Nàng liếc hắn một cái, nhưng ngay sau đó đứng dậy, không nghĩ tới phía sau lưng truyền tới cảm giác đau. Chân còn có cảm giác vô cùng khó chịu. Nàng cúi đầu sửng sốt lẫn kinh ngạc nhìn trên giường đã nhuộm lạc hồng…!
Đột nhiên, phía sau vừa vang lên một thanh âm di chuyển, trực giác của nàng lại dùng chăn bao quanh mình lần nữa quay đầu trở lại. Lại thấy hắn cũng xuống giường, thân thể đàn ông cường tráng kia rơi cả vào đáy mắt. Nàng mặt đỏ hồng, thật nhanh quay đầu trở lại, trong lòng trái tim đập mạnh, thì ra là…thì ra là thân thể nam nhân lại to lớn đến như thế…
“Cô nương hãy thay y phục hay là tắm rửa trước, ta đi sai người đưa nước tắm tới đây.”
Không lâu, nàng đã nghe đến tiếng đóng cửa. Lúc này mới chậm rãi xoay người khẽ khàng thở dài. Hắn rốt cuộc là người nào? Nơi đây lại là nơi nào? Thiệu Hoằng Văn là làm sao có thể lúc đó buông tha cho nàng không có đuổi theo?
Cổ Chi đâu? Nàng có sao không?
Trong nội tâm nàng có rất nhiều rất nhiều nghi vấn a!
Tắm rửa xong, Tô Yên Nhi thay một bộ váy áo thêu thượng hoa bách hợp thuần khiết, nổi bật lên một thân kiều diễm má đào. Khuôn mặt lại càng trong sáng mê người hỏi sao người không động tâm?
Bất quá, đôi mắt đẹp kia mang vẻ đề phòng. Bởi vì có hai tiểu nha hoàn hầu hạ nàng tắm rửa, đối với nàng bất cứ vấn đề gì đều trầm mặc mà chống đở. Ngay cả nàng ăn mặc chỉnh tề khi đi ra khỏi phòng ngủ cũng bị ngăn trở. Nàng mặc dù không vui nhưng cũng chịu mình vô sách.
Cho nên nàng bắt đầu đánh giá hoàn cảnh, trong phòng mang khí hương nhẹ nhàng. Đồ vật đều là được đóng từ gỗ quý. Cả phòng lại dùng cây lim trân quý mà thành, đưa mắt nhìn cũng biết đó toàn là đồ đáng giá. Có thể thấy được chủ nhà là một đại phú.
Vấn đề là…người đâu?
Một hồi lâu, Tô Yên Nhi mới rốt cục nhớ đến hắn. Một người không biết họ tên nhưng đã cùng nàng một đêm chung chăn gối.
Hắn tuyệt không phải hạng người hời hợt, một thân mang sự tôn quý hoàng kim. Bản thân hắn tản ra ngạo khí vô cùng uy vũ không giống dân thường mà giống xuất thân từ nơi cao quý.
“Xin hỏi công tử…”
“Người nơi này đều gọi ta là Chu gia.”
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, ngoài ý muốn hắn biết nàng muốn hỏi cái gì, nhưng vẫn hướng hắn khom người, “Yên Nhi đa tạ Chu gia đã cứu mạng.”
Không nghĩ tới hắn một bước đi về phía trước đỡ nàng dậy, thân thể mền mại của nàng nằm trong bàn tay to, hình ảnh kích tình đêm qua đột nhiên hiện lại trong đầu óc nàng. Hơn nữa chính đôi bàn tay to hiền hậu ôn hoà này chậm rãi lướt qua hai bầu ngực mềm mại của nàng, lại hướng vùng bụng nhỏ mà vuốt ve… (sặc…)
Lập tức thân thể của nàng cứng đờ không khỏi nóng rang. Tô Yên Nhi gần như bối rối muốn rút tay của mình về.
Hắn đối với động tác đột ngột này của nàng mặc dù không giải thích được, bất quá cũng không hỏi nhiều, chỉ nói. “Ngươi muốn đi?”
“Dạ.” Nàng là vì chuyện xảy ra? Tâm còn không ngừng đập mạnh, nàng cúi đầu không dám nhìn hắn.
“Nếu như ta không để cho ngươi đi?”