Rốt cục Hoàng Thái Hậu vẫn kiên trì quyết định, vì không muốn ảnh hưởng đến tinh thần vào triều sớm của hắn, Tô Yên Nhi được chuyển ra khỏi Càn Thanh cung, chuyển đến ở cung giao thái điện Đồng Chúc.
Lúc này, nàng vừa đại náo một trận hơn nữa còn hất ngã hai tiểu cung nữ chạy tới điện Thái Hòa, trước ngoại tộc đang tiến hành tiến cống vật phẩm, nàng lại hết lần này tới lần khác nắm thật chặt Chu Hạo Hi kêu khóc thống khổ, khiến cho sử giả ngoại tộc nghi ngờ không giải thích được, chúng thần nghị luận rối rít, mặt mũi hoàng thất vì một cảnh trước mặt đều bị nàng làm mất hết!
Cuối cùng, Chu Hạo Hi đành sai các trọng thần thay hắn khoản đãi sử giả ngoại tộc thật chu đáo, lúc này mới mang theo nàng trở lại Càn Thanh cung.
Cũng không biết là do sợ hãi hay không Tô Yên Nhi lúc này lại trở nên rất an tĩnh, đôi mắt kia còn tỏ ra vẻ xin lỗi, thỉnh thoảng nhìn hướng Chu Hạo Hi đang ôm nàng, mấy lần muốn nói lại thôi.
“Không sao, không có ai trách mắng ngươi đâu.” Hắn nhẹ giọng trấn an, trong mắt tràn đây sự ôn nhu.
Nàng nhíu lông mày lại, cảm thụ bàn tay to quen thuộc, ôn nhu trân trọng yêu thương vỗ về gương mặt của nàng, đầu óc tựa hồ như có cái bóng nào đó hiện lên. Trên thực tế gần đây mỗi lần nàng nhức đầu cái bóng kia lại càng thêm rõ ràng, mà lúc này một dung nhan thuộc về trí nhớ đã mất đang dần dần hiện rõ gần trong gang tấc, nhưng lại vào lúc này hết thảy lại nhanh chóng biến mất.
Nàng trừng mắt nhìn, ý thức được mình vẫn còn đang dựa vào trong ngực của hắn, mà Hoàng Thái Hậu đã an vị ở một bên, nàng xấu hổ muốn rời ngực của hắn đi, nhưng hắn lại càng ôm chặt hơn, “Đừng sợ, tổ nãi nãi sẽ không mắng ngươi đâu!”
Nàng ngượng ngùng nhìn về hướng Hoàng Thái Hậu, nàng cũng không biết phải làm sao…?
Hoàng Thái Hậu mặc dù trong lòng còn có từ bi, thương hại nàng tâm tư hỗn độn, trí nhớ hoàn toàn không có. Song, thân là người đứng đầu hoàng thất có mấy lời mặc dù tàn nhẫn, Hoàng Thái Hậu vẫn phải nói ra.
Hoàng Thái Hậu nhíu mày nhìn Chu Hạo Hi ôn nhu ôm lấy Tô Yên Nhi nói rõ, “Nàng ta cũng có thể như vậy cả đời, Hoàng Thượng, người trong lòng cần phải có một chút tính toán, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không chỉ diễn ra có một lần.”
Hắn dĩ nhiên hiểu nàng không thích hợp sống ở trong cung, trừ phi hắn đem nàng giam lại… Nhưng hắn làm sao có thể nhẫn tâm?
“Trẫm sẽ rời đi.”
Đây cũng không phải là đáp án mà Hoàng Thái Hậu đã dự liệu trước, Hoàng Thái Hậu nhanh chóng nói đến ý thức trách nhiệm nặng nề tôn tử, “Lê dân bách tính, hưng vong của quốc gia đây là trách nhiệm của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng có thể nào xem thường mà rời đi!”
“Nàng cũng là trách nhiệm của trẫm!”
“Chuyện này…” Hoàng Thái Hậu dĩ nhiên hiểu hắn đối với Tô Yên Nhi ý trọng tình thâm, song… “Hoàng Thượng, ngươi phải nhanh chóng lập hậu thôi, người bắt buộc có một mẫu nghi thiên hạ mới được a!”
“Hoàng Hậu trẫm sớm đã chọn được người rồi, không ai khác đó chính là Yên Nhi.”
“Không được, nàng ta không được, chẳng lẽ Hoàng Thượng, ngươi muốn đời này chặt đứt hương khói của hoàng thất sao? Hoàng Thượng là người lý trí, nên hiểu ai gia nói đến cái gì!” Hoàng Thái Hậu càng nói càng gấp, nhìn vẻ mặt kiên định của tôn tử người mà hắn chọn phải là Tô Yên Nhi càng làm cho Hoàng Thái Hậu kinh hồn, “Dù không nói đến bệnh bình của nàng ta thì nàng cho dù hiền lành thế nào, dù mỹ lệ thế nào, cuối cùng cũng chỉ là nữ tặc!”
“Tổ nãi nãi——”
Hoàng thái hậu vẻ mặt nghiêm túc cắt đứt lời của hắn, “Chuyện này ai gia cũng từ chỗ Thiệu thân vương nghe được, chẳng qua là Hoàng Thượng lại gặp gỡ yêu thích cô gái bệnh tật như thế này? Ai gia cũng là nhịn xuống không nói, người có thể đem nàng giữ ở bên mình, nhưng muốn lập nàng làm hậu thì vạn phần không được!”