Chính là hô đến n lần, Lí Tư Nhã cũng không xuất hiện, ngược lại càng thêm mệt mỏi.
Vết thương trên người lại càng đau, nhiều chuyện phiền lòng như vậy, nàng cũng bất lực, chỉ có thể trơ mắt chờ kết quả.
Aiz, ai biết hoàng thượng cùng hoàng thái hậu PK đại chiến, người chịu thiệt chính là nàng?
Mơ mơ màng màng, cuối cùng Lí Nhã cũng rơi vào giấc ngủ!
Nhà lao vốn nhàm chán, mà nàng hiện tại nhúc nhích thôi cũng đã nhe răng nhếch mép, cho nên tốt nhất là không nhúc nhích, nằm ở trên giường.
Không cần nói cũng biết nhàm chán cỡ nào. Hơn nữa trong khi giãy chết, thời gian từng giây từng phút bay qua, chính là sinh mệnh của nàng trôi qua…
Nhớ rõ có lần trên lớp nàng từng học qua, “nếu sinh mệnh của ngươi còn ba ngày, ngươi sẽ làm những gì?”
Lúc ấy nàng suy nghĩ rất nhiều, nhưng ba ngày căn bản là không đủ.
Bây giờ, nàng cũng hiểu lợi hại của câu hỏi trước kia, thứ nhất, nàng phải soi gương, xem hiện tại mình có phải vô diệm nữ hay không.
Thứ hai, nàng muốn chửi người, ả quý phi đáng hận kia, cả hôn quân khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, cũng nên rủa chúng đi.
Thứ ba, nàng rất muốn đi ra ngoài a, dù gì cũng sẽ chết, tốt xấu gì cũng cho nàng xem mình xuyên qua tới hoàng cung như thế nào đi, coi như là du lịch cố cung cũng không sai.
Hiện tại, ba thứ hy vọng hèn mọn đó, nàng thực sự có thể thực hiện sao?
—
“Hoàng thái hậu nương nương, nghe nói đã tìm được Tú Nhân rồi, không biết hiện tại nàng ta ở nơi nào, có thể gặp không?”
Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng, Tú Nhân là do hoàng thái hậu tìm được trước bọn họ, nhưng Úc quý phi tuyệt đối không sợ hãi, có hoàng thượng ở một bên làm chỗ dựa cho nàng.
“Có thể!”
Hoàng thái hậu lạnh lùng cười, mâu quang hạ xuống, đánh giá móng tay thon dài của mình, nhìn màu đỏ tinh mỹ phía trên khẽ mỉm cười.
Công công bên cạnh vội vàng lui xuống, hôm qua Tú Nhân đã nói tất cả sự tình, nha đầu kia hẳn cũng không có gan nói dối.
“Tú Nhân, ngươi nói sự tình lúc đó đi!”
Nhìn nha đầu co rúm phát run, ngữ khí hoàng thái hậu vô cùng ôn hòa.
Cũng khó cho tiểu cung nữ, hoàng thượng, nàng, Úc quý phi đều ở đây, nha đầu kia không sợ hãi mới là lạ.
“Nô tỳ… nô tỳ…”
Tú Nhân run rẩy, không nói nên lời.
“Ngươi yên tâm, trẫm sẽ thứ ngươi vô tội, chỉ cần ngươi yên tâm nói ra!”
Hoàng thượng cũng mở miệng an ủi, Tú Nhân khẩn trương nói:
“Hồi hoàng thượng, hoàng thái hậu nương nương, úc quý phi nương nương… Ngày đó, nô tỳ với Cẩm Nhân cùng nhau hầu hoàng hậu nương nương đi ra ngoài…”