“Hoàng thượng đối với ngươi…”
“Có phải hay không các người…”
Tô Yên Nhi đôi mắt sáng lệ rơi không giải thích được ngó chừng các thái giám, cung nữ muốn nói lại thôi, “Các ngươi đang nói cái gì?”
“Khi nãy ngươi mới vừa kêu thảm thiết a! Cái kia, cái kia sao?”
Nhìn vẻ mặt mơ hồ của nàng, Tiểu Kim nhịn không được mà kề sát vào ở bên tai nàng hỏi nhỏ.
Sau khi nghe hắn nói, mặt của nàng bỗng dưng đỏ lựng lên, vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm bọn họ, “Này quá hoang đường! Các ngươi hiểu lầm a, ta cùng Hoàng Thượng cũng không phải là làm cái kia a!”
“Vậy là làm cái gì?” Mọi người trăm miệng một lời.
“Luyện võ!”
“Luyện võ?!” Mọi người vẻ mặt kinh ngạc.
Nàng bất đắc dĩ gật đầu, hướng bọn họ nói tới.
Thì ra là Hoàng Thượng đột nhiên nghĩ luyện một loại ám khí, muốn tay nàng cầm một cái chén nhỏ. Chén nhỏ kia nàng để trên đầu, có khi đặt ở trước thắt lưng nàng hoặc ở chỗ đầu gối. Hắn thì lấy vô số viên tiểu ngọc thạch thay thế ám khí, muốn đem những viên ngọc thạch ném vào trong chén thật chính xác. Nhưng hắn làm nhiều lần cũng thất thủ, không chỉ không ném trúng vào mà còn đánh trúng nàng, nói không đau là gạt người a!
Mấy người nghe xong vừa lắc đầu vừa nhìn nhau một chút, “Hoàng thượng võ công không có tệ như vậy?”
Nàng cũng nghĩ như vậy, nhưng không có lý gì hắn lại cố ý thương tổn nàng a? Hắn vừa không biết nàng là người nào, huống chi nàng cũng không có làm gì đụng đến chuyện của hắn… Ách, còn không có, không tuyệt đối sẽ không có, nàng thật không hiểu hắn vì sao tìm nàng làm cái việc này?
“Tiểu Tương Tử, đến lúc nào rồi? Ngươi còn có thời gian nói huyên thuyên!”
Chu Hạo Hi thanh âm lạnh buốt đột nhiên từ trong điện truyền tới.
Thật là gặp quỷ, Hoàng Thượng là Thiên Lý Nhãn hay là Thuận Phong Nhĩ? Người lại không có đi ra, mà bọn họ nói chuyện cũng rất nhỏ, hắn làm sao biết nàng ở đây nói huyên thuyên chứ?
“Bây giờ là lúc nào?” Nàng vội vàng hỏi Tiểu Kim Tử, lúc này thật sự bị hắn hành hạ làm nàng đầu cháng váng.
“Nguy rồi, đến thời gian hoàng thượng dùng bữa a!”
Nói thì chậm đến khi đó lại nhanh, người ở ngự thiện phòng đã vội vã chạy tới, mỗi người trên tay bưng những món ngon trong cái khay đang bốc khói lên, mà Lý Đại Duy rõ ràng cũng ở trong đó, vừa thấy được nàng, hắn liền lao tới mắng, “Tiểu Tương Tử, ngươi đang làm gì đó?!”
“Vậy ngươi tổng quản thái giám đang làm gì đó?” Trong điện thanh âm lạnh như gió đông vang tới.
Nhìn thấy Lý Đại Duy khuôn mặt đang sinh khí (tức giận) lập tức thay vào đó là sự quẫn bách mà bước nhanh đi vào trong điện. Tô Yên Nhi không thể không thừa nhận, vào lúc này nàng rất cao hứng khi được nghe thanh âm lạnh lùng của Hoàng Thượng ương ngạnh kia.
Đoàn người nhanh chóng đem món ăn đưa vào, thanh âm băng lãnh của Chu Hạo Hi truyền đến lần nữa, “Tiểu Tương Tử?”