“Thật xin lỗi, nhưng là ngươi biết ta…” Nàng cười đến chảy nước mắt, “Ta vốn đã nghĩ ở trong phòng nhưng lúc này Hoàng thượng thật vất vả mới tới cửa. Ta dĩ nhiên muốn xuống nghe lén một chút thôi nếu không ta sẽ buồn chết mất.”
Sự tinh quái của Tạ Vũ Nhân làm tất cả mọi người không thể không giao động a. Bởi vì Chu Hạo Hi kể chuyện quá chuyên chú lại không nghĩ tới muốn đề phòng nàng nghe lén!
“Thật ra thì, Hoàng Thượng, vấn đề của người rất đơn giản.” Nàng vỗ bộ ngực, vẻ mặt tự tin.
“Đơn giản?” Hắn lại cảm thấy không ổn.
“Trong cung có thám tử của lão vương gia kia, người sẽ đối với Yên Nhi như thế nào? Người một lòng luôn giả vờ không biết nàng? Bởi vì người không muốn cho hắn biết nàng đối với người có tầm quan trọng đến thế nào, cho nên…” Nàng như tên trộm cười cười, “Người nên mang nàng xuất cung a, đến lúc đó còn cần quản ánh mắt của ai, người đại khái không phải có thể muốn làm gì thì làm sao.”
“Nhưng là chúng ta chính là muốn bức lão vương gia kia ra lá bài tẩy cuối cùng, cũng là tính toán theo hắn chơi một lần cuối cùng này.” Tần Duy Lễ đem lời Đường Thiệu Tổ từng nói qua thuật lại một lần.
“Hừ! Nói trắng ra là Hoàng Thượng sai người đưa tới một bọc nhỏ đựng thuốc bột.” Nàng lấy ánh mắt khinh thường hướng Đường Thiệu Tổ cùng trượng phu, “Muốn mấy người tìm đại phu, thậm chí cả người giang hồ một chút am hiểu dùng độc cũng mời, nhìn cũng đã nhìn nhưng cũng nhìn không ra cái gì.”
“Chuyện này làm sao ngươi biết?” Tần Duy Lễ rất kinh ngạc. Chuyện này Đường Thiệu Tổ xin hắn hỗ trợ, điều tra một chút xem có đại phu nào nghiên cứu độc dược không, nhưng là chuyện này hắn vốn không cho thê tử biết.
“Các ngươi quên những địa đạo bí mật ở đây ta vốn quen thuộc?” Nói đến điểm này nàng nên toan tính lại. “Ai bảo có người sợ vợ mình mang thai nhàn rỗi mà xen vào, chuyện gì cũng không chịu cho vợ biết chứ?” Câu này đương nhiên là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nha.
“Vũ Nhân…” Tần Duy Lễ thật bị nàng đánh bại.
“Cho nên Hoàng Thượng, ta nói như thế.” Nàng trước ném cho trượng phu một ánh mắt xem thường sau nhìn lại Chu Hạo Hi nói. “Thật ra thì lão vương gia muốn đối phó ngươi, một là hạ độc, hai là ám sát, trừ lần đó ra, còn có thể diễn ra cái gì chứ. Trong mắt của ta, tên thối vương gia kia căn bản không làm được cái gì vừa mắt.”
Nàng tạm ngừng, rồi nói tiếp. “Người lo mà mang nàng vi phục xuất tuần, cùng nàng đem mọi chuyện mà nói trắng ra, đem chuyện muốn làm ra làm, rồi trở về tiếp tục diễn trò. Ngươi làm tiếp vai Hoàng Thượng của người, nàng diễn tiếp vai Tiểu Tương Tử của nàng. Nếu không… ” Nàng lông mày nheo laị ,nhìn trượng phu cùng Đường Thiệu Tổ, “Chẳng lẽ đợi đến khi hoàng cung truyền ra tin hoàng đế là một tên mê luyến tiểu thái giám thì lại thành ra mất bò mới lo làm chuồng? Lúc đó sẽ ảnh hưởng đến uy tín của thiên tử đó.”
“Quả thật là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.” Chu Hạo Hi khẽ mỉm cười, “Cám ơn, nghĩa muội.”
Hắn hướng nàng gật đầu rồi xoay người mà ra đi.
Nàng sửng sốt, nghĩ đuổi theo lại bị trượng phu ngăn lại, không lâu liền nghe được tiếng vó ngựa đã đi được ngàn dặm.
Cái gì? Nàng không cam lòng nhìn chằm chằm trượng phu, “Ta cung cấp mưu kế, Hoàng Thượng lại không giao ngân lượng cho ta a.” Nàng là thích nhất là tiền mà.
“Ta cho ngươi.” Hắn cười lắc đầu.
“Ngươi?” Nàng rúc vào trong lồng ngực của hắn làm nũng, “Không được! Của ngươi là của ta, ngươi cũng là của ta, ngươi cho ta không phải là…”
“Ta đây cho ngươi được không? Tạ nha đầu!” Đường Thiệu Tổ vẻ mặt xụ xuống nhìn nàng chằm chằm. Nghĩa muội này thật là một tiểu quỷ ham tiền.
Nghe vậy, nàng cười đến rực rỡ, “Dĩ nhiên là được!”