hội không đồng ý nhận bài phỏng vấn.”

Cho nên, thông tin thật về trạng nguyên Khoa học - Xã hội thành phố A vẫn là một bí mật.

Đảo mắt đã đến tháng chín khai giảng, Ngu Đường đã sang Mĩ, Tống Tiêu trước tiên phải đến đại học Đế Đô báo danh.

Hạng mục hợp tác quản lý trường học của đại học Đế Đô và Harvard vừa mới triển khai năm thứ hai, có một số mặt còn chưa hoàn chỉnh, nhưng chất lượng giáo dục và quy trình chủ yếu vẫn có thể đảm bảo. Hạng mục này được đại học Harvard đồng thời triển khai ở rất nhiều quốc gia, trường học có chương trình học dành riêng cho các học sinh hợp tác quản lý, không đồng bộ thời gian nhập học với Ngu Đường.

Đại học Đế Đô có lịch sử giáo dục trăm năm, bối cảnh sân trường vẫn còn mang hơi hướng cổ xưa. Tống Tử Thành đưa con trai đến trước công đại học đế đô, vô cùng phấn chấn lôi kéo con trai chụp chung mấy bức ảnh, đăng lên trang mạng xã hội Weibo vừa mơi lưu hành gần đây.

Tống Tử Thành V: “Con trai lên đại học.” (ảnh đính kèm)

Weibo vừa mới lưu hành gần đây cho nên vẫn chưa có nhiều người chơi, theo dõi Tống Tử Thành đa số đều là người trong giới. Tuy Weibo còn chưa được phổ biến trong nước, nhưng công ty hợp tác quốc tế đều biết các trang mạng xã hội ở nước ngoài vô cùng được ưa chuộng, nghệ sĩ trong nước từ lâu đã đăng ký cho mình một tài khoản Weibo.

Bài đăng vừa được phát ra, lập tức có vài nghệ sĩ vào bình luận.

Mộ Sa V: “Tiêu Tiêu của chúng tôi thực sự rất xứng với đại học Đế Đô.”

Lý Mỹ Nghi V: “Rõ ràng là Tiêu Tiêu nhà chúng tôi.”

David -Vĩ ca: “Lầu trên nói rất đúng, lầu trên uy vũ.”

Tiếu Bá Dâng: “Tiêu Tiêu của chúng ta đã lớn rồi.”

Tống Tử Thành nhìn chằm chằm ba chữ “Tiếu Bá Dâng” kia hồi lâu, mở trang cá nhân của người đó ra xem, bên trong chỉ có vẻn vẹn mấy bài đăng, còn lại đều là tiếng Anh, yên lặng đưa người này vào danh sách hạn chế.

Đại học Đế Đô đưa học sinh trong chương trình hợp tác quản lý vào cùng một lớp, trước tiên phải kiểm tra trình độ tiếng Anh của bọn họ, chỉ có người thông qua bài kiểm tra mới có thể tiếp tục sang Mĩ, không thông qua thì sẽ phải ở lại trường đồng thời sẽ bị chuyển thẳng sang học viện phổ thông.

Thành viên trong lớp căn bản đều là trạng nguyên khắp nơi trên toàn quốc, một người so với một người càng kiêu căng tự mãn hơn, cũng không thèm chào hỏi lẫn nhau, thi xong lập tức ra khỏi phòng thi, chờ thông báo thành tích.

Tiếng Anh của Tống Tiêu không có vấn đề, thuận lợi thông qua bài kiểm tra, đợi ở đại hoc Đế Đô một tháng sau đó liền chính thức lên đường sang Mĩ.

==========

Tiểu kịch trường:

Đệ đệ: “Ta... ta, ta thẳng thắn.”

Ngư Đường: “Thẳng thắn sẽ bị nghiêm trị.”

Đệ đệ: “Vậy ta không nói nữa.”

Ngư Đường: “Chống cự giết không tha.”

Đệ đệ: “Tẩu tử, cứu mạng.”

Tiêu Tiêu: “Ca ca ngươi nói rất đúng nha.”

Đệ đệ: QAQ “Biết vậy đã không để hai người làm hoà rồi mới nói ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.