Có thai!!!
Người khó tin nhất đương nhiên là Úc quý phi, nàng còn không…
Lí Tư Nhã, tội hậu này, thế nhưng…
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hốc mắt đã ngấn lệ, ánh mắt chứa đầy bị thương…
Mà ngay cả hoàng thượng, dù trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng khi hắn biết nàng thật sự mang thai, tâm vẫn dựng lên!
Đứa nhỏ, hắn suýt nữa đã có một đứa con, đến cuối cùng…
Trong hoàng cung nhiều thị phi này, thứ mà nữ nhân để tâm đến, ngoài hắn ra thì cũng chỉ có đứa con của mình!
Lúc đó các nàng tranh như thế nào, đấu như thế nào, hắn đều mở một mắt nhắm một mắt, cũng bởi vì, đến bây giờ hắn chưa có con!
Bất quá, một năm trước, hắn cũng đã ba mươi, bỗng nhiên lúc đó, hắn bắt đầu chú tâm vào vấn đề này.
Chỉ tiếc, Lan nhi có bầu, nhưng hắn chưa biết, đứa nhỏ kia đã mất rồi.
Hiện giờ, nữ nhân không nên mang thai nhất, kẻ sẽ bị xử tử, lại phát hiện mang thai.
Đây…
Đây không phải quá châm biếm sao?
Hắn chán ghét nàng, chán ghét quân cờ không phải của mình!
Nhưng, hắn lại quan tâm đến đứa trẻ này!
Lúc nghe thái y nói nàng có thai, ngay cả bản thân hắn cũng chưa nghĩ đến, lòng của hắn cũng vì đứa nhỏ mà rung động!
Đuôi lông mày thái hậu nhếch lên, ánh mắt quét về phía hoàng thượng cùng Úc quý phi, khẽ mỉm cười.
Bất quá, bà cũng phải đóng vai kẻ mới nghe tin, sốt ruột nhìn Mạnh thái y đang dập đầu bên dưới, cấp bách hỏi:
“Ngươi vừa nói gì, Tư Nhã đau bụng, chính là long tử?”
Ánh mắt Lí Nhã thấy hết mọi chuyện, thoáng hiện lên một tia đắc ý.
Tuy rằng bà ta đối xử với nàng không phải là chân thật, nhưng tốt xấu gì cũng hơn một số kẻ khác!
Đó cũng là chỗ dựa vững chắc duy nhất của nàng trong cung!
“Nương nương vừa mới… là động thai…”
“Vậy ngươi thất thần cái gì? Còn không mau kê đơn thuốc cho nương nương đi!”
Thái hậu trừng mắt phượng, cả người toát ra vẻ uy nghiêm, Mạnh thái y bất an ngẩng đầu nhìn về phía hoàng thượng, trên trán đã rớm máu tươi.
“Hoàng thượng, hiện tại Tư Nhã có thai, ngươi xem…”
Chỉ vào thánh chỉ trong tay thái giám, thái hậu khó xử hỏi ý hoàng thượng.
“Mẫu hậu, chuyện hoàng tự, nhi thần không có kinh nghiệm, chi bằng để mẫ hậu làm chủ!”
Tuy rằng ván cờ này hắn thua một nước, nhưng kết quả lại có thêm một hoàng tự, miễn cưỡng chấp nhận. Hoàng thượng hiếu thuận khom người, tiếp tục đóng kịch làm hiếu tử.
“Hoàng thượng… chính là, chính là, con của nô tì…”
Nhìn hoàng thượng đã cho qua, trong lòng Úc quý phi càng thêm khẩn trương, kế hoạch hoàn mỹ kia, tại sao lại xảy ra điều ngoài ý muốn?