"... ....." Tiểu A mới vừa tỉnh lại, miệng liền sùi bọt mép ngất xỉu tiếp.
Vừa lòng, Đoan Mộc Ly mang Quý Ngữ Hàm rời đi.
Lúc ăn cơm chiều, theo kế hoạch của Đoan Mộc Ly, bọn họ hiện nên ăn bữa tối dưới ánh nến.
Nhưng mà.......
Ra khỏi tiểu khu, bọn họ phát hiện căn bản không gọi được xe taxi.
Căn bản là không có lái xe nào quan tâm việc bọn họ vẫy tay, hơn nữa ngay cả đường một chiều bọn họ cũng không thèm quan tâm, chiếm cả đường cái, tăng tốc chạy về cùng một hướng.
Nhưng giao thông không có chút hỗn loạn nào, bởi vì xe riêng cùng các loại xe công cộng trên đường cũng chạy về phía đó......
Quý Ngữ Hàm rối rắm, mờ mịt nhìn về hướng ngược lại.
Có sư tử sổng khỏi vườn bách thú rượt theo sao?
Không giống mà, mọi người lao đi khí thế ngất trời, giống như vô cùng phấn khởi.
Quý Ngữ Hàm lớn lên ở thành phố này, trước giờ chưa từng gặp qua tình huống này, đương nhiên cũng muốn đi xem thử.
Vì thế nàng lôi kéo Đoan Mộc Ly gia nhập đội ngũ chạy như điên.... .....
Nhưng lộ trình chạy như điên của bọn họ không dài.
Chạy được vài phút, bọn họ đi ngang qua một quảng trường, thông qua màn hình trên quảng trường lớn, rốt cuộc bọn họ biết chuyện gì đang xảy ra.
Không phải sư tử sổng chuồng, là bọn Phi Phi.... .......
Thấy rõ hình ảnh được đưa trên tin tức, Quý Ngữ Hàm nháy mắt rơi lệ, sụp đổ ngã vào lồng ngực của Đoan Mộc Ly.
Ô, nàng thực xin lỗi đồng bào quê hương, nàng thực xin lỗi tổ quốc!
Nàng hẳn là nên đem bọn Phi Phi đưa đến tổ chức khủng bố để dọa người!
Kỳ thực sự tình là thế này.... ...
Khi ý thức được là Đoan Mộc Ly muốn quăng bọn họ, một mình ra ngoài chơi, bọn Phi Phi nổi giận.
Trả thù! Phải trả thù!
Bọn họ muốn trả thù không những độc địa mà còn gian ác!
Cụ thể chính là.... ... Bọn họ cũng đi ra ngoài chơi ~
Nhìn không ra độc địa mà gian ác ở đâu sao?
Trọng điểm là bọn hắn đi ra ngoài cũng không mang bọn Đoan Mộc Ly theo!
... .....
Một đám người hiển nhiên bị tra tấn tới sắp không chịu được, khi nhắc tới Đoan Mộc Ly, đã triệt để cáo biệt chỉ số thông minh của bọn họ.... .....
Bởi vì căn bản là không rõ vị trí hiện tại của bọn họ, cũng không xác định rõ mục tiêu, càng không có nhân dân tệ......
Cho nên khi ra ngoài, bọn họ không ngồi xe, mà trước tiên là chuẩn bị đi bộ trên đường một chút, làm quen địa hình.
Bất quá đi được một đoạn đường, tới một ngã tư, bọn họ phát hiện xe trên đường đều dừng rất lộn xộn, chỉ có mấy chiếc gian nan di chuyển.
Mà ở trung tâm đường cái, có mấy người nam nhân thực kiêu ngạo khoa tay múa chân, hô to cái gì đó.
"Không đúng không đúng, không phải là kiêu ngạo, mấy nam nhân đó là.... ..." Không Không lại quên từ.
"Cảnh sát giao thông?" rốt cuộc Thanh Long cũng nghĩ ra.
"Đúng, là cảnh sát giao thông!"
Nghĩ đến cảnh sát giao thông, bọn họ cũng phát hiện bên trong làn xe có chiếc xe trắng có mui gắn đèn đỏ chớp tắt không ngừng giống như trong miêu tả của Quý Ngữ Hàm.
Gọi là gì?
"Để cứu người! Cái 120 đó đó!" Chu Tước nhớ ra một chút manh mối trước tiên.
Phải không?
Vẫn còn nghi vấn, bất quá đây là tình huống khẩn cấp, mọi người cũng không chần chừ, nhảy lên trần xe phóng qua, vọt tới trước mặt cảnh sát giao thông, "Đó là 120?"
Cảnh sát giao thông bận đến đầu đầy mồ hôi, căn bản không chú ý bọn họ ở đâu chui ra, vội vàng cúi đầu tiếp tục chỉ huy.
Xe cứu thương dừng bên trong làn xe không thể di chuyển, bọn Phi Phi thích ầm ĩ, nhưng gặp tình huống này vẫn thực nghiêm túc, lập tức tiến lên hỗ trợ.
Gõ gõ cửa kính xe, Không Không nóng vội không chờ kịp tài xế lái xe hạ cửa kính, một quyền đánh nát thủy tinh, "Các ngươi phải đi hướng nào?"
Tài xế lái xe bị dọa đến ngẩn ngơ, máy móc đáp "Đi thẳng...."
"Đi thẳng!"
Không Không hỏi được đáp án liền thông báo cho những người khác, mọi người cùng nhau ra tay, dễ dàng nâng xe cứu thương lên, "tả xung hữu đột" lao ra từ trong làn xe......
Vì thế thế giới im lặng.... ....
Bất kể là trong xe hay trên đường, tất cả mọi người hoảng sợ nhìn một chiếc xe cứu thương không phải là mô hình bị một đám người dễ dàng khiêng đi.
Không đúng, không phải đi.... ......
Bởi vì người bên dưới chạy quá nhanh, hiện tại xe cứu thương hẳn là đã vượt quá tốc độ.... ....
Bởi vì chung quanh rất im lặng, đối thoại của bọn Phi Phi liền vô cùng rõ ràng rơi vào tai mọi người.
"Thứ này không nặng lắm, không cần nhiều người khiêng vậy đâu."
"Bốn người bọn Thanh Long nâng bốn góc đi, chúng ta đi ném hết xe chắn phía trước ra, có thể chạy nhanh hơn một chút."
"Được!"
Thương lượng xong, mọi người đổi vị trí, bọn Phi Phi rảnh tay liền lập thành hai người một tổ, chia ra "mang" xe cản đường đi.
Chủ của những xe phía trước xe cứu thương nhìn thấy quang cảnh ngoài cửa sổ xe thay đổi lên cao rồi lại xuống thấp, hưởng thụ đãi ngộ "nhẹ nhấc lên nhẹ thả xuống", đều điên cuồng kéo đồ vật gì đó để cắn.
Nhưng nơi này là hiện đại, rất ít người mang theo khăn tay.
Cho nên bọn họ người thì cắn quần áo, người thì cắn gối đầu, còn xe nào trang trí đơn giản, thì chỉ có thể quay đầu trực tiếp cắn ghế ngồi.....
Chuyện này nói cho chúng ta biết, khăn giấy vẫn là không thể hoàn toàn thay thế được khăn tay đâu.... ....
Bởi vì có bọn Phi Phi "hỗ trợ", ngược lại xe cứu thương đến bệnh viện còn sớm hơn so với thời gian dự tính.
Nhưng người đang chờ cấp cứu lại không được cấp cứu.
Bởi vì sau khi nhận được điện thoại của tài xế lái xe, nhóm thầy thuốc bị dọa hỏng luôn.... ...
Giúp người là phải giúp đến cùng, cho nên mọi người nâng xe cứu thương chạy như điên đến một bệnh viện khác.
Kỳ thực hiện tại bọn họ đã ra khỏi đoạn đường kẹt xe, vấn đề là......
Tài xế lái xe hình như không lái nổi xe nữa rồi......
Không Không một bên hỏi đường một bên cổ vũ hắn, "Tỉnh lại! Nếu ngươi ngất xỉu, không thấy hổ thẹn với việc ta tặng khăn tay để ngươi cắn sao! Nhớ năm đó, sóng to gió lớn hơn thế này ta đều là dựa vào khăn tay mà chống đỡ!"
"... ......."
Tài xế lái xe đáng thương điên cuồng cắn khăn tay, dồn sức đập ghế ngồi, lệ rơi đầy mặt.
Đoạn đường lúc nãy kẹt xe, hiện tại đã thông, đa số chủ xe đã phục hồi tinh thần, tăng tốc đuổi theo, muốn theo xem kỳ quan chấn động này.
Đương nhiên cũng có số ít người không muốn đuổi theo, để không chắn đường, bọn họ đều dừng xe ở ven đường, bắt đầu gọi điện thoại.
Không phải gọi đài truyền hình hay radio, mà là.....
"Anh hai hả? Anh đến đây đón em đi, em cảm thấy.... tinh thần của em giống như có chút vấn đề...... vừa rồi còn xuất hiện ảo giác......"
Rất nhiều người đều gioosnh nhau, gọi điện cho người nhà.... .....
Các phóng viên nhận được tin tức, lập tức trực tiếp nhảy lên xe, chạy đến "hiện trường vụ án".
Quả thực là "vụ án", nhiều người bị dọa hỏng như vậy, đây cũng có thể tính là án mạng.....
Vì thế toàn bộ thành phố....... không đúng, sau đó là toàn bộ nhân dân trong tỉnh đều biết chuyện này.... ....
Không có trở ngại, bọn Phi Phi càng chạy nhanh hơn, căn bản là chợt đến chợt đi, xe tường thuật trực tiếp của đài truyền hình căn bản không theo kịp tốc độ của bọn họ.
Nhưng bởi vì xem được tin tức, thầy thuốc bị dọa hỏng ngày càng nhiều.... .....
Cho nên chạy qua sáu cái bệnh viện, rốt cuộc bọn Phi Phi mới tìm được một bác sĩ mới giải phẫu xong không lâu, còn chưa có cơ hội nghe bát quái, cho nên vẫn còn bảo trì trạng thái thực bình thường.
Bởi vì cấp cứu kịp thời, người bệnh rất nhanh qua cơn nguy hiểm, yên tâm rồi, bọn Phi Phi cũng không tính nán lại, chuẩn bị rời đi.
Khi bọn hắn đi đến cửa bệnh viện, vừa đúng lúc đụng một đám phóng viên vừa đuổi tới.
Phi Phi nhìn thấy trước mắt nhiều ngươi như vậy, kích động, "Đây là bệnh nhân động kinh?"
"Không khác lắm."
Chạy nóng cả người, Không Không cởi áo khoác ra, "Thật đáng thương."
Mọi người không ý thức được là những người này bị bọn họ dọa đến động kinh.... ....
Trong đám phóng viên vẫn có một số người thần kinh vững, chịu được đả kích, đây chính là tin tức lớn, đừng nói động kinh, cho dù bị dọa thành máy hút khói [nguyên văn là 抽油烟机 cái này mình ko chắc... @.@ tra hình ảnh google thì ra cái máy hút khói dầu trong bếp @.@] cũng muốn cắn răng phỏng vấn bằng được!
Đồng chí kiên cường đó, chính là người mà Quý Ngữ Hàm nhìn thấy trên màn hình lớn - vị ký giả đang truyền hình trực tiếp.......
Chúng ta cứ gọi hắn là bạn học kiên cường đi......
Qúy Ngữ Hàm nhìn thấy, rốt cục bạn học kiên cường cũng làm cho bọn Phi Phi ý thức được đây là truyền hình trực tiếp, hơn nữa hành động cứu người vừa rồi của bọn họ đã cảm động toàn bộ nhân dân trong tỉnh, ai nghe cũng rơi lệ.
Rơi lệ quả thực là rơi lệ, nhưng đó thật sự là nước mắt cảm động sao.... ...
Cho nên hình ảnh bạn học kiên cường xuất hiện trên tin tức, cả cơ mặt đều co giật vô cùng sống động, khiến lúc hắn nói chuyện phát âm cũng không rõ ràng.... ....
Bất quá cũng không có vấn đề gì lớn, hiện tại mọi người đều không có ý nghe hắn nói, đều vội vã nghe đám đại lực sĩ kỳ dị kiêm chạy rất nhanh kia phát biểu chút cảm tưởng.
Giọng bạn học kiên cường run rẩy hỏi, "Xin hỏi nên xưng hô với các vị thế nào?"
Mặc Kỳ Thụy không trả lời, chỉ là khi ánh nhìn lạnh buốt liếc qua, camera muốn quay cận cảnh hắn.
Lúc sau, trên màn ảnh liền kết một tầng sương.... ....
Sau thời gian ngắn ngủi hình ảnh bị mờ, nhiếp ảnh gia vội vàng chuyển ống kính quay người khác.
Phi Phi nhíu mày nhìn chính mình trong màn ảnh, suy nghĩ chốc lát, rốt cục nhớ tới Quý Ngữ Hàm từng nói -----
"Làm việc tốt không lưu danh tính!"
"Cứ đối xử như nhau!"
Không Không vô cùng bất mãn đá văng hắn, đứng ở trước màn ảnh, biểu tình thực thỏa mãn, thực trữ tình nói, "Tên của ta, là ~~ Lôi Phong!"
Vài âm thanh "phù phù" vang lên phụ họa, hình ảnh trên màn hình truyền hình trực tiếp mà mọi người đang theo dõi đã biến thành một màn không trung run rẩy.
Xem ra chắc là người quay phim ngã xuống đất xong rồi còn không ngừng run rẩy......
Cho nên tình cảnh còn lại chỉ có người ở hiện trường mới biết được.
Hai người bịt mặt từ trên trời giáng xuống, người cao thật trấn định, người thấp hơn thì một mực khóc lớn, miệng hô "Ta thực xin lỗi hương thân phụ lão......."
Nhưng rất nhanh sau đó, mọi người phát hiện người cao kia cũng không phải người bình thường.... ...
Bởi vì mấy vị soái ca lúc trước nhìn thấy hắn liền chạy thoát thân, mà người bịt mặt cao cao kia chỉ đuổi theo một người trong nhóm đó trước, lấy ra từ trong y phục người nọ một bó dây thừng.
Sau đó hình như không thấy hắn nữa.... ....
Là hình như, bởi vì mọi người không thấy được bóng người hắn, chỉ cảm thấy trên mặt đất có một luồng gió xoáy thổi mạnh.
Chờ gió dừng.... ......
Tất cả suất ca đã bị trói thành một dãy.
Người bịt mặt cao cao kia bước qua ôm người bịt mặt thấp vẫn một mực đang khóc, một đường xách chuỗi soái ca đi.
Tốc độ hắn rời đi vô cùng nhanh, hơn nữa hôm nay gió cũng không nhỏ.... .....
Cho nên chuỗi soái ca, liền "tuyệt đẹp" phiêu đãng trong không trung.
Chuỗi "diều soái ca" hư hư thực thực bay vào trong óc mọi người, vô cùng mạnh mẽ cắt đứt dây thần kinh nhỏ tên "bình thường" của bọn họ.... .....
Nghe nói ngày hôm sau, rất nhiều người xin phép nghỉ bệnh. Ai không xin nghỉ bệnh được, liền trực tiếp đình công trốn học.
Bất quá cũng không sao cả, dù sao ông chủ hoặc giáo viên của bọn họ cũng nằm ở nhà tiếp tục động kinh.... .......
--- ------
Bởi vì "sự cố" lần này, Quý Ngữ Hàm sám hối cả buổi tối, cảm thấy mình thật có lỗi với nhân dân.
Sám hối xong, nàng quyết định cấp tốc mang mọi người trở về, không thể lưu bọn họ lại tiếp tục làm khổ dân chúng.
Bọn Phi Phi nổi giận, "Chúng ta đã cứu được một mạng người!"
"Có điều, chẳng lẽ trong tình huống đó, trừ khiêng xe lên mà chạy thì không có biện pháp khác sao?"
"Có."
Tựa bên cửa sổ Mặc Kỳ Thụy lạnh buốt mở miệng.
Giận, rốt cuộc ngươi theo phe ai!
Mọi người xăn tay áo chuẩn bị đánh hội đồng hắn.
"Chậm đã chậm đã."
Không Không ngăn những người khác lại, "Cứ để hắn nói xong trước rồi đánh cũng không muộn."
Vừa dứt lời, tập thể những người khác khinh bỉ hắn ------
"Bây giờ đánh một trận, chờ hắn nói ra lời khiến chúng ra không hài lòng, còn có thể đánh thêm một trận nữa!"
"À...."
Không Không bừng tỉnh hiểu ra, "Có đạo lý!"
Qúy Ngữ Hàm rơi lệ nhìn mọi người xông lên.
Sao nàng lại không tính toán trước vậy?
Sao nàng có thể hy vọng bọn họ tạm thời trở lại thành người bình thường, không làm khổ dân chúng vậy?
Ô..... Nàng thực xin lỗi hương thân phụ lão!
Quý Ngữ Hàm lại úp mặt vào trong lòng Đoan Mộc Ly khóc.
Thấy một đống quả đấm sẽ lập tức đánh tới trên người mình, giọng Mặc Kỳ Thụy rét buốt vang lên, "Hẳn là nên che mặt khiêng xe chạy."
"Ô.... ...." Quý Ngữ Hàm lại khóc lớn hơn nữa.
Nhưng bạn học khối băng kỳ thật không hay nói giỡn, hắn nâng tay lên, chỉ ra ngoài cửa sổ, "Bên ngoài có rất nhiều người."
Mọi người tạm thời không đánh người, Quý Ngữ Hàm cũng không khóc nữa, kéo rèm cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Đây là.... .....
Kỳ thực diễn tả của bạn học khối băng không quá chính xác.
Bên ngoài không phải có rất nhiều người, là chi chít rất nhiều tầng người, ngay cả trên cây cũng lẩn quẩn vài người.... .....
Nhìn tư thế bọn họ lộn xộn, nên nói là lẩn quẩn đi.......
"Chúng ra bị phóng viên bao vây.... ..." Ô ô, Quý Ngữ Hàm tiếp tục khóc.
"Bọn họ thực kiên cường, cũng đã sợ đến như vậy mà vẫn còn có thể chạy đến." Không Không còn thật sự cảm khái.
Những người khác nạt, "Nói gì vậy!"
Nói như vậy không phải tương đương với thừa nhận hôm qua bọn họ dọa sợ rất nhiều người sao!
Không Không cũng giận, "Gấp cái gì, rõ ràng là vì Đoan Mộc Ly thả chúng ta như diều mới dọa người ta sợ!"
"Đúng vậy, chúng ta không làm gì cả ~"
"Đúng đúng, chúng ta chỉ có hơi độc đáo ~"
Mắt Quý Ngữ Hàm phủ đầy lệ, "Các ngươi tự nhận thức mình quá chuẩn xác rồi.... ..."
Mọi người "khiêm tốn", "Chúng ta đã biết rồi~"
"....." Ô..... Quý Ngữ Hàm lại bắt đầu xem Đoan Mộc Ly như tường mà đâm đầu vào.