Vừa đến Càn thanh cung, Lý Đại Duy vẫn lạnh lùng thúc giục, “Còn chờ cái gì?”
“Dạ.” Hướng hắn đi đầu nàng liền nhanh nhẹn đi theo, đầu chỉ biết cúi xuống lắc lắc hai vai đi vào. Nàng thật không rõ Hoàng Thượng vì sao đột nhiên đem nàng điều đến bên cạnh? Biết thân phận của nàng, hay là…
“Còn đứng đó làm gì? Tới đây mài mực.”
Một đạo thanh âm lạnh buốt đột nhiên truyền đến, nàng kinh ngạc ngẩng đầu. Lúc này mới phát giác mình đã sớm đi vào một gian phòng ngủ xanh vàng rực rỡ nhưng không phát giác gì, nàng bước nhanh đi ra phía trước mài mực.
Hắn đối với nàng lời nói luôn luôn rất ôn nhu, sẽ không lạnh như thế. Ánh mắt của hắn nhìn nàng cũng không giống với lúc trước cho nên khẳng định hắn còn không biết nàng là Yên Nhi. (hjhj chị nhầm rồi )
Nàng vừa suy nghĩ vừa cung kính ở bên cạnh bàn mài mực, vừa nhìn nghiêng gương mặt tuấn mỹ cao quý kia. Nàng vẫn cho là mình còn mấy tháng nữa mới có thể nhìn thấy hắn…
Hắn đột nhiên để bản tấu xuống rồi đứng lên, nàng lập tức cứng đờ cũng không dám lộn xộn.
Nhưng hắn chẳng qua là liếc mắt nhìn nàng một cái, liền đi tới đầu giường nằm xuống bất quá vừa hé mi nhìn nàng. Nàng sửng sốt, lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng thả tay xuống bước nhanh chạy tới.
Hắn nhìn cánh tay một cái, nàng lập tức hiểu tiến lên xoa bóp, động tác này nàng đã từng nhìn những thái giám khác làm với hoàng thân quốc thích. Chẳng qua là nắm nắm, đầu của nàng nhưng lại không quá thuần khiết lại nghĩ tới cánh tay từng ôm lấy nàng, còn từng vuốt ve thân thể mề, mại của nàng…!
“Ngươi đang đang đỏ mặt cái gì?”
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, trên mặt nàng càng thêm đỏ hồng. Mặt nạ da người của sư phụ chính là được làm thật tốt cho nên ngay cả điểm màu da biến hóa cũng thấy được.
Nàng lúng túng lắc đầu, “Nô tài không có nghĩ gì, Hoàng Thượng.”
Hắn gật đầu vừa nhìn chân mình một cái, nàng lập tức tiến lên bên đấm bên bóp một lòng phục vụ hắn nhưng đôi tay của nàng càng nắm càng không có tí sức lực nào.
Đây là loại đau khổ sao? Hắn hy vọng nàng có thể đụng vào mình, lại không nghĩ rằng thống khổ ngược lại là mình.
Chu Hạo Hi thanh âm trầm xuống, “Không cần!”
Nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm thối lui đến một bên, kế tiếp nhưng nghe hắn nói, “Ta muốn đi tắm.”
“Cái gì?!” Nàng trừng to mắt.
Hắn khiêu mi nhìn nàng, “Lời trẫm không nói lần thứ hai?”
“Không, không cần, nô tài lập tức đi chuẩn bị!”
Nàng vội vàng vọt ra đi tìm cứu binh, chỉ chốc lát sau trong bồn tắm chuyên dụng của Chu Hạo Hi đã đổ đầy nước nóng, Lý Đại Duy, Tiểu Kim Tử cùng nàng cũng cung kính đứng ở một bên chờ hầu hạ hắn.
Chu Hạo Hi lại chỉ nhìn nàng, “Tiểu Tương Tử lưu lại, những người khác đều đi xuống.”
Lý Đại Duy sửng sốt, không nhịn được mở miệng, “Hoàng thượng, Tiểu Tương Tử không có kinh nghiệm sẽ hầu hạ không tốt.”
“Đi xuống!” Hắn lớn giọng ra lệnh.
“Dạ.” Lý Đại Duy cảm giác thất sủng rầu rĩ không vui mang theo hai tiểu thái giám lui ra.
Tô Yên Nhi phản ứng chậm nửa nhịp cho đến khi mọi người đi xa, nàng mới ngơ ngác nói, “Nô tài thật không biết…”