Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 74: Chương 74: Rời cung đi hẹn hò




Tiểu tử không có phản ứng, hai chồi nhỏ còn buồn bã ỉu xìu mà rũ xuống.

Dưới ánh mắt thúc giục của Quý Ngữ Hàm, Đoan Mộc Ly bất đắc dĩ xách nó, "Tiểu tử, ngươi rất lợi hại, ngươi không giống như những cây cỏ bình thường, ngươi chưa làm mất thể diện của thần vật."

"Pia" mà đẩy tay Đoan Mộc Ly ra, Tiểu Trong Suốt nhảy trở về trên đầu Quý Ngữ Hàm.(dễ thương ghê luôn,hun hun cho đã)

Hu hu, rõ ràng nàng là chủ nhân, sao lời của nàng cũng không có chút trọng lượng nào so với Đoan Mộc Ly......

——— ————

Thải y lễ là ngày lễ đặc sắc của nước Tề loan, khi vừa bắt đầu là mặc y phục rực rỡ, dân chúng cũng hợp ở chung một chỗ náo nhiệt du ngoạn.

Nhưng bởi vì vào ngày này tất cả mọi người đều mang mặt nạ, rất nhiều người hằng ngày ngượng ngùng mở miệng liền nhân cơ hội này cùng người yêu bày tỏ, cũng có càng ngày càng nhiều người nhờ thải y lễ mà kết thành lương duyên.

Dần dần, ngày đó liền biến thành ngày lãng mạn nhất trong năm, cả thành không khí toàn màu hồng, người cổ đại bình thời rất câu nệ, vào ngày hôm nay cũng đều...... Không bị cản trở......

Quý Ngữ Hàm trợn mắt há mồm nhìn cách đó không xa một đôi tình lữ ngoài đường phố đang thực hiện nụ hôn nóng bỏng.

Đi tới cổ đại, đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy đoạn phim thật đến như vậy......

"Nếu mọi người bình thường cũng như vậy thì thật tốt."

Nhìn bên cạnh đôi tình nhân hoặc là vợ chồng đều tay trong tay, Quý Ngữ Hàm xúc động, "Lần trước ra cung, thấy vợ chồng lúc đi bộ cũng cách phải thật xa, nhìn rất không tự nhiên."

"Tiểu Quả Quả, không bằng chúng ta sau này mỗi ngày dắt tay nhau đi ra ngoài, từ từ cũng thay đổi tư tưởng mọi người."

"...... Ta có thể che mặt không?"

"Có thể, " Đoan Mộc Ly nén cười nói, "Chẳng qua là mọi người chỉ cần nhận ra ta, chẳng phải sẽ biết nàng là ai sao?"

"...... Vậy thì chàng cũng che mặt đi."

Vì vậy sau đó, liên tục mấy ngày chạng vạng đều có hai " đạo tặc che mặt " một cao một thấp phách lối ở kinh thành tại những nơi tụ họp mà dắt tay đi, còn thiếu chút nữa dẫn tới dân chúng khủng hoảng.

Khụ, khụ, đây đều là nói sau này.

Thải y lễ có rất nhiều trò vui, đoán đố đèn, du thuyền, xiếc ảo thuật...... Trên căn bản tất cả trò chơi nghe nói qua ở cổ đại cũng có thể thấy trong một ngày tại nơi này.

Có điều nơi náo nhiệt nhất, chính là lôi đài tỷ võ.

Lôi đài không có gì mới mẻ, nhưng lôi chủ (người đứng đầu) có thể có đặc quyền lớn nhất——

Có thể hôn một vị tiểu thư chưa lập gia đình dưới đài.

Nghe Đoan Mộc Ly nói xong đặc quyền này, Quý Ngữ Hàm cả người......= = một người vẻ mặt rất vui.

"Đó không phải tùy tiện hôn ai cũng được? Cũng quá cởi mở, mọi người bảo thủ, có thể tiếp nhận sao? Đây là chủ ý của người nào nghĩ ra được!"

Đoan Mộc Ly bình tĩnh mà cười cười, "Ta."

"......" Quý Ngữ Hàm ngã xuống đất dậy không nổi.

"Chàng......" Hu hu, lão công nhà nàng không còn cứu được nữa.

"Đây là chuyện rất nhiều năm trước, hoàng huynh hắn vẫn không dám cùng Tề Mị nhi nói rõ, ta muốn tạo cho huynh ấy một cơ hội."

"Nga...... Thì ra là như vậy." Thật là huynh đệ tương thân tương ái.

"Nhưng những năm sau đó thì sao? Vạn nhất có người nhân cơ hội đùa bỡn cô nương nhà lành......"

Đoan Mộc Ly bật cười ôm sát nàng, "Những người lên đánh lôi đài đều là đã sớm cùng tình nhân ước hẹn, cho dù có ngoài ý muốn, đợi đến xuất hiện người thắng cuộc, các tiểu thư lo lắng cũng đã sớm rời đi, sẽ không bị người khác chiếm được tiện nghi."

"Thật ra rất lãng mạn a......"

Quý Ngữ Hàm nhìn dưới đài có nhiều ánh mắt mà nhìn người yêu trên đài đánh nhau, còn có nhiều ánh mắt đang an ủi nam nhân đã thua, thật thâm tình.

"Tiểu Quả Quả, có muốn ta đi lên hay không?" Đoan Mộc Ly cười hỏi nàng.

"Không muốn," Quý Ngữ Hàm lập tức lắc đầu, "Ngươi phải cho người khác một cơ hội chứ."

Hơn nữa đại sắc lang quá...... Khụ, khụ một cái, thật quá nhiệt tình, chẳng qua hồi cung rồi hãy nói......

Trước lôi đài, một vòng người đã vây quanh, hai người cũng cùng đi tham gia náo nhiệt.

Đứng ở trong đám người, Đoan Mộc Ly từ phía sau lưng ôm nàng, trong tay mang theo nhiều ăn vặt, thỉnh thoảng đút nàng ăn linh tinh.

Thật ra thì hai người vẫn là như vậy, hoàn toàn là thói quen thành tự nhiên.....

Có lúc ở trong cung tản bộ, dừng lại ngắm phong cảnh, Đoan Mộc Ly luôn ôm nàng như vậy.

Bất quá nhìn trong mắt mọi người, mặc dù ở tại đây tất cả mọi người tương đối nhiệt tình y trong thải y lễ, thân mật như vậy cũng rất đáng chú ý.

...... Chủ yếu cũng rất ít khi nhìn thấy nam nhân cưng chìu nương tử như vậy.

Ách......

Mặc dù đang mang mặt nạ, mặt Quý Ngữ Hàm cũng đang đỏ ửng, lặng lẽ giật giật, muốn từ trong ngực hắn chui ra ngoài.

Khiêm tốn, chú ý hình tượng a......

Đoan Mộc Ly không buông tay, người vây quanh nhìn bọn họ cười cười.

"Tiểu Quả Quả, bọn họ đang hâm mộ chúng ta." Đoan Mộc Ly để sát vào bên tai nàng, thấp giọng nói.

"......" Nàng cũng nhìn ra, chẳng qua là...... Phải nói là đang hâm mộ nàng đi?

Nhưng mà nàng còn đang muốn cúi đầu thấp một chút a......

Tránh không thoát được người sau lưng ôm trong ngực, Quý Ngữ Hàm khóc ròng, không thể làm gì khác hơn là làm bộ rất nghiêm túc mà nhìn về nơi khác, tránh cho cùng người vây xem nhìn thẳng vào mắt.

Nhìn một chút......

Ách......

Quý Ngữ Hàm ngây người, sửng sốt nửa ngày mới vỗ vỗ cánh tay Đoan Mộc Ly, "Chàng xem người trên trà lâu bên kia, có phải là hoàng...... Khụ, khụ, hoàng huynh chàng?"

Đoan Mộc Ly từ lời nàng nói mà nhìn theo.

Lầu hai trà lâu đối diện, nam nhân dựa vào cửa sổ ngồi một thân bạch y, mang nửa mặt nạ hình quỷ.

Dù sao cũng là người quen thuộc vô cùng, mặc dù người nọ chỉ lộ ra nửa gương mặt, nhưng cẩn thận phân biệt, cũng nhìn ra đó là Đoan Mộc Hồng.

Thải y lễ là một ngày lễ giải trí, hắn ra cung chơi cũng không kỳ quái, bọn họ ngạc nhiên là.....

Hắn ngồi đối diện với một cô nương mang mặt nạ Thần Hoa.

"Là vị tiểu thư lần trước ở trong phòng của hắn......"

Quý Ngữ Hàm hạ thấp giọng, "Ta không hiểu hắn tại sao không muốn để cho chúng ta biết sự tồn tại của nàng."

Cũng cùng nàng đi chơi lễ Thải Y, chắc cũng là nghiêm túc đối với nàng ấy?

Vậy tại sao còn phải gạt người trong cung?

" Lần này huynh ấy về nhà, tính tình có chút thay đổi."

Đoan Mộc Ly ở trong lòng than thở, "Hắn cùng ta thật ra thì vẫn còn có chút mới lạ, không nói cũng là bình thường."

Nhìn một lát, Quý Ngữ Hàm lắc đầu, "Cũng không nhất định là nguyên nhân đó."

Nàng an ủi hắn, "Có thể là hắn tìm thế thân cho Tề tiểu thư, cho nên không muốn nói cho ngươi?"

"Thế thân?"

"Ta cũng đoán vậy, bất quá vị tiểu thư này cùng Tề Mị nhi đều yêu thích thật rất giống a, y phục sắc hoa, kiểu tóc, vật trang sức, bao gồm này mặt nạ Thần Hoa, đều là phong cách mà Tề tiểu thư thích."

Đoan Mộc Ly sửng sốt một chút, "Làm sao nàng biết?"

"Ta đã xem qua rất nhiều bức họa vẽ nàng ấy."

Quý Ngữ Hàm vừa nói vừa kỳ quái quay đầu nhìn hắn, "Sức quan sát của chàng nhạy bén hơn so với ta, sao lại phát hiện muộn hơn ta?"

Đoan Mộc Ly cười cười, "Trước kia không có chú ý nàng."

"......"

Quý Ngữ Hàm bị những lời này hoàn toàn nghẹn luôn, im lặng mà nhìn hắn.

"Tiểu Quả Quả, nàng muốn ta sau này chú ý nhiều những nữ nhân khác?"

"Khụ, khụ, chàng cứ tiếp tục không chú ý đi......"

Bởi vì có Đoan Mộc Hồng ở đây, lực chú ý của hai người bọn họ liền từ lôi đài chuyển dời đến trà lâu ở phố đối diện.

Lòng hiếu kỳ của Quý Ngữ Hàm tăng tới cực điểm, "Không bằng chàng đi giả bộ làm hái hoa tặc, nghĩ biện pháp để cho vị tiểu thư đem mặt nạ lấy xuống."

Đoan Mộc Ly nghiêm trang, "Ta sẽ không giả thành hái hoa tặc."

"......" Quý Ngữ Hàm bi phẫn mà khinh bỉ hắn, "Tựa như ngươi bình thường đối với ta như vậy là được rồi!"

Hu hu......

Đoan Mộc Ly khẽ lắc đầu, cho dù mang mặt nạ, cũng có thể nhìn ra nhất định là chính nhân quân tử......"Quá phá hư hình tượng."

A a a...... Còn giả bộ!

Tiếp tục khinh bỉ, Quý Ngữ Hàm bất đắc dĩ giúp hắn bày vở kịch, " Hái hoa tặc nho nhã cũng được a, chàng dùng thái độ này đi tới, sau đó nói ‘ cô nương, có thể cho mượn ngực nhìn hay không’!"

Lời của nàng mới vừa nói xong, bên người trong nhaý mắt trống đi một miếng đất lớn, vốn là mọi người đứng ở gần đó đều lui về phía sau.

Ách...... Quý Ngữ Hàm ngây người.

Hu hu, rõ ràng là vừa rồi nói rất nhỏ, những người này chẳng lẽ lỗ tai sao cũng tốt như vậy!

Nhanh chóng kéo áo choàng của Đoan Mộc Ly phủ kín, Quý Ngữ Hàm chuẩn bị kéo hắn chạy như điên.

Nhưng không kéo nổi người này......

Đoan Mộc Ly bật cười kéo nàng, "Quả Quả, bọn họ không nghe thấy, là Mặc Kỳ Thụy tới."

A?

Quý Ngữ Hàm từ áo choàng chui ra, quả nhiên thấy Mặc Kỳ Thụy mang mặt nạ vai hề, tựa như khắc tượng đá bên cạnh.

"Ngươi quá cường điệu rồi......"

Quý Ngữ Hàm phục, trong truyền thuyết xuất hiện một ông tổ kỳ quái mới...... Cũng chính là uy lực này?

Chẳng qua là đứng ở chỗ này có thể hù dọa nhiều người chạy như vậy, trước kia may mắn lúc xếp hàng mua phiếu, sao cũng không biết có người thần kỳ như vậy đây......

"Ngươi sao cũng đi ra?" Đoan Mộc Ly cười hỏi hắn.

Mặc Kỳ Thụy lạnh buốt, "Muội muội ta tới."

"Ngươi có muội muội?" Đoan Mộc Ly khách sáo hỏi.

"......"

Gân xanh trên trán Mặc Kỳ Thụy nhảy nhảy, mặt như khối băng dưới mặt nạ có khuynh hướng nứt vỏ.

"Nàng vẫn còn ở hoàng cung Tề loan quốc tuyên bố không phải là ngươi thì không lấy chồng, làm cho tiểu Dật đạp vào nhà vệ sinh nhốt một ngày."

Quý Ngữ Hàm nghe được liên tiếp nháy mắt, nghĩ tới, tiểu Dật đã từng đề cập tới chuyện này, chính là vị công chúa rất bi kịch của Phong gian quốc.

Đoan Mộc Ly ôn hòa cười cười, "Không nhớ rõ."

"......"

Mặc Kỳ Thụy có chút nhịn không được, "Vậy ngươi có thể nhớ cái gì ?!"

Cười ôm sát người trong lòng, cằm Đoan Mộc Ly thân mật mà để ở trên đầu Quý Ngữ Hàm, giọng nói tự nhiên mà trả lời, "Quả Quả."

"......" Mặc Kỳ Thụy không thể thốt lời nào.

Quý Ngữ Hàm ngọt ngào mà cười, hắc hắc......

Nhìn hai người bọn họ, Mặc Kỳ Thụy có chút bất đắc dĩ,

"Tuyết Nhi...... Chính là muội muội ta, nàng nói có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi."

"Ừ, về cung hãy nói."

"......" Thanh âm chuyển lạnh, "Nàng ấy nói rất nhiều lần chắc chắn là chuyện rất quan trọng, nếu không ta cũng sẽ không ra cung tới tìm ngươi."

"Về cung hãy nói."

"...... Khụ, khụ, " Quý Ngữ Hàm hừ hừ cổ họng để hòa giải, "Thụy Vương gia, biết là chuyện gì không?"

"Chưa nói."

Quý Ngữ Hàm nhìn Đoan Mộc Ly vẻ mặt không có đường sống thương lượng gì, lại hừ hừ cổ họng, "Muội muội ngươi đi đường cũng mệt mỏi, không bằng để cho nàng ấy nghỉ ngơi trước, có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói."

Lạnh buốt mà nhìn hai người bọn họ mấy lần, không nói gì, xoay người đi.

"Nếu chẳng may thật sự là chuyện quan trọng." Chờ Mặc Kỳ Thụy rời đi, Quý Ngữ Hàm nhỏ giọng nói.

"Nếu quả thật là chuyện quan trọng, nàng ấy cũng sẽ không dễ dàng nói cho ta biết."

Ách......

"Cũng đúng, nói không chừng còn muốn cho chàng ‘ lấy thân báo đáp ’ a."

Đoan Mộc Ly cúi đầu, cười xấu xa nháy mắt, "Tiểu Quả Quả, ta đã hứa cho nàng."

"......" Quý Ngữ Hàm co quắp khóe miệng, "Sao lại có người muốn giành chàng......"

Hiểu người không rõ mà, Hu hu, các nàng ấy đã bị lừa!

Mặc dù còn chưa từng gặp mặt, nhưng trong mắt nàng thì có cùng cảm giác chung mối thù với muội muội Mặc Kỳ Thụy.

Hai người bọn họ luôn luôn ồn ào, cũng không có chú ý tới tình huống trên lôi đài, sau đó lại đột nhiên cảm thấy đường phố vô cùng náo nhiệt hoàn toàn yên tĩnh.

Ngẩng đầu lên, bọn họ cũng thấy trên đài một nam nhân mặc cẩm y màu đen đang đứng, trên mặt mang mặt nạ con sói xám.

Ở bên cạnh hắn, người thua thất linh bát lạc mà nằm một đám, trên người bị thương đều không nặng, chính là bị điểm huyệt đạo, mới có thể không thể động đậy.

"Đài chủ xuất hiện?" Bởi vì chung quanh rất yên tĩnh, cho nên Quý Ngữ Hàm nhỏ giọng hỏi.

Sau đó nàng liền phát hiện...... Tầm mắt của nam nhân mặc cẩm y hình như là rơi vào trên người nàng?

Suy nghĩ một chút đặc quyền của đài chủ...... Không ổn!

Quý Ngữ Hàm kéo Đoan Mộc Ly liền chui người vào trong lòng hắn.

"Con thỏ nhỏ, tới đây." Trên lôi đài, nam nhân cẩm y hạ thấp giọng tuyên bố.

"......" Quý Ngữ Hàm thiếu chút nữa ngã nhào.

Sớm biết thế, nàng cũng không mang mặt nạ con thỏ! Hu hu.

Trước khi ra cung cảm thấy chơi rất vui, trên đầu nàng còn đeo hai lỗ tai con thỏ thật dài, bây giờ còn bởi vì nàng chạy loạn ở trong đám người thật gây sự chú ý, hiển nhiên quá rêu rao.

Cho nên nàng hỏa tốc đem kia hai lỗ tai thỏ tháo xuống, sau đó nàng liền nghe thấy ——

"Không có lỗ tai ta cũng nhận ra ngươi."

"......" Quý Ngữ Hàm im lặng rơi lệ, mặc áo giáp sắt thì sao?

Đoan Mộc Ly đem người ôm đến trong lòng mình, chăm chú nhìn nam nhân trên đài, "Dạ Cẩm?"

Hả?

Quý Ngữ Hàm nhìn kỹ nam nhân trên đài, đúng là có chút giống.

Dạ Cẩm không để ý tới câu hỏi Đoan Mộc Ly, chỉ cau mày nhìn "Con thỏ nhỏ ".

"Động tác nhanh lên một chút, ta còn phải đi giết người."

"......" Đầu Quý Ngữ Hàm đầy màu đen.

Mặc dù lực sát thương của Dạ Cẩm giống như rất lớn, khiến cho dân chúng bình thường không biết võ công cũng có chút sợ hãi, nhưng mà tình huống trước mắt......

Hai nam tranh một nữ?

Đẹp mắt, đẹp mắt!

Cho nên mọi người đồng loạt lưu lại, ít nhất là hơi lui về phía sau một chút, tiếp tục vây nhìn.

Đoan Mộc Ly bình tĩnh mà hướng tới hắn cười cười, "Biểu muội vẫn luôn yêu thầm trộm nhớ ta, vẫn muốn chia rẽ ta cùng nương tử sao?"

Có ý gì?

Mọi người sửng sốt một chút mới phản ứng được, thì ra là đài chủ hôm nay là nữ giả nam trang, chính là biểu muội của vị công tử này.

Thì ra là hai nữ tranh một nam, đẹp mắt giống nhau!

Quý Ngữ Hàm im lặng nhìn trời, các cụ ngày xưa nói quả nhiên có đạo lý, ác nhân tự có ác nhân trị......

Trên đài Dạ Cẩm đối với câu nói của Đoan Mộc Ly chỉ cười, "Ta không phải muốn hôn nàng ấy."

Ừ, quần chúng vây xem rối rít ở trong lòng gật đầu.

Ngươi không phải muốn hôn vị tiểu thư này, ngươi muốn hôn chính là vị công tử kia!

Còn nữa, chúng ta cũng biết ngươi là nữ, sao ngươi còn giả giọng nam nhân?

Quý Ngữ Hàm hướng trà lâu đối diện thoáng nhìn, phát hiện bọn Đoan Mộc Hồng cũng nhìn chăm chú vào tình huống nơi này, đúng là cũng nhận ra thân phận của bọn họ.

Tầm mắt chuyển đến trên người vị tiểu thư kia ngồi đối diện Đoan Mộc Hồng, Quý Ngữ Hàm sửng sốt.

Nàng cảm giác có sát khí......

Ảo giác, cách xa như vậy, phải có sát khí rất mạnh mới có thể làm cho nàng cảm giác được.

Bởi vì thất thần, nàng không nghe thấy Dạ Cẩm cùng Đoan Mộc Ly nói chuyện, chờ nàng lấy lại tinh thần, đúng lúc nghe được Dạ Cẩm nói một câu"Nàng ấy sau này sẽ ở bên cạnh ta".

Quý Ngữ Hàm đen lại, tại sao lại là những lời này......

Đoan Mộc Ly dứt khoát cũng không để ý đến hắn, lôi đài bên này đã không có gì để xem, hắn liền ôm Quý Ngữ Hàm chuyển đi xem hoa đăng.

Dạ Cẩm nhảy xuống lôi đài, ngăn ở trước mặt hắn, "Chúng ta trao đổi điều kiện, ta có thể nói cho ngươi biết một bí mật."

Đoan Mộc Ly không có hành động gì, chỉ cúi đầu hỏi, "Quả Quả, còn muốn đi chỗ nào chơi?"

"Ừm......" Quý Ngữ Hàm do dự mà nhìn bốn phía.

Thật ra thì trong lòng nàng thật tò mò a.

Bí mật?

Tại sao lại là bí mật, cùng chuyện bí mật mà muội muội Mặc Kỳ Thụy mang đến có quan hệ sao?

Nàng muốn hồi cung.

Dạ Cẩm cảm thấy nắm chắc phần thắng mà thêm vào một câu, "Biết bí mật này, tất cả vấn đề khó khăn bây giờ của ngươi cũng có thể giải quyết."

Đoan Mộc Ly cuối cùng đem tầm mắt rơi vào trên người hắn, cười cười, "Muốn biết, ta có thể tự mình tra."

Dạ Cẩm có chút không nén được tức giận, "Ta đã nói rõ, là sau khi ngươi chết, nàng sẽ ở bên cạnh ta, chẳng lẽ ngươi không hy vọng có người thay ngươi chăm sóc nàng sao?"

Đoan Mộc Ly trả lời không chút do dự, "Không hy vọng."

Dạ Cẩm bị nghẹn, "Tại sao?"

Quý Ngữ Hàm gạt lệ, chen vào nói, "Bởi vì hắn còn phải tiếp tục áp bách ta."

Đoan Mộc Ly bật cười ôm chặt nàng, trả lời Dạ Cẩm, "Bởi vì nếu ta chết, ta sẽ dẫn Quả Quả cùng đi với ta."

"Ích kỷ." Dạ Cẩm hừ một tiếng.

"Không phải ích kỷ, mà là ta tin tưởng không người nào có thể yêu thương nàng hơn so với ta, " Đoan Mộc Ly cười cười, "Thay vì lo lắng bản thân nàng có tốt hay không, không bằng trực tiếp mang nàng theo để tiếp tục chăm sóc."

Dạ Cẩm nghe thấysửng sốt, nửa ngày mới chậm rãi bình tĩnh, sau đó hắn hỏi Quý Ngữ Hàm, "Ngươi đồng ý?"

"Khụ, khụ, ta bị hắn ức hiếp nên quen rồi......"

Dạ Cẩm nhíu mi, thần sắc có chút thất vọng.

Hắn định thần nhìn Quý Ngữ Hàm nửa ngày, đột nhiên mở miệng, "Nếu như ngươi đổi ý, có thể tới Dạ quốc tìm ta."

Quý Ngữ Hàm hết sức im lặng mà nhìn bóng lưng của hắn, "Tại sao ta vĩnh viễn cũng không hiểu được hắn đang nói gì......"

Nhìn ánh mắt thì nhìn ra được, Dạ Cẩm tuyệt đối không phải thích nàng, hơn nữa......

"Hắn cũng không nhỏ hơn nàng bao nhiêu tuổi, làm sao sau này bảo ta cho hắn bên cạnh nàng?"

Dạ Cẩm đại khái là không muốn lập gia đình, sợ lúc già thì cô đơn?

Quý Ngữ Hàm buồn bực, thời điểm như vậy, không phải chỉ nên nuôi con chó nhỏ làm bạn sao?

Đoan Mộc Ly hôn nàng một cái, "Nghe tin tức bọn Thanh Long thăm dò trở về, Dạ Cẩm rất ít khi mở miệng, khi lên tiếng chính là mọi người nghe không hiểu."

"......" Thì ra là bệnh lâu năm.

"Quên đi, không nói cái này nữa, chúng ta hồi cung đi, ta bắt đầu tò mò bí mật đó là gì."

"Không đi chơi?"

"Ừm......" Quý Ngữ Hàm nhìn cảnh tượng nhiệt náo chung quanh, "Chờ sang năm ra cung chơi, hôm nay về cung trước."

Đoan Mộc Ly dĩ nhiên là lấy ý kiến của nàng làm chuẩn, bàn bạc xong, hai người xoay người hồi cung.

"Chàng thấy không?" Quý Ngữ Hàm nhỏ giọng nói, "Hoàng huynh chàng giống như muốn ôm vị tiểu thư kia rời đi."

Bởi vì Đoan Mộc Hồng giống như đã chú ý tới bọn họ, hiện tại cũng không cách nào quang minh chánh đại mà nhìn lén, Quý Ngữ Hàm chỉ có thể cẩn thận liếc về phía đó một cái.

Đoan Mộc Ly cũng không dấu vết mà nhìn lầu hai đối diện một cái, "Không nghĩ tới hoàng huynh hiện tại lại chủ động nhiệt tình như vậy, trước kia hắn rất câu nệ lễ tiết."

"Có thể bởi vì hai năm qua rời hoàng cung, không có nhiều quy củ cần tuân thủ, thời gian dài phải thoáng một chút."

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, không bao lâu đã trở về hoàng cung.

Huyền Vũ đứng ở cửa cung, vừa nhìn thấy bọn họ, thở phào nhẹ nhỏm.

"Chủ nhân, Cửu công chúa vẫn ầm ĩ muốn gặp ngài."

Nếu chủ nhân sẽ không trở lại, trong cung căn bản sắp lật tung.

"Ừ." Đoan Mộc Ly đang muốn nói tiếp, đột nhiên thân thể dừng lại, chau mày.

Sao vậy?

Nhìn hình như hắn đang suy nghĩ, Quý Ngữ Hàm không có lên tiếng quấy rầy, chẳng qua là vừa tò mò vừa khẩn trương mà chờ hắn hoàn hồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.