Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 56: Chương 56: Trạng nguyên




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 55: Trạng nguyên.

Edit + Beta: Như Heo.

Hoàng thượng Bạch tuộc tinh dính người vẫn luôn cùng Tống Tiêu học xong lớp mười hai. Tống Tiêu lên lớp, hắn liền ôm chồng sách Tiếng Anh ngồi ở một bên đọc, thậm chí cầm cả văn kiện công ty đến xử lý.

Ba Ngu cảm thấy con trai rất có tiền đồ, liền giao Công viên giải trí Đại Ngư cho hắn quản lý.

Công ty đã đi vào chu kỳ hoạt động, việc quản lý tương đối đơn giản, Ngu Đường mỗi tuần đại khái có thể học cùng Tống Tiêu hai ngày, ba ngày con lại phải tới công ty xử lý một số chuyện.

Thời gian thấp thoáng trôi qua, đảo mắt đã tới ngày thi tốt nghiệp trung học, Tống Tử Thành ngày này bỏ hết công việc sang một bên, ngồi xổm trước cửa trường thi như mấy phụ huynh khác.

"Ai, thật là lo lắng, phải chi trong nhà có tiền, tôi đưa con tôi ra nước ngoài du học cần gì phải ngồi đây chịu tội thế này." Một ông chú tay cầm thùng nước, tay xách ghế nhỏ lên tiếng.

"Chứ còn gì nữa, cả nước hơn mười triệu người chen lên cái cầu độc mộc, con tôi thật khổ!"

Nhóm phụ huynh tụ tập lại một chỗ kể khổ, Tống Tử Thành không tham dự, đứng một bên vò đầu. Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân có chút thất trách, một năm qua hắn cũng không cảm nhận được áp lực năm cuối cấp, Tống Tiêu cuối tuần vẫn luôn về nhà, còn thường xuyên ra ngoài chơi, một lần đi là cả ngày không thấy bóng dáng.

"Con tôi muốn học Hàng Thiên đây, thế nhưng Hàng Thiên điểm quá cao," Một bà mẹ sầu mi khổ kiểm nói, quay đầu nhìn thấy Tống Tử Thành một thân Âu phục giày da, liền hỏi hắn, "Con anh thế nào?"

Tống Tử Thành hơi sửng sốt, hắn trước giờ chưa từng hỏi Tống Tiêu muốn thi vào trường nào, thậm chí thành tích Tống Tiêu hắn còn không rõ, bèn ấp úng mà nói, "Thi thế nào cũng được, tuỳ tiện chọn trường học Quản trị kinh doanh, trở về kế thừa công ty của tôi."

Mấy phụ huynh còn lại liếc nhìn nhau, thì ra là người có tiền, có tiền giỏi lắm sao?

"Lời này có lẽ không đúng, bây giờ con nhà giàu nhiều như vậy, nếu không vào được đại học tốt, gia nghiệp anh có lớn hơn nữa cũng không đủ cho nó phá." Bác gái một bên chờ cháu trai, hừ một tiếng nói.

Các phụ huynh khác cũng dồn dập phụ hoạ, con nhà mình học giỏi, đều ưỡn ngực lên, tựa hồ rốt cục cũng tìm được phương pháp đánh đổ người có tiền. Thi đỗ đại học, chim sẻ liền có thể bay lên cành cây làm phượng hoàng, tương lai đương nhiên sẽ không hề thua kém hơn những người có tiền này. Ngược lại mấy đứa con nhà giàu vô tích sự, sau này khẳng định sẽ không mạnh bằng con mình.

Tống Tử Thành có chút không vui, không nói chuyện với những người này nữa, bản thân trở về xe ngồi.

Chờ đến lúc thi xong, học sinh hết thảy đều giống như chim sổ lồng vỗ cánh mà bay ra, Tống Tử Thành từ trên xe bước xuống, tất cả phụ huynh đồng loạt tiến lên, hắn căn bản không nhìn thấy Tống Tiêu ở đâu.

Tống Tiêu cầm bút viết ra khỏi phòng thi, mờ mịt nhìn xung quanh, đột nhiên cánh tay bị người kéo lại, ngã vào một cái ôm ấp còn mang theo mùi mồ hôi. Ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Ngu Đường.

"Sao ngươi lại ở đây?" Tống Tiêu không khỏi vui mừng.

"Ta vẫn luôn ở đây," Ngu Đường cười cười, hai ngày nay hắn vẫn luôn canh giữ bên ngoài, thấy Tống Tử Thành sẽ không lại gần, vào lúc này thừa dịp loạn trộm hôn một cái, "Ngày mai ta sẽ đi Mĩ một chuyến, ngươi ở nhà phải ngoan ngoãn, qua mấy ngày nữa ta sẽ trở về."

Bên Mĩ là tổng bộ của Ngu gia, tình thế phúc tạp, Ngu Đường đến sớm để xem xét tình huống. Gia chủ Ngu gia hiện giờ là ông nội của hắn, lúc trước đã nói qua nhiều lần, chờ Tống Tiêu thi đại học xong rồi cả hai cùng đi.

Tống Tiêu gật gật đầu, nhìn theo bóng lưng Ngu Đường rời đi, lúc này mới trong đoàn người đông đúc tìm được xe nhà mình.

Bởi vì Tống Tử Thành có xe, mấy phụ huynh vừa rồi nói chuyện với hắn liền đến nơi này hưởng ké máy lạnh, lúc này cũng dắt con mình lại đây tập hợp.

"Thi thế nào?" Tống Tử Thành có chút khẩn trương hỏi con trai, các phụ huynh khác thấy vậy đồng loạt dõng tai lên nghe.

"Cũng được," Tống Tiêu nhớ lại tình hình thi lúc đó, "Đại học Hàng Thiên không thành vấn đề."

"Hử!" Các phụ huynh kinh ngạc nhìn Tống Tiêu. Đứa nhỏ này lớn lên ngoan ngoãn biết điều, bộ dạng trắng trẻo, lại còn lễ phép, không hề giống ấn tượng công tử bột trong lòng bọn họ.

"Ha, còn chưa có đáp án chính xác mà đã khẳng định như vậy?" Người đàn ông xách chiếc ghế nhỏ bĩu môi, trùng hợp nhìn thấy con gái mình đi ra, nhanh chóng vẫy vẫy tay.

"Tống Tiêu!" Nữ sinh đi tới nhìn Tống Tiêu chào hỏi, sau đó giới thiệu với ba mình, "Ba, cậu chính là học thần vẫn luôn đứng đầu lớp của con đó."

Đứng đầu lớp? Tống Tử Thành chớp mắt mấy cái, con trai mình không phải học tập rất tệ sao?

Các phụ huynh khác triệt để thay đổi sắc mặt, vừa rồi còn nghĩ người ta là công tử bột, làm nửa ngày, so với con nhà bình thường học còn tốt hơn!

Cảm giác được ánh mắt chua chát của những phụ huynh kia, Tống Tử Thành cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, vỗ vỗ vai con trai, hất cằm lên xe.

Thành tích thi vào đại học còn khoảng nửa tháng nữa mới công bố kết quả, không có Ngu Đường bên cạnh, Tống Tiêu liền mỗi ngày trạch ở nhà, không ra khỏi cửa, nghiên cứu một số nguyện vọng đại học, Tống Tiêu nhíu mày.

Đại học đế đô đã sớm thông báo sẽ hợp tác quản lý cũng Harvard, hai năm đầu học ở nước Mĩ, năm thứ ba phải về quốc nội học một năm, cuối cùng sẽ lấy điểm số hai trường, phát hai bằng tốt nghiệp. Học phí vô cùng ưu đãi, chỉ cần nộp học phí theo giá cả quốc nội là được, còn chênh lệch học phí của Harvard sẽ bù lại ở đại học đế đô.

Vì điều kiện quá tốt như vậy, lại thông báo trước là sẽ không ảnh hưởng đến việc tuyển sinh bình thường nên người báo danh vào hạng mục này nhiều vô cùng, mà người được chọn lại phi thường ít ỏi, một tỉnh chỉ chọn ra hai người, còn là một ban Tự nhiên một ban Xã hội. Nói cách khác, chỉ có trạng nguyên mới có thể vào.

"Muốn đi Mĩ du học?" Tống Tử Thành cảm thấy được mình quá ít quan tâm tới con trai, thấy y đang báo nguyện vọng, liền đến lấy lòng.

"Vâng, nhưng hạng mục này chỉ có trạng nguyên mới được chọn." Tống Tiêu không khỏi phiền muộn, đời trước thi khoa cử, chỉ có nhất giáp cùng nhị giáp, làm gì giống như bây giờ, hơn kém nhau một điểm thôi là đã cách nhau một trời một vực.

"Ai, sợ cái gì, muốn đi Mĩ còn không phải dễ dàng hơn sao?" Tống Tử Thành cười cười, "Thi không đậu, chúng ta tiêu nhiều hơn chút tiền là được rồi."

Nước Mĩ là quốc gia chú trọng kinh tế, đại học càng tốt càng phải tốn nhiều tiền, người bình thường căn bản gánh không nổi. Nhưng người có tiền thì lại khác, cho dù thành tích học tập không tốt, chỉ cần có tiền, lại có thêm năng khiếu gì đó liền có thể dư sức vào.

Tống Tiêu nhìn phụ thân một lúc lâu, bây giờ mới hoàn toàn biết được, nhà mình vẫn tương đối có tiền.

Ngày công bố thành tích, Tống Tử Thành còn ở bên ngoài xã giao, Tống Tiêu lại quên mất. Bởi vì cả ngày hôm qua Ngu Đường không điện thoại về, Tống Tiêu không khỏi lo lắng. Nghe nói nước Mĩ bên đó tương đối loạn, gia tộc Ngu gia lại phức tạp như vậy... Nhịn không được gọi điện thoại qua.

Bên kia điện thoại hơi ồn, giọng nói Ngu Đường vẫn trầm ổn trấn định như cũ: "Lát nữa ta gọi lại cho ngươi."

"Hey, Tom, là tiểu tình nhân nào gọi đấy?" Bên kia truyền đến một câu tiếng Anh, là một giọng nữ.

Tống Tiêu cau mày, cái tên này, lẽ nào đi uống rượu hoa?

Nửa tiếng sau Ngu Đường mới gọi lại, lúc này không gian đã tương đối an tĩnh: "Bị mấy anh em họ kéo đi chơi, nơi đó rất ồn, không có cách nào gọi điện cho ngươi."

"À." Tống Tiêu đáp một tiếng, không nói gì.

"Nhớ trẫm?" Ngu Đường khẽ cười hỏi, có lẽ là vì mấy ngày nay giao tiếp cùng với người Mĩ khiến hắn dùng từ liền có chút thẳng thắng, chưa qua đầu óc suy nghĩ đã bật thốt lên. Hỏi ra liền hối hận, hoàng hậu của mình hàm súc như vậy, chắc chắn sẽ không có đáp lại, nói không chừng còn có thể chọc y giận.

"... Ừ." Tống Tiêu hàm hồ ừ một tiếng.

Hai người đều trầm mặc, đợi một lúc lâu, Ngu Đường nói một câu: "Ta lập tức quay về." Rồi cúp điện thoại.

Tống Tiêu xuống lầu ăn điểm tâm, liền thấy Tống Tử Thành ngồi trong phòng khách, cầm báo, chăm chú nhìn chằm chằm vào đó, nghe tiếng Tống Tiêu xuống lầu, Tống Tử Thành chậm rãi ngẩng đầu lên, thần sắc có chút dại ra.

"Phụ thân?" Tống Tiêu đi tới, nghiêng đầu nhìn hắn, "Có gì không ổn?"

Tống Tử Thành nuốt một ngụm nước bọt, âm thành khàn khàn mà nói: "Con trai, con tra thành tích chưa?"

Tống Tiêu lắc đầu, cúi đầu nhìn bài báo. Tiêu đề trên đó viết mấy chữ màu đen rất lớn "Công bố thành tích thi đại học, ban Khoa học - tự nhiên Trạng nguyên Trần Húc (trường Nhất Trung), ban Khoa học - xã hội Trạng nguyên Tống Tiêu (trường THPT Thánh Mông)."

Trạng nguyên...

Trạng nguyên!

Tống Tử Thành từ trên số pha nhảy dựng lên, dùng sức vỗ vai con trai: "Không hổ là con trai lão tử, ha ha ha!" Trong giới giải trí, con cháu của những mình tinh mà hắn quen biết đều học không giỏi, hết đứa này đứa khác đều dựa vào tiếng tăm cha mẹ mà kiếm cơm ăn, mấy bạn bè kinh doanh, con cái cũng đều khiến cho người ta thất vọng. Mà con trai Tống Tử Thành hắn, không những không chịu thua kém mà còn thi đỗ Trạng nguyên, quả thực bỏ xa những người kia cả mười tám con phố.

Rất nhanh, điện thoại di động của Tống Tử Thành bắt đầu vang lên không ngừng.

"Chúc mừng nha, lão Tống, con trai anh vậy mà có thể thi đậu trạng nguyên."

"Trời ạ, anh Tống, không ngờ Tống Tiêu lại học tốt như vậy!"

"Tử Thành à, con trai anh quả thực không chịu thua kém!"

...

Tống Tử Thành miệng đã kéo đến tận mang tai, còn muốn làm bộ ra vẻ bình tĩnh, trả lời một câu: "Làm gì có, tiểu tử này chẳng qua phát huy thất thường."

Kích động đến nổi điểm tâm cũng đều không ăn, Tống Tử Thành sai Tư Đạt Thư đi đặt bàn lớn, chọn ngày tốt, hắn sẽ khai tiệc khánh công cho con trai. Sau đó mới trịnh trọng đích thân gọi điện thoại báo hỉ với ba và ba vợ.

Tiệc khánh công phi thường náo nhiệt, Tống Tử Thành bao trọn một phòng yến hội ở một khách sạn năm sao. Người có tiếng tăm trong giới đều có mặt, không chỉ có mấy ông chủ quan hệ tốt với Tống Tử Thành, người giới truyền thông, còn có ảnh đế ảnh hậu chỉ có thể nhìn thấy trên ti vi cũng có mặt.

"Chớp mắt một cái, Tiêu Tiêu nhà chúng ta đã biến thành trạng nguyên rồi." Mộ Sa một thân trang phục dạ hội màu đỏ rượu, mỉm cười đứng trên khán đài, làm đương gia ảnh hậu của Giải trí Tinh Hải, nàng là người chủ trì của buổi dạ tiệc lần này.

"Mộ Sa, lời này của cô không đúng, sao lại là Tiêu Tiêu nhà các cô? Rõ ràng là nhà chúng tôi!" Tổng giám đốc công ty đĩa nhạc Lý Mỹ Nghi chen vào một câu. Lý Mỹ Nghi mặc một thân dạ phục màu đen, biểu lộ khí chất đoan trang cùng uy nghiêm, cố ý làm ra vẻ nghiêm túc mà pha trò, mọi người đều nhịn không được mà cười ha hả.

Lý Mỹ Nghi là mẹ của Lý Vĩ Vĩ, quan hệ giữa hai nhà rất tốt, nói như vậy đương nhiên không ai có ý kiến.

"Phải, phải, là nhà của chúng ta." Lý Vĩ Vĩ đứng cạnh mẹ cũng lên tiếng phụ hoạ, mọi người liền là một trận cười vang.

Lý Vĩ Vĩ lúc trước nói muốn chuyển vào trường Tống Tiêu, nhưng sau khi hắn diễn xong vai diễn nam thứ sáu thì tiếng tăm đột nhiên tăng vọt, hợp đồng diễn xuất dồn dập tìm đến, không có cách nào học trường trung học bình thường, liền đi vào trường trung học chuyên ở trường đại học truyền hình. Bởi vì đã có chút thành tựu, trực tiếp đưa vào đại học truyền hình, không cần phải thi đại học.

Tống Tử Thành vô cùng đắc ý dẫn Tống Tiêu đi giới thiệu với bạn bè làm ăn với trong giới, gần như là đem tất cả những người trong giới giải trí giới thiệu qua một lần với y, một bộ tư thế chuẩn bị bồi dưỡng người nối nghiệp.

Chính tại lúc bầu không khí hoà hợp náo nhiệt, đại môn phòng yến hội đột ngột bị đẩy ra, Khâu Minh Diễm trang phục dạ hội màu xanh mang theo Tống Tranh, không mời mà đến.

"Tiêu Tiêu, chúc mừng con thi đậu trạng nguyên." Khâu Minh Diễm đẩy con gái, tiến lên tặng quà cho Tống Tiêu.

Tất cả mọi người không khỏi có chút lúng túng, chuyện con riêng mọi người đều biết, Khâu Minh Diễm xuất hiện lúc này, đơn giản là muốn để Tống Tranh nhận biết người trong giới, nhắc nhớ mọi người Tống Tranh cũng là người nhà họ Tống.

Sắc mặt Tống Tử Thành rất khó coi, nhưng không nói gì, để Tống Tiêu nhận lấy lễ vật, liền lôi kéo y đi sang hướng khác, Tống Tranh đuổi theo sát, đưa tới rất nhiều cái liếc mắt của mọi người.

Một hồi tiệc rượu, bởi vì sự xuất hiện của Khâu Minh Diễm mà không thể nào kết thúc viên mãn. Tống Tiêu và Tống Tử Thành tiễn khách ra về xong đã hơn nửa đêm, hai cha con đứng trước cửa khách sạn chờ Tư Đạt Thư lái xe đến rước, đột nhiên một chiếc Bentley dừng trước mặt bọn họ.

Cửa xe mở ra, Ngu Đường mặc Tây trang từ trong xe bước ra, nhìn Tống Tiêu đang sững sờ: "Xem ra ta đã tới muộn."

"Tiểu Đường à, con đến muộn rồi, không kịp tiệc rượu." Tống Tử Thành uống mấy chén rượu, trừng mắt nhìn, nhìn rõ là ai, lập tức lộ ra tươi cười.

"Thực sự đáng tiếc..." Ngu Đường ngữ khí tiếc nuối, "Như vậy cũng không thể để cháu một chuyến tay không về được, chú, có thể cho Tống Tiêu ở lại nhà cháu hai ngày không? Hai ngày nay ba mẹ cháu không có ở nhà."

"Được đó, các con đi chơi đi." Đối với việc Tống Tiêu thỉnh thoảng ở lại nhà Ngu Đường, Tống Tử Thành đã quen.

"Cám ơn chú, giao Tống Tiêu cho cháu, chú cứ yên tâm." Ngu Đường nói xong, kéo Tống Tiêu còn đang ngây người trực tiếp lên xe rời đi.

Nhìn theo chiếc xe Bentley vừa rời khỏi, Tống Tử Thành cau mày, cảm thấy câu nói vừa rồi có gì đó không đúng lắm, làm cho hắn có loại ảo giác con mình bị tiểu tử hư hỏng bắt đi.

==========

Tiểu kịch trường:

Ngư Đường: "Gả hắn cho ta, ngài cứ yên tâm đi."

Ba Tống: "Được được được."

Tiêu Tiêu: "Ba, ngươi có phải quên mất cái gì rồi hay không?"

Ba Tống: "... Phải rồi, ta nuôi là con trai mà!"

Ngư Đường: (ôm người bỏ chạy) "Cho rồi không được đòi lại!"

Ba Tống: QAQ

[Heo: Có quà nữa nè mấy cưng ơi, hí hí, CÔNG chúa trong truyền thuyết đây.... Tui bị ấn tượng số 1 với số 10 (quá biến thái >0<)]










Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.