Edit + Beta: Như Heo.
Ngu Đường nhìn Tống Tiêu duỗi đầu tới, lập tức khép sách lại, nhưng mà cũng lộ ra bìa sách <Tổng tài bá đạo yêu tôi>màu hồng nhạt.
“Đây...” Tống Tiêu giật giật khoé miệng, hoàng đế bệ hạ đang đọc cái gì vậy?
Ngu Đường mặt không đổi sắc cầm sách lên, nhét vào ngăn bàn, kế đó quay đầu lại nói với Độc Cô Ám: “Sắp thi đến nơi mà còn xem mấy loại sách này... tịch thu.”
Độc Cô Ám đang thay hoàng thượng làm bài tập điềm nhiên ngẩng đầu, không chút nghĩ ngợi mà đáp: “Dạ.”
Tống Tiêu: “...”
...
Tối đến Ngu Đường đi tắm, Tống Tiêu nằm úp sấp trên giường dùng máy tính bảng của hắn lên mạng xem tin tức, vừa mới tìm tòi tin tức giải trí, tin “Trác Tinh Tinh bị công ty đãi ngộ không công bằng” đã nhảy ra chiếm đầy màn hình.
Trác Tinh Tinh đương nhiên đã có chuẩn bị từ trước, sau khi tuyên bố, ngay tối hôm đó liền mở một cuộc họp báo, khóc sướt mướt kể lễ việc công ty ức hiếp cô ta như thế nào, thậm chỉ còn công khai phát một đoạn băng ghi hình.
Tống Tiêu nhấp vào video, chất lượng ánh sáng không được tốt cho lắm, bên trong có một đôi nam nữ, dễ ràng nhận ra người phụ nữ trong đó là Trác Tinh Tinh, bối cảnh là tại một văn phòng làm việc, quả thật là nội thất trang trí trong Giải trí Tinh Hải.
“Tôi với Giải trí Tinh Hải còn hợp đồng ba năm, nếu như công ty “đóng băng” tôi, sự nghiệp của tôi xem như chấm hết.” Âm thanh cầu khẩn của Trác Tinh Tinh nghe rất rõ ràng.
“... “Đóng băng” cô...” Giọng nói của người đàn ông không được rõ cho lắm, nhưng vẫn có thể nghe được mấy chữ “Bây giờ cô đang nổi tiếng” “Đóng băng cô“...
“Chính nhân viên cấp cao trong công ty cũng nói bây giờ tôi đang nổi tiếng, vậy mà bọn họ vẫn muốn “đóng băng” tôi...” Trác Tinh Tinh cầm khăn giấy không ngừng chấm chấm nước mắt.
“Xin hỏi, tại sao giải trí Tinh Hải lại muốn “đóng băng” cô?” Các ký giả dồn dập đưa micro lên.
“Điều này tôi cũng không rõ...” Trác Tinh Tinh lại bắt đầu khóc.
Người đại diện ẻo lả của Trác Tinh Tinh lúc này đứng dậy: “Được rồi, để tôi giải thích cho mọi người.”
Người đại diện rõ ràng rành mạch vạch ra, vì Trác Tinh Tinh trước đây sức khoẻ không tốt, không thể đảm nhận cũng lúc nhiều công việc, còn công ty lại cho là buổi công chiếu phim <Mùa đông màu hồng> sắp tới, không thể trì hoãn thêm nữa, thế là hai bên bắt đầu nổi lên xung đột. Cộng thêm việc Trác Tinh Tinh không biết tình huống lỡ nhận một quảng cáo quần áo nho nhỏ, sau đó công ty phát hiện được cho rằng đây là làm trái với quy định công ty, vì thế cho nên mới “đóng băng” cô ta.
“Sức khoẻ của cô không tốt, có phải là vì mang thai hay không?”
“Vậy bây giờ đứa bé có còn không?”
Phóng viên hỏi đầu hỏi đuôi, Trác Tinh Tinh một mực khẳng định mình chưa từng mang thai, là do thân thể không khoẻ cho nên mới suy nghĩ lung lung.
Thế nhưng nhóm phóng viên làm gì mà dễ dàng tin theo răm rắp như vậy, rất nhanh liền suy đoán ra một hồi ân oán tình cừu. Lúc trước chính miệng Trác Tinh Tinh nói mình mang thai, chuẩn bị kết hôn với Tống tiên sinh. Nếu “Tống tiên sinh” chính là Tống Tử Thành, vậy khi tiểu tình nhân của mình mang thai còn ép cô ta đi công tác, hành động này rốt cuộc là có ý gì?
Rất nhanh, có người biết rõ đầu đuôi sự việc tiết lộ, Trác Tinh Tinh đúng là mang thai, có điều đứa bé đã không còn, Tống Tử Thành tức giận cô ta tự ý tuyên bố chuyện mang thai nên mới “đóng băng” cô ta. Cái này so với lời giải thích của Trác Tinh Tinh đáng tin cậy hơn nhiều.
Giải trí Tinh Hải vẫn không đưa ra bất cứ một lời giải thích nào, mặc cho nhóm người đồng tình với Trác Tinh Tinh, chính tại thời điểm đầu sóng ngọn gió này, phim điện ảnh <Mùa đông màu hồng> của Trác Tinh Tinh bắt đầu công chiếu, rất nhiều fan vì muốn an ủi nữ thần bị uỷ khuất, chen chúc nhau đến rạp chiếu phim mua vé ủng hộ.
Vốn chỉ là một bộ phim tình cảm nho nhỏ, nhưng vì tin tức lá cải mà vụt một cái trở nên nổi tiếng.
Chuyện Trác Tinh Tinh cộng thêm chuyện lúc trước của Khâu Minh Diễm, đã làm mọi người có nhận thức mới về Tống Tử Thành, nào là con người lăng nhăng, trêu hoa ghẹo nguyệt, lén lút nuôi con gái riêng, quy tắc ngầm với nghệ sĩ,... Thái độ của các đồng nghiệp trong giới với Tống Tử Thành nhất thời kém tới cực điểm. Thậm chí còn có người còn nói tất cả các nữ minh tinh trong Giải trí Tinh Hải ít nhiều gì cũng từng có quan hệ với Tống Tử Thành.
Suy đoán này vừa đưa ra, những nghệ sĩ khác của Giải trí Tinh Hải cũng bị lôi xuống nước, ngay cả nhân vật cấp ảnh hậu như Mộ Sa cũng không may mắn thoát khỏi.
“Mộ Sa, xin hỏi bên trong giải trí Tinh Hải có tồn tại quy tắc ngầm hay không?” Mộ Sa đang ở đặc khu tham gia liên hoan phim cũng bị phóng viên chặn hỏi về vấn đề này.
Khuôn mặt Mộ Sa luôn luôn mỉm cười, khi nghe đến vấn đề này, nụ cười trên mặt không giảm nửa phần, ngữ điều vững vàng mà nói: “Giải trí Tinh Hải là một công ty chính thống, quản lý vô cùng nghiêm ngặt, ít nhất kể từ khi tôi đến công ty này đến nay, còn chưa từng thấy qua cái gọi là “quy tắc ngầm“.”
Liên hoan phim kết thúc, nụ cười trên mặt Mộ Sa cuối cùng cũng không giữ vững được nữa, trực tiếp gọi điện thoại cho Tống Tử Thành: “Tống tổng, tôi không quan tâm anh muốn lăng-xê phim điện ảnh nào, nhưng hiện tại lập tức, lập tức mở cuộc họp báo cho tôi, tôi không tin anh không đủ sức đối phó nổi một con đàn bà!”
Tống Tử Thành vừa nhận điện thoại đã nghe một trận gào thét đến đau cả tai: “Lợi nhuận cuối năm vẫn chưa ổn định, tôi tính chờ phòng bán vé ổn định lại rồi mới...”
“Vậy anh cứ ở đó mà chờ đi, chờ sự kiện kết thúc, tôi cũng đổi nghề luôn rồi.” Mộ Sa nói xong trực tiếp cúp điện thoại, tức giận mà ném di dộng sang một bên.
Mộ Sa có địa vị rất cao trong giới giải trí, tuổi trẻ đã làm ảnh hậu, đang lúc sự nghiệp ở trên đỉnh cao nhất, có thể nói là trụ cột của Giải trí Tinh Hải, vì muốn giữ cô ta lại, từ lúc còn vị đối tác kia, đã chia cô ta một phần cổ phần của công ty, cho nên Mộ Sa mới có dũng khí lên giọng với Tống Tử Thành như vậy.
Người đại diện đi tới, giúp cô ta nhặt điện thoại di động lên, thở dài một hơi: “Người bên truyền thông Đại Nhật vừa mới liên lạc với tôi, không hề nói gì, chỉ hỏi thăm an ủi vài câu.” Đối phương có ý gì, làm người đại diện kim bài như hắn làm sao không biết cho được? Chắc chắn là muốn lôi kéo Mộ Sa về phía công ty bọn họ.
“Đừng đáp ứng, cũng đừng đắt tội bọn họ.” Mộ Sa xoa xoa ấn đường tinh tế xinh đẹp, thở dài.
Ngay cả ảnh hậu cũng dám lôi kéo, những nghệ sĩ khác thì càng không cần nhắc tới.
...
“Nhìn cái gì đấy?” Ngu Đường tắm xong, thấy dáng vẻ Tống Tiêu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, liền sáp lại gần, lười biếng đem cằm gác lên vai y.
“”Gánh hát” nhà tớ lại xảy ra vấn đề.” Tống Tiêu có chút buồn rầu, phụ thân kinh doanh không tốt, lúc nào cũng gặp rắc rối, Tống Tiêu luôn có linh cảm “gánh hát” nhà mình không sớm thì muộn cũng sẽ có ngày rớt đài.
Ngu Đường nhìn thoáng qua trang web, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Mộ Sa này cũng không tệ, ít ra còn biết giữ hình tượng công ty.” Tống Tiêu chỉ người phụ nữ mặc trang phục dạ hội trên màn hình mà nói.
“Ừ.” Ngu Đường giơ tay khép máy tính lại, kéo hoàng hậu chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh vào ổ chăn, “Đừng để ý nhiều, ba cậu sẽ tự biết cách giải quyết, cậu chỉ cần cố gắng thi giữa kỳ cho tốt là được.”
Nhắc đến thi giữa kỳ, Tống Tiêu lại nhịn không được có chút khẩn trương. Kiếp trước Tống Tiêu chưa từng biết sợ thi cử là gì, từ thi huyện cho đến thi đình, tất cả đều nằm trong dự liệu của y. Nhưng khi đến hiện đại, tri thức bao la rộng lớn như vậy, cứ cho rằng Tống Tiêu có thể học thuộc lòng tất cả tri thức trong một thời gian ngắn đi chăng nữa, nhưng chưa chắc đã hiểu hết tất cả, chưa kể đến kiến thức khoa học tự nhiên nữa...
Ngu Đường nhìn hoàng hậu nhà mình, vừa mới nhắc tới thi cử thì đã phiền muộn đến nỗi mấy lọn tóc xoăn trên đầu đều tiu nghỉu xuống, nhịn không được bèn đưa tay sờ, nghiêm túc nói với y: “Cậu phải cố gắng học thật tốt, lỡ như sau này nhà cậu sụp đổ, còn phải dựa vào cậu chống đỡ.”
“Vâng.” Tống Tiêu nghiêm túc gật đầu.
Ngu Đường nhìn Tống Tiêu như vậy đột nhiên nổi hứng muốn trêu đùa y, giang tay ôm đối phương vào lòng hôn một cái: “Học không tốt cũng không sao, trẫm nuôi ngươi.”
Tống Tiêu vùi đầu trong ngực hoàng thượng, bĩu môi, hoàng thượng ngay cả bài tập còn không tự viết, không chừng còn học dở hơn y nữa là. Có điều lời này Tống Tiêu không dám nói ra, chỉ có thể làm bộ đang ngủ không trả lời.
Thi giữa kỳ đúng hạn mà tới.
Những môn chính trị lịch sử gì đó là môn xã hội, chỉ cần học thuộc lòng, hoàn toàn không thành vấn đề với Tống Tiêu, Tống Tiêu học thuộc không sót một chữ, có thể gọi là hạ bút hữu thần. Khoa học tự nhiên ngoại trừ vật lý có thể miễn cưỡng làm được, những môn còn lại ít ra cũng không để trống câu nào.
Hai ngày thi chín môn, cả người mệt lả.
Buổi tối thi xong môn cuối cùng, Ngu Đường lôi kéo Tống Tiêu ủ rũ trở về phòng ngủ.
Mặc dù là ngày thi, tan học sớm hơn bình thường một chú nhưng trời cũng đã tối đen. Bọn học sinh thi xong hưng phấn chạy tới chạy lui trên thao trường, một vài cặp đôi yêu sớm thì lén lén lút lút chạy đến vườn hoa nói chuyện yêu đương. Tống Tiêu ngáp một cái, tuỳ ý hoàng thượng lôi kéo mình đi về phía trước, cũng không nhìn đường, chờ khi phát hiện xung quanh ngày càng yên ắng khác thường, mới chợt phát giác có điều gì đó không đúng.
“Đây là đâu?” Tống Tiêu quan sát xung quanh, gần đây có một sườn dốc nho nhỏ, thảm cỏ bao quanh, cách đó không xa còn có một tiểu đình tử, dây leo khô bao bọc quấn quanh.
“Sau sân luyện tập,“ Ngu Đường kéo y leo lên sườn dốc, chỉ vào bầu trời đầy sao, có hơi cứng ngắc mà nói, “Ngươi có muốn sao trên trời hay không, trẫm sẽ hái xuống cho ngươi.”
Tống Tiêu giật giật khoé miệng, tối rồi không chịu đi ngủ, chạy ra đây đòi hái cái gì mà hái! Có điều, hoàng thượng đang lúc cao hứng, không nên làm hắn mất hứng thì hơn: “Làm... làm sao mà hái được?”
Ngu Đường đưa tay ra dấu sau lưng, Độc Cô Ám ẩn núp trong bóng tối nháy mắt xuất hiện, nhét một bó pháo hoa vào tay hắn, thuận tiện châm lửa.
Cùng với âm thanh khói lửa thiêu đốt, trước mắt nháy mắt sáng lên, pháo hoa trong tay hoàng thượng nở rộ, một bó pháo hoa hợp cùng một chỗ, quả thật rất giống sao trên trời.
Tống Tiêu nhất thời sửng sốt: “Đây là...”
“Sinh nhật vui vẻ.” Ngu Đường mặt không đổi sắc, nói xong, đem pháo hoa còn lại cắm trên mặt đất, giơ tay, một chiếc hộp gỗ chớp mắt một cái đã xuất hiện ở trên tay hắn, vô cùng suất khí.
Tống Tiêu trộm nhìn thoáng quá Độc Cô Ám phụ trách bày biện đạo cụ, ám vệ trung thành giúp hoàng thượng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó thì hết bổn phận lui về chỗ tối. Tống Tiêu nghe hoàng thượng ho nhẹ một tiếng, liền vội vã quay đầu lại nhìn hắn.
Hoàng thượng đã làm thì làm cho trót, quyết định hoàn thành bước cuối cùng theo cuốn sách <Hướng dẫn tình yêu>, trên đó viết, sinh nhật người yêu vô cùng quan trọng, thổ lộ vào hôm đó, chắc chắn sẽ thu hoạch được phúc lợi không ngờ.
Tống Tiêu nhận chiếc hộp gỗ, thế nhưng không vội mở ra, chỉ chậm rãi vuốt nhẹ thân hộp kiểu dáng cổ xưa: “Hôm nay là sinh nhật của ta sao?”
“Ừ,“ Ngu Đường lén lau mồ hôi tay lên đồng phục, hơi dừng lại một chút, “Trẫm tặng ngươi cái này, là... là muốn ngươi thổi tiêu cho trẫm!”
Thổi... thổi tiêu... Tống Tiêu ngơ ngác nhìn hoàng thượng, mặt xoát một cái đỏ lên.
==========
Tiểu kịch trường:
Tiêu Tiêu: “Màn trời chiếu đất, hình như không được hay cho lắm.”
Ngư Đường: “Không không, trẫm không có ý này.”
Tiêu Tiêu: “A, vậy quên đi.”
Ngư Đường: “... Có phải trẫm đã bỏ lỡ cái gì rồi hay không?”
Tiểu Ám: (cây nến)
[Heo: Đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Tiêu Tiêu đi theo chú Đường riết cho nên đầu óc nó mới đen tối vầy nè ]