Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 140: Chương 140: Hồi ký của Quả Quả: Ô, không nên ăn nàng!




Cười nhìn nàng, giọng Đoan Mộc Ly cực kỳ bình tĩnh, "Mới thèm ăn gần đây thôi, cảm thấy màu gì ăn cũng ngon."

"..."

Ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi trong lòng "chíu" một tiếng liền bị tiêu diệt, linh hồn nhỏ bé của Quý Ngữ Hàm bị thương, rơi lệ ăn xong cơm trưa.

A a a... Nàng không thể buông xuôi, nàng phải tiếp tục cố gắng, khiến mình trở nên không thể ăn!

Buổi tối hôm đó, ngay lúc nàng ngủ say, Đoan Mộc Ly điểm huyệt đạo của nàng, lấy thuốc mỡ lấy được ở chỗ ngự y lúc sáng thoa cho nàng.

"Tiểu ngu ngốc."

Đoan Mộc Ly thả lỏng lực đạo, cẩn thận thoa thuốc giúp nàng, bật cười quở trách nàng, "Suốt buổi sáng ngồi dưới ánh nắng mặt trời, phơi nắng khiến mình bị thương thì phải làm sao?"

Thoa thuốc xong rồi, chờ thuốc mỡ trên mặt nàng khô hết, Đoan Mộc Ly giải huyệt đạo cho nàng, cười ôm nàng vào trong lòng.

Quý Ngữ Hàm lập tức tỉnh, thở phì phì nhìn hắn, "Buông tay!"

"Không buông, " Đoan Mộc Ly thực ôn hòa cười, "Ta sợ nửa đêm Tiên Hạc quả chạy mất."

A a a...

"Vậy ngươi điểm huyệt đạo của ta đi, không cho ta cử động!"

"Được." Đoan Mộc Ly thực "Phối hợp" điểm huyệt đạo của nàng.

"... Ta cũng đã không thể cử động, vì sao còn không buông tay?!"

Đoan Mộc Ly vẫn tươi cười như cũ, "Như vậy càng có thể yên tâm hơn."

A a a...

Đây căn bản chính là đang lấy cớ chiếm tiện nghi của nàng!

Quý Ngữ Hàm bi phẫn nắm chặt nắm đấm nhỏ, báo thù, một ngày nào nàng đó muốn báo thù!

————

Buổi sáng hôm sau, cũng giống như bình thường, lúc Quý Ngữ Hàm tỉnh lại, Đoan Mộc Ly đã vào triều từ sớm rồi.

Ăn điểm tâm xong, thừa dịp Thanh Long đến thu dọn bát đĩa, Quý Ngữ Hàm bắt lấy cơ hội hỏi hắn.

" Chủ tử các ngươi thích ăn thịt gì?"

Thanh Long kinh ngạc nhìn nàng, "Ngươi hỏi cái này làm gì chứ?"

"Việc này... Sống thì cần phải học hỏi mà! Ta là người hiếu học nha."

"... Chuyện này cùng hiếu học có quan hệ gì?"

"Khụ, người hiếu học đều hay hỏi."

Quý Ngữ Hàm rất sâu lắng nói, "Kỳ thật ta đang nghiên cứu một môn học vấn rất cao thâm, đó là ngành khoa học phân tích hành vi con người, phương pháp nghiên cứu chính là... Hỏi người khác thích ăn loại thịt gì đó mà."

Trên cơ bản Thanh Long hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ cảm thấy mới mẻ, "Chủ tử không thích mỡ, nhưng cũng không thích thịt quá khô."

Trả lời xong, hắn liền nhìn chằm chằm Quý Ngữ Hàm, chờ nàng phân tích một chút.

Ặc...

Đối mặt với đôi mắt tràn ngập tò mò như vậy, Quý Ngữ Hàm đành phải tiếp tục giả bộ thâm trầm, "Theo ta phân tích, chủ tử các ngươi..."

"Thế nào?"

"Có thể hắn không thích ăn thịt béo!"

"..." Thanh Long bị đánh ngã.

Phân tích thực "Phức tạp" đó...

Quý Ngữ Hàm cũng tự thấy mình rất 囧, cho nên che mặt chạy như điên đến phòng cách vách.

囧 thì 囧, nhưng vừa rồi câu phân tích kia của nàng tuyệt đối vô cùng thực dụng!

Chiếu theo lời nói của Thanh Long, quá gầy và quá béo nhất định Đoan Mộc Ly đều cảm thấy không thể ăn, cho nên nàng chỉ cần chọn một phương hướng mà cố gắng là được.

Nhưng hiện tại nàng đang ở trong cung, mỗi ngày đều phải đối mặt với mỹ thực của ngự thiện phòng...

Lúc đó bảo nàng giảm béo, thật sự rất tàn nhẫn!

Nàng vẫn nên tăng cân thôi...

Hắc hắc hắc, Đoan Mộc Ly không thích ăn thịt béo!

Trong tẩm cung luôn đặt vài đĩa điểm tâm, ngọt mặn đều có, mọi thứ đều đầy đủ sắc hương vị, khiến ngón trỏ của người ta cử động không ngừng.

Bình thường bởi vì bữa ăn chính đã thực no rồi, Quý Ngữ Hàm rất ít khi chịu ăn.

Nhưng hiện tại thì...

Hắc hắc hắc, ăn!

Trước giờ ăn trưa, rốt cục nàng cũng thành công cất hết mấy đĩa điểm tâm vào trong bụng, nhưng mà...

Ăn quá nhiều, máu đều chạy xuống dạ dày, khiến não không được cung cấp đủ máu...

Kỳ thật nói đơn giản, chính là hiện tại nàng phản ứng hơi chậm...

Cho nên khi Đoan Mộc Ly trở về dùng cơm trưa, chính là nhìn thấy một Quý Ngữ Hàm có ánh mắt hơi dại đi.

Nhịn không được cười ra tiếng, Đoan Mộc Ly đi qua.

Tiểu nha đầu này lại đang giày vò gì đây?

"Tiểu Quả Quả?"

"... A?"

"Đến đây, hôn ta một cái." Đoan Mộc Ly dùng giọng nói ôn hòa dụ dỗ nàng.

"Ừ... A?"

Đồng ý xong Quý Ngữ Hàm mới có phản ứng với lời hắn vừa nói, "Đoan Mộc Ly!"

A a a... Ở cạnh kẻ hảo sắc này quả nhiên không thể lơ là cảnh giác!

"Tiểu Quả Quả, vừa rồi nàng đã đồng ý với ta." Đoan Mộc Ly cười nhắc nhở nàng thực hiện "Hứa hẹn".

"... Đó là do ta không phản ứng kịp!"

Đoan Mộc Ly lắc đầu, giọng điệu có chút tiếc nuối, "Tiểu Quả Quả, không ngờ nàng lại không tuân thủ hứa hẹn như vậy."

"... Rõ ràng ngươi thừa lúc ta mơ hồ mà chiếm tiện nghi của ta!"

Ô... Nói không lại hắn!

Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể tức giận!

Ăn quá nhiều, tức giận một cái là sẽ nổ tung ...

Ô, nàng bi kịch như vậy, đều do Đoan Mộc Ly trứng thối này làm hại!

Trong lòng căm giận mắng hắn, Quý Ngữ Hàm đi đến bên cạnh bàn, chuẩn bị tiếp tục ăn bữa trưa.

Ăn!

Sớm ăn thành heo nhỏ béo mập, an toàn chạy khỏi cung, sau đó tìm cơ hội báo thù!

Mang theo loại niềm tin này, Quý Ngữ Hàm liền ăn... cả ngày.

Không nên xem thường ngày hôm nay, hôm nay đại khái nàng đã ăn thức ăn của cả ba ngày.

Nàng vốn tính hôm sau sẽ tiếp tục làm như vậy, nhưng nửa đêm hôm đó...

Nàng phát sốt ...

Trước đó cũng không có triệu chứng gì, còn may là ban đêm Đoan Mộc Ly phát hiện người bên cạnh hô hấp không yên ổn, đứng dậy xem xét mới biết được nàng nóng lên.

Truyền Thái y đến, Đoan Mộc Ly lo lắng chờ đợi kết quả.

Rõ ràng hắn cảm thấy mình chiếu cố người ta rất tốt, sao có thể nhiễm phong hàn?

Rất nhanh, thái y chẩn đoán ra được kết quả, có chút không thể tin được.

Râu bạc run run phất phơ, hắn tỉ mỉ xem mạch lại một lần nữa.

Mạch tượng này...

"Nàng bị sao vậy?"

Thấy trên mặt thái y xuất hiện thần sắc do dự, trên mặt Đoan Mộc Ly luôn luôn bình tĩnh liền lộ ra vẻ lo lắng.

"... Quý tiểu thư nàng ấy... Ăn uống không điều độ..."

Thái y tìm cách nói thận trọng nhất.

Nhưng cách nói này thật sự quá thận trọng, hơn nữa trong lòng Đoan Mộc Ly đang lo lắng, căn bản nghe không hiểu.

"Nàng ăn phải cái gì không nên ăn sao?"

"Không phải, " Thái y vội vàng giải thích, "Quý tiểu thư nàng ấy chính là... Ăn quá nhiều..."

"..." Ô ô ô...

Nghe được kết quả, Quý Ngữ Hàm lập tức chôn mặt vào trong gối đầu, trong lòng gào khóc lớn.

Nàng cứ vậy mà ăn no đến phát sốt?!

Điều này về sau làm sao nàng có thể gặp người!

Ô...

Sửng sốt xong, Đoan Mộc Ly bật cười không ngừng, vẫy tay kêu Thanh Long đi theo Thái y lấy thuốc.

Chờ trong tẩm cung chỉ còn lại có hai người, hắn ngồi vào bên giường.

Hắn cười kéo người từ trong gối đầu ra, "Tiểu Quả Quả, nàng thực hiểu lòng người."

"..." Nàng ăn no đến phát sốt có liên quan gì đến hiểu lòng người?

Đoan Mộc Ly cười bóp mặt của nàng, "Không phải nàng sợ ta cảm thấy không thể ăn nàng, nên mới vội vã biến thành heo nhỏ sao?"

"Ngươi..."

Vừa hô một chữ, Quý Ngữ Hàm liền thật cẩn thận không dám lớn tiếng nói chuyện.

Ô, nàng như muốn nổ tung...

"Ngươi không nên nhân lúc này chọc tức ta." Quý Ngữ Hàm nhỏ giọng lên tiếng kháng nghị.

Bình tĩnh, bình tĩnh, không nên thở dốc, không nên hít sâu...

Một chút nàng cũng không muốn làm người đầu tiên trên địa cầu vì ăn quá nhiều mà làm mình nổ mạnh do ăn no căng...

Ô, nàng lớn đến bây giờ cũng chưa từng mất mặt lần nào!

Trong lòng Đoan Mộc Ly cười to không ngừng, thấy nàng nhịn thật rất khổ sở, coi như có ý tốt không cười ra tiếng nữa.

Thanh Long đã trở lại, sắc mặt kỳ gái đưa một hộp giống như thuốc dán gì đó qua.

"Chủ tử, Thái y nói Quý tiểu thư... Không thích hợp dùng loại thuốc uống, cho nên đưa đến một hộp thuốc cao, chỉ cần dựa theo vị trí huyệt vị trên bản đồ mà bôi thuốc là được."

"..." Ô, cứ việc nói thẳng nàng đã ăn quá nhiều, không có bụng để uống thêm thuốc nữa thôi!

"Cám ơn..."

Quý Ngữ Hàm thực bi phẫn tiếp nhận thuốc mỡ cùng bản đồ huyệt vị, "Ta tự mình bôi thuốc là được, các ngươi ra ngoài đi."

Lần này Đoan Mộc Ly không chọc nàng, rất phối hợp đi ra cửa, cho đến khi nàng lên tiếng gọi người mới trở về.

Bôi thuốc xong, Quý Ngữ Hàm thật cẩn thận nằm trên giường, cảm thấy mình giống như là quả bóng cao su bị thổi đến cực hạn, chỉ cần chạm vào một chút sẽ nổ tung... Ô.

Vào cửa, Đoan Mộc Ly nhịn cười xốc chăn lên, "Tiểu Quả Quả, theo ta ra ngoài một chút."

"Trễ như vậy ngươi còn muốn ra ngoài làm gì chứ?" Tiếng Quý Ngữ Hàm nói chuyện rất rất nhỏ.

Không phải ngày mai hắn còn phải dậy sớm vào triều sao?

"Tiểu ngu ngốc, ra ngoài đi dạo một chút mới có thể trợ giúp tiêu hóa."

"..." Hắn có lòng tốt vậy sao?

À, nhất định là hắn sợ Tiên Hạc quả còn chưa kịp ăn, đã nổ tung rồi ...

Thực bi phẫn, Quý Ngữ Hàm chậm chạp đứng lên, khoác thêm áo choàng cùng hắn ra cửa.

————

Vừa rồi đi vây xem đồng học kết hôn chiếu, hạnh phúc nha, chúng ta ban lại một cái kết hôn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.