“Mẫu hậu, sao có thể có chuyện hoang đường như vậy? Nhi thần cho rằng, lời nàng nói đều là những thứ vô căn cứ!”
Hoàng thượng khoát tay chặn lại, ý bảo bọn họ đưa nha đầu kia ra, trong lòng xuất hiện ngọn lửa thiêu đốt bị Lí Tư Nhã khơi lên.
Bất quá hắn cũng chỉ là biết thời biết thế mà thôi, chuyện này hắn cũng không tham dự!
Nhưng hoàng thái hậu vốn dĩ đã hoài nghi, vừa rồi nghe Tư Nhã nói, hoàng thái hậu lại càng thêm hoài nghi, xem ra chuyện này phải sớm kết thúc!
Lí Tư Nhã, cho tới bây giờ, đó là nữ nhân hắn chưa từng để trong mắt, không ngờ nàng ta cũng không phải dốt nát. Hiện tại một hoàng thái hậu đã khó đối phó, thêm nàng ta nữa, vậy…
Không được, nữ nhân này không thể giữ lại, kiên quyết không thể giữ lại, nên thừa dịp này – giết!
—
Cẩm Nhân đi rồi, Lí Nhã cũng đã ngủ, vết thương trên người vẫn đau như cũ, có lẽ, lúc này chỉ có ngủ mới có thể thoải mái…
Nơi này không có thuốc, nàng không thể đứng dậy, thậm chí ngay cả người hầu hạ cũng không có!
Mệt mỏi quá, nàng hiện tại phải vào thiên lao, Tú Nhân kia chỉ sợ cũng không trông cậy gì hơn, bên kia hoàng thái hậu phỏng chừng cũng khó có thể lật lại bản án, không biết sau ngày mai sẽ là cái gì?
Chính là lãnh cung sao?
Nếu thực sự là lãnh cung thì tốt biết bao.
Ngủ mơ mơ màng màng, Lí Nhã bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh như băng, cảm giác mình như đang ở trong hầm băng, thân mình theo bản năng co rúm lại.
Là ai?
Hoảng hốt mở mắt, Lí Nhã quay đầu, chỉ thấy bên ngoài song gỗ, một nam tử mặc đồ nâu lẳng lặng đứng, hai mắt hắn lạnh như băng, khí lạnh mà từ trước tới nay nàng chưa từng gặp qua!
Sắc mặt hắn trắng mềm, mày kiếm thiêu nhếch lên, cặp mắt nguy hiểm híp lại, môi rất mỏng, gắt gai mím lại.
Tóc đen dài như mực, tỉ mỉ dùng một cây ngọc trâm bằng vàng vén lên, thứ nhất, làm cho người ta có cảm giác đây không phải là bản chất thật của con người kia.
Còn thật sự, ý tứ chính là cứng nhắc, không biết vì cái gì, Lí Nhã có cảm giác, hắn thực sự rất cố chấp.
Ánh mắt Lí Nhã không dám nhìn thẳng băng nhân kia, tiếp tục rơi xuống, nhìn đến chỗ vạt áo màu nâu sẫm, lộ ra một đôi giày màu đỏ sậm.
Trên giày có thêu hoa văn lượn sóng màu vàng, ánh mắt Lí Nhã nhìn ngẩn ngơ, hoa văn kia, hoa văn kia, dĩ nhiên là…
Không thể tin vào mắt mình, loáng thoáng có thể nhìn ra, hoa văn kia chính là hình rồng.
Hình rồng, nếu nàng nhớ không lần, dường như chỉ có hoàng thượng mới có thể dùng a.
Người kia, chính là phu quân hiện tại của nàng, nhân vật số một quốc gia, đương kim hoàng thượng?
Lí Nhã cúi đầu, nàng kinh hãi, không phải kinh hãi vì tuyệt sắc bên ngoài của hắn, cũng không cảm động hắn đến hỏi thăm mình, mà là…
Mà là, mâu quang của hắn, rất băng, rất lãnh!
Đó là một loại thị huyết, hủy thiên diệt địa!