Đoan Mộc Ly vô cùng bình tĩnh lắc lắc cổ tay mình, "Nếu nàng không chạy ra ngoài vài ngày, ta cũng không có cớ để phạt nặng nàng."
"Nga..." Tiểu Dật tỉnh ngộ.
Vẫn là phụ hoàng thông minh! Hắn còn phải học hỏi nhiều.
"Được rồi, ta phải đi bảo vệ nương ngươi."
Đoan Mộc Ly nhìn theo bóng dáng Quý Ngữ Hàm, lộ ra ôn nhu mỉm cười.
"Con cũng muốn phải đi, con cũng muốn đi!"
Tiểu Dật đem hai chân ngắn phát huy, nghĩ muốn đuổi kịp.
Nắm thằng nhóc lên, Đoan Mộc Ly đầu cũng không quay lại đem hắn ném cho Chu Tước ở xa xa, "Ngoan ngoãn ở trong cung đi."
Hu hu... Phụ hoàng khi dễ người, có đi chơi cũng không dẫn hắn theo!
Bay giữa không trung Tiểu Dật cũng bi phẫn.
Về sau hắn muốn dẫn thức ăn nương rời cung trốn đi, hừ!
Quý Ngữ Hàm không biết phía sau có ác ma đang bí mật theo dõi nàng, còn đang đắm chìm trong hưng phấn.
"Phi Phi, Phi Phi! Ngoài cung bầu trời càng thêm xanh!"
Phi Phi khóe miệng run rẩy hai cái, "Rõ ràng là cùng một bầu trời."
"Tâm tình không giống... Hả?"
Quý Ngữ Hàm vừa trả lời, lại thấy không thích hợp, hoảng sợ quay đầu.
"Phi Phi, thanh âm của ngươi..."
Sao lại đột nhiên biến thành trầm thấp ?
"Thanh âm có gì không đúng ?" Phi Phi bất mãn trở mặt xem thường.
"... Rất giống thanh âm nam nhân a..."
"Vô nghĩa! Ta vốn chính là nam nhân !"
"..." Cái gì?
Nhìn xem nàng... Không, hiện tại nên là "Hắn", Quý Ngữ Hàm run lên.
"Vậy ngươi việc gì mặc nữ trang, còn hoá trang..."
"Bộ dạng quá đẹp trai, che lại!"
"..."
"Ngươi, đó là ánh mắt gì!"
Phi Phi bất mãn, "Ta vốn bộ dạng rất đẹp trai mà!"
"Ừ, đẹp..."
Quý Ngữ Hàm cười gượng hai tiếng, "Cái kia, cám ơn ngươi dẫn ta ra cung, ta đi trước."
"Đứng lại!"
Phi Phi ngăn cản nàng, " Ngươi dễ bị lừa như vậy, đi ra ngoài vài bước không biết bị người ta bán bao nhiêu lần!"
"... Làm gì có chứ." Quý Ngữ Hàm nghĩ phải vì mình giải thích một chút.
Thế nhưng đem hắn làm người tốt, còn nói không dễ bị lừa?
Phi Phi xem thường, "Không phải là nam nhân, có cái gì phải sợ ! Ngươi sợ ta chiếm tiện nghi của ngươi, ta còn sợ ngươi chiếm tiện nghi của ta kìa!"
"..." Hắn có cái gì tốt để chiếm tiện nghi vậy...
Nhưng chờ Phi Phi rửa mặt, đổi nam trang, Quý Ngữ Hàm thay đổi suy nghĩ.
Được rồi, vẫn rất nên chiếm tiện nghi mà...
Đẹp, rất đẹp, đẹp đến kinh thiên động địa!
Đi vào cổ đại, nàng mới phát hiện từ ngữ của mình thiếu thốn biết bao nhiêu a...
Nhưng mà cũng là khuôn mặt bộ dạng bọn hắn vốn không thể dùng lời nói mà hình dung được.
Nhìn thấy diện mạo thật sự của Phi Phi, Quý Ngữ Hàm yên tâm.
Cũng không phải ai ai cũng đều không bình thường giống Đoan Mộc Ly,người có bộ dáng đẹp như vậy, đối phó với bị truy đuổi đều ứng phó không kịp, sao có thể còn chủ động chiếm tiện nghi người khác?
Phát hiện Phi Phi kỳ thật là nam nhân, Đoan Mộc Ly vẫn đi theo phía sau bọn họ tâm tình cũng vô cùng tốt.
Cùng nam nhân chạy ra cung?
Ừ, tội thêm một bậc, "Trừng phạt" của hắn còn có thể nặng một chút.
Nhìn bóng dáng Quý Ngữ Hàm, Đoan Mộc Ly cười đến cực kỳ ôn nhu.
Đột nhiên cảm giác phía sau lưng lạnh cả người, Quý Ngữ Hàm sợ run cả người.
"Phi Phi, vẫn là nhanh rời kinh thành trước đi."
Chỉ cần người còn ở bên trong kinh thành, nàng liền cảm thấy không có thuận tiện, giống như đại ác ma trong cung kia bất cứ lúc nào cũng đều có thể đem nàng bắt trở về, trước sỗ sàng, sau ăn thịt...
"Đi, ngươi theo ta trước."
Chủ nhân chỉ nói muốn đem cục than đen này mang về, cũng không quy định thời gian, vừa vặn hắn có thể đem nhiệm vụ khác làm trước.
Dù sao cục than đen này nhìn rất nghe lời, cũng không quấy rối hắn.
"Ngươi có mục đích chưa? Có vui không?" Trong đầu Quý Ngữ Hàm nghĩ đều là du sơn ngoạn thủy.
"Không, nhưng mà có bảo bối."
" Bảo bối gì?"
"Tiên Hạc quả."
"..." Quý Ngữ Hàm giật mình một chút.
"Ngươi cũng nghe qua Tiên Hạc quả?"
Truyền thuyết Tiên Hạc quả mọi người đều nghe qua, cho nên nhìn đến Quý Ngữ Hàm hóa thạch, Phi Phi cũng không cảm thấy có gì không đúng.
"... Hắc, nghe qua a."
Quý Ngữ Hàm cười gượng hai tiếng, "Chính là một loại quả thực thần kỳ, ngươi đang tìm?"
"Đúng vậy."
Đúng hơn là chủ nhân muốn tìm, hơn nữa tìm đã hơn một năm, gần đây mới nghe được một chút tin tức.
Phi Phi liếc nàng một cái, "Cục than nhỏ, không được tiết lộ, muốn tìm Tiên Hạc quả, cũng không phải có một mình ta."
"... Được."
Quý Ngữ Hàm hai mắt đẫm lệ nhìn trời.
Nàng hiểu được, bi kịch của nàng căn bản chính là từ việc ăn Tiên Hạc quả
Hiện tại nàng hiểu được từng yêu tinh đều muốn ăn một miếng thịt của Đường Tăng là cảm giác gì...
Hu hu, nàng sống chết cũng không thừa nhận nàng đã ăn Tiên Hạc quả !
Nghe nói Phi Phi cũng muốn tìm Tiên Hạc quả, Đoan Mộc Ly càng cao hứng.
Đi theo người không rõ lai lịch, vào nhầm tay địch?
Ừ, tội càng thêm một bậc.
Khụ, bạn Quả Quả sắp gặp bi kịch...
Chẳng qua hiện tại nàng vẫn chưa biết.
Quý Ngữ Hàm hoàn toàn không ý thức được có đại sói hoang giảo hoạt đang cười tủm tỉm theo phía sau mình, tính toán nên đem nàng ăn sạch sẽ như thế nào, chỉ là ở trong lòng nghĩ đến chuyện Tiên Hạc quả.
"Cái kia... Phi Phi, ngươi bị trọng thương sao?"
"Không có!"
Phi Phi xem thường, Cục than đen đang rủa hắn?
"Vậy sao ngươi muốn tìm Tiên Hạc quả?"
Phi Phi tùy tiện tìm cái lấy cớ, "Cường thân kiện thể!"
"... Nga."
Vậy không có công dụng gì to lớn sao.
Kỳ thật trong lòng Quý Ngữ Hàm vẫn thực ảo não ăn Tiên Hạc quả có thể cứu một mạng Đoan Mộc Ly, hiện tại...
Không bằng nàng không chạy trốn nữa, một đường đi theo Phi Phi đi tìm Tiên Hạc quả, sau đó nghĩ biện pháp đoạt lấy, đưa cho Đoan Mộc Ly?
Ai nha, Đoan Mộc Ly rõ ràng là tên xấu xa, sao nàng vẫn nghĩ đến hắn làm gì?
Mâu thuẫn đấu tranh một chút ——
Quên đi, không cùng hắn so đo! Vẫn là mạng người quan trọng nhất.
Quý Ngữ Hàm quyết định, cười tủm tỉm, "Vậy Phi Phi, chúng ta tìm Tiên Hạc quả đi."
Phi Phi tim đập dồn dập, sau đó tức giận liếc nàng một cái.
"Cười nhìn thực ngốc!" Không phải cục than đen, là tiểu ngốc!
"... Cho tới bây giờ không có người nói ta cười nhìn thực ngốc."
Hu hu, người ta đều nói nàng cười rất dễ thương.
"Ta nói ngốc chính là ngốc!" Phi Phi xoay người bước đi.
"..." Thẩm mỹ có vấn đề...
Đoan Mộc Ly ở cách đó không xa, cười nhìn một màn này.
Ừ, trêu chọc tâm nam nhân khác, lại ghi một tội.
Cảm giác lành lạnh phía sau lưng lại xuất hiện, Quý Ngữ Hàm run lên một chút, bước nhanh đuổi kịp Phi Phi.
Ngốc thì ngốc, còn hơn so với giống Đoan Mộc Ly, cưỡng bức cho rằng nàng là "Thức ăn"...
Quý Ngữ Hàm vội vã rời kinh thành, Phi Phi cũng không phải vội vàng đi tìm Tiên Hạc quả, hai người ăn nhịp với nhau, tăng tốc chạy đi, đêm đó liền ăn ngủ nơi hoang dã.
"Ngươi thật sự có thể chịu đựng?" Phi Phi hoài nghi liếc mắt nhìn Quý Ngữ Hàm.
Nơi hoang dã cũng không phải là nơi ở tốt, nàng là một cô nương, nửa điểm võ công cũng không có, có thể chịu được sao?
"Không thành vấn đề!" Quý Ngữ Hàm thực tin tưởng nói.
Coi như đi chơi ở vùng ngoại ô đi.
Phi Phi quăng cho nàng một cái thảm, "Chịu không được kêu ta, chúng ta tìm khách điếm."
"Đã biết."
Quý Ngữ Hàm tâm tình thật tốt dùng thảm bao lấy chính mình, ngã đầu chuẩn bị ngủ.
Phi Phi cũng không phải không biết nàng trước kia có bao nhiêu thê thảm nha... Hắc hắc, chỉ cần bên người không có Đoan Mộc Ly, ngủ ở đâu đều thoải mái!
Chờ hai người đều ngủ, Đoan Mộc Ly từ chỗ tối hiện thân, đưa tay tiếp nhận một tay nãi to Chu Tước vừa chạy tới đưa cho hắn.
"Ngươi đi về trước đi."
"Chủ nhân hiện tại không đem nương nương mang về?"
"Có tin tức Tiên Hạc quả, ta vừa vặn đuổi theo." Đoan Mộc Ly đơn giản trả lời.
"Dạ."
Nói như vậy lại có hi vọng tìm được Tiên Hạc quả ? Chu Tước sắc mặt vui vẻ, dừng lại.
Hắn đã nhìn ra người nam nhân tên Phi Phi võ công không thấp, ít nhất không hề dưới hắn.
Nếu hắn ở phía sau theo dõi, thực dễ dàng bị phát hiện.
Nhưng mà nương nương lần này... Bi kịch.
Lặng yên không một tiếng động xẹt qua đi, Đoan Mộc Ly điểm huyệt ngủ hai người, sau mở ra tay nãi.
Lấy ra mấy thảm lông mềm mại lót trên mặt đất, đem người ôm vào trong lòng, lại phủ chăn gấm lên trên, Đoan Mộc Ly cười xoa mặt Quý Ngữ Hàm.
Tiểu nha đầu này thật muốn từ bên người hắn mà đào tẩu?
Chờ sau khi hồi cung, xem hắn phạt nàng như thế nào.
Quý Ngữ Hàm một đêm ngủ thật sự thoải mái.
Đương nhiên thoải mái a... Có người làm đệm lót, dưới thân mềm mại thêm ấm áp mà ôm nàng.
Nhưng mà trước khi nàng tỉnh lại, Đoan Mộc Ly đã rời đi, thức dậy cũng đều thu dọn xong xuôi, nửa điểm cũng chưa lộ ra dấu hiệu hắn đã từng tới.
Quý Ngữ Hàm nghĩ đến nguyên nhân mình ngủ ngon như vậy là bởi vì rốt cục có thể thoát khỏi Đoan Mộc Ly.
Cảm giác tỉnh lại, nàng thần thanh khí sảng hô hấp không khí mới mẻ nơi hoang dã.
A... Tự do nha!
Hắc hắc hắc, ngày lành của nàng bắt đầu!
Đương nhiên nếu không có cướp thì tốt...
Quý Ngữ Hàm không nói gì nhìn đạo tặc che mặt từ trên trời giáng xuống, quay đầu nhìn Phi Phi.
"Kẻ thù của ngươi?"
"Không biết, " Phi Phi vẻ mặt hưng phấn, "Kẻ thù ta quá nhiều, không nhớ được !"
Giả thành nữ nhân trong thời gian dài như vậy, đã lâu không đánh nhau, xương cốt đều sắp rỉ sắt rồi !
"..."
Khóc, nàng giống như tìm nhầm "Đồng lõa" chạy trốn.
Quý Ngữ Hàm rất tự hiểu mình phải lui ra phía sau, cái kia... Hắn lên trước, nàng có thể làm đội cổ động,...
Bóng người chớp động, hai người ra tay đều rất nhanh, Quý Ngữ Hàm mới đầu còn nhìn không ra tình huống gì, dần dần, bóng người Phi Phi chậm lại.
Ách... Không ổn!
Đang nghĩ tới chạy trốn, người bịt mặt đã điểm trúng huyệt đạo Phi Phi, làm cho hắn không thể động đậy.
Trên mặt nạ, một đôi mắt lãnh liệt nhanh chóng nhìn chằm chằm Quý Ngữ Hàm muốn chạy trốn.
"Cái kia... Ngươi muốn bắt ta?"
Đạo tặc che mặt gật đầu.
"Khụ, cái kia... Kỳ thật ta cùng hắn vừa mới quen, hai ngươi các ngươi có thù hằn gì, một chút đều không có liên quan với ta... Ta vô tội."
Quý Ngữ Hàm cười gượng không ngừng giải thích, tận lực kéo dài thời gian, muốn đem sáo ngọc mà bạn khối băng từng đưa trong tay áo của nàng lấy ra.
Lúc trước hắn nói, thời điểm có nguy hiểm đều có thể bất cứ lúc nào cầu cứu.
Tìm nơi nương tựa là khối băng đương nhiên so với rơi vào trong tay đạo tặc che mặt thân phận không rõ ràng, tất nhiên đáng giá hơn!
Nếu bạn khối băng là Vương gia, hắn chắc là thật sự có năng lực giành thiên hạ tới mấy lần.
Đạo tặc che mặt không nói chuyện, thẳng hướng Quý Ngữ Hàm đi tới.
"Cái kia, ngươi không cần ép buộc ta, muốn đi thì đi, ta đi theo ngươi."
Ô... Sáo ngọc vướng trong túi tiền ! Quần áo này thiết kế cũng thật không có tính người mà !
Nghe nàng nói như vậy, người áo đen thật sự không có ép buộc nàng, xoay người hướng nơi khác mà đi.
Nhìn qua Phi Phi không thể động đậy bên cạnh, Quý Ngữ Hàm rơi lệ nhìn hắn.
Ta cũng muốn cứu ngươi, nhưng ta không có võ công...
Phi Phi đã muốn muốn nổi giận.
Trời ơi, sớm biết thì bắt cục than đen chạy nhanh đem đưa cho chủ nhân, không nghĩ tới hiện tại lại bị người khác bắt mất!
Hơn nữa, cục than ngốc này liền đi cùng người khác như vậy?
Nàng có một chút tự giác nàng là nữ nhân hay không, có biết cùng nam nhân đi như vậy có bao nhiêu nguy hiểm hay không?
Mất cả lực nửa ngày, vừa đem sáo ngọc từ trong tay áo lấy ra, đạo tặc che mặt đi phía trước đột nhiên quay lại, nhìn chằm chằm tay nàng.
Trong lòng cả kinh, Quý Ngữ Hàm vội vàng đem sáo ngọc tiến đến bên môi.
"Không cần thổi." Đạo tặc che mặt cũng không ngăn cản nàng, chỉ dùng thanh âm lạnh lẻo nói.
Quý Ngữ Hàm tự nhiên sẽ không nghe hắn, dùng sức thổi.
Thanh âm giá rét thẳng tới tận trời, Quý Ngữ Hàm ngược lại cảm thấy hoảng sợ.
Thanh âm sáo ngọc thật lớn... Trách không được có thể dùng để báo tin.
"Thổi cũng vô dụng, " Đạo tặc che mặt lập lại một lần nữa, "Không có người tới cứu ngươi đâu."
"... Vì sao?"
Bạn che mặt lạnh như băng tháo miếng khăn xuống, "Bởi vì sáo ngọc này là ta đưa cho ngươi."
"..." Quý Ngữ Hàm hóa đá nhìn trước mắt che... Không, bạn khối băng.
Chuyện cười này hoàn toàn không thể nào cười được...
Vốn là muốn cho Quý Ngữ Hàm có thể biết một chút người đời hiểm ác, ở bên cạnh hắn có bao nhiêu an toàn, hạnh phúc hơn lại ra tay đem người cứu trở về.
Nhìn khuôn mặt thật sự của người bịt mặt, Đoan Mộc Ly đánh mất chủ ý cứu người.
Quả Quả cùng Thụy vương gia đã sớm quen biết?
Trên mặt xinh đẹp lại xuất hiện tươi cười ôn nhu, tốt lắm, tiểu nha đầu này tội danh lại nhiều thêm một cái.
"A... Hắc... Sao ngươi ở chỗ này?"
Bạn khối băng trước sau như một, một chữ như vàng, "Cướp người."
"... Cướp về làm nha hoàn sao?"
"Trong vương phủ thiếu một người."
Tuy rằng câu trả lời lúc này mang đến gió lạnh vù vù, nhưng tâm tình Quý Ngữ Hàm vẫn lập tức liền dễ chịu.
Thì ra là đến thông báo tuyển dụng!
"Thiếu người nào?"
Nếu thiếu nha hoàn gì đó, đường đường là Vương gia nhất định sẽ không tự mình đi đuổi theo.
Hắc hắc hắc, nhất định là chức vụ quan trọng!
"Thiếu quản gia sao? Hoặc là kế toán, tuy rằng ta không phải học kế toán, nhưng quản lý kế toán nhất định so với người cổ đại thì rõ ràng, công khai hơn."
Quý Ngữ Hàm hưng trí bừng bừng tự mình tiến cử mình.
Ở phủ Vương gia làm quản gia hoặc là kế toán, cũng xem như thành phần lãnh đạo?
Thụy vương gia mặt không chút thay đổi nhìn nàng, thanh âm lạnh buốt tuyên bố đáp án, "Vương phi."
A?
Quý Ngữ Hàm có chút không hiểu được hắn nói cái gì.
Bạn khối băng khó được một lần nhiều lời, "Ta thiếu một Vương phi."
"A... Ha ha... Vậy ta tìm cho ngươi." Quý Ngữ Hàm cười gượng mặc đần ra.
Hu hu... Chuyện cười một chút cũng không buồn cười!
"Ngươi còn muốn trở về bên Đoan Mộc Ly?"
Bởi vì tin Tiểu Dật lần trước nói, khối băng thực nghĩ đến nàng đã sớm gả cho Đoan Mộc Ly.
Đương nhiên không muốn!
Nhưng mà hiện tại tuyệt đối không thể nói lời thật, bằng không khối băng đại gia trước mắt không phải càng có lý do đem nàng bắt đi sao!
Quý Ngữ Hàm khẽ cắn môi, "Đương nhiên ! Trái tim ta đều ở trên người hắn, đương nhiên sẽ trở lại bên cạnh hắn!"
Nôn...
"Vậy ngươi còn ra cung?"
"Khụ, cái này, cãi nhau thôi."
Quý Ngữ Hàm không sợ buồn nôn nói bậy bạ, "Hắn thực sủng ta, cho nên ta liền giận dỗi làm nũng với hắn, sau sẽ chờ hắn tới tìm ta."
Nói xong nàng kiểm điểm, "Ta cảm thấy làm như vậy rất không nên, về sau ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn."
A a a... Những lời này cũng không là thật !
Kỳ thật nàng thầm nghĩ đem tên khốn kiếp kia đập một trận thành làm nhân bánh thịt sắc lang!
Khối băng không phải dễ lừa như vậy, mắt lạnh nhìn nàng, "Mặt ngươi không đỏ."
A?
"Vì sao phải mặt đỏ..."
Thanh âm lạnh buốt vang lên, "Ngươì lúc yêu thường thẹn thùng."
Ách... Có sao? Quý Ngữ Hàm nghi hoặc.
Xa xa nhìn này một màn Đoan Mộc Ly hơi hơi nhíu mày, Quả Quả chưa từng thẹn thùng ở trước mặt hắn?
Tốt lắm, thêm một tội.
... Trên tay hắn đúng là có một bản ghi tội danh.
Lật qua lật lại, Đoan Mộc Ly cảm thấy tội danh gom lại không sai biệt lắm.
Đoan Mộc Ly ôn nhu cười cười, giúp Quả Quả nghĩ vô cùng "Chu đáo".
Chờ phạt xong, hắn còn có thể tiếp tục cho nàng phạm lỗi sai nhỏ, tiếp theo lại phạt.
Bên kia Quý Ngữ Hàm còn đang có ý đồ giải thích, "Không có, kỳ thật ta rất rộng rãi, nói cái gì đều không đỏ mặt, ngươi nhất định là nhớ lầm."
Khối băng lạnh lạnh liếc nhìn nàng một cái, "Mặc kệ ngươi nói cái gì, hôm nay ta đều phải cướp ngươi."
"..." Khóc, sao không nói sớm, nàng không cần phải nói nhiều lời nói dối buồn nôn như vậy.
Tuy rằng nàng không chán ghét vị khối băng đại gia này, nhưng không có nghĩa là nàng muốn gả cho hắn!
"Điên àh, ngươi nói cướp liền cướp sao! Cưỡng bức cưới nữ nhân không có năng lực phản kháng, ngươi được tính là nam nhân sao!"
Rốt cục phá tan á huyệt Phi Phi nhịn không được mắng.
"Điên àh, ngươi nói cướp liền cướp sao! Cưỡng bức cưới nữ nhân không có năng lực phản kháng, ngươi được tính là nam nhân sao!"
Rốt cục phá tan á huyệt Phi Phi nhịn không được mắng
Đúng vậy đúng vậy!
Hình tượng Phi Phi ở trong mắt Quý Ngữ Hàm trong phút chốc liền cao lớn, sau đó Phi Phi tặng them một câu:
"Ta còn chưa cướp, ngươi dám đến giành sao!"
"..." Quên đi, cứ là hình tượng ban đầu đi.
Đoan Mộc Ly nhíu mày, người kêu Phi Phi này cũng đối với Quả Quả có ý tứ?
Liếc mắt cười cười, hắn cảm thấy đã muốn đem Quả Quả mang về nhà "Trừng phạt".
Trước mắt đột nhiên lại thêm người bịt mặt, trước mắt Quý Ngữ Hàm đen lại.
Hôm nay quả nhiên là không nên xuất hành...
Phi Phi đã sắp phá tan huyệt đạo, lại đột nhiên xuất hiện nam nhân che mặt trợn mắt nhìn.
Trời, lại xuất hiện một người vô góp vui !
Thụy vương gia đã nhìn ra người mới xuất hiện không phải dễ dàng đối phó giống Phi Phi, lạnh lùng hạ mắt, cả người tỏa ra hàn khí làm cho người ta sợ hãi.
Rất nhàn nhã trái ngược với người vừa rồi mạnh mẽ xâm nhập, bàn tay trần đứng ở đàng kia, tuy rằng cách khăn vải che mặt vẫn làm cho người khác có cảm giác hắn đang cười
Về phần Quý Ngữ Hàm...
Khụ, nàng đang từ từ lui ra phía sau.
Các ngươi đánh đi, ta lợi dụng chạy trốn là được
Thụy vương gia võ công giống như rất cao, nếu quyết đấu, nhất định không có sức phân thần bắt nàng, cho nên...
A?
Nháy mắt mấy cái, Quý Ngữ Hàm nhìn Thụy vương gia đã té trên mặt đất.
"Hắn hắn hắn..."
"Thua." Người bịt mặt đè thấp thanh âm nghe qua thực vui vẻ.
"... Đấu võ sao?"
"Từ lúc ta đi ra liền đấu võ, " Người bịt mặt cười nói, "Cũng không phải đi ra làm ra vẻ."
Quý Ngữ Hàm nghẹn một chút, "Các ngươi không phải mới vừa đang so nội lực sao..."
Cao thủ quyết đấu không phải đều nhìn nhau một trận rất cao thâm, sau đột nhiên có giọt nước nhỏ bé linh tinh từ trên trời rơi xuống tạo ra biến hóa, hai người lập tức vung chiêu đấu cùng một chỗ sao?
Người bịt mặt cười cười, "Ta làm việc chú ý hiệu suất, thích trực tiếp động thủ."
"... Kỳ thật ngươi đó là thừa dịp người khác chưa chuẩn bị, đánh lén..."
"Đối đầu kẻ địch mạnh, còn muốn phân tâm so nội lực? Nội lực của hắn vốn cũng không như ta, bằng không cũng sẽ không dễ dàng liền thua như vậy."
"..." Sao như thế nào giống như đạo lý đều ở bên hắn vậy ?
Không đúng, Quý Ngữ Hàm vừa ý thức được, sao nàng lại cùng một tên cướp "Trò chuyện với nhau thật vui " thế?