Hoàng Thượng! Thái Tử Đang Ghen

Chương 30: Chương 30: Gọi ta là Vân ca ca




Ngay lúc Lạc Tâm Di vừa đút xong được miếng sủi cảo thứ hai thì nha hoàn Hạ Nhi bưng theo một cái chén đi tới .

" Tiểu thư , trứng gà của người "

Hạ Nhi đặt mạnh chén xuống bàn , bên trong chén có một quả trứng gà trông có vẻ là vừa mới nấu chín . Hừ , nam nhân thay lòng đổi dạ sao tiểu thư lại còn tốt với hắn chứ .

Lạc Tâm Di đút thêm cho Mộ Dung Vân một miếng sủi cảo sau đó đặt xuống bàn . " Trứng gà còn nóng , ta lăn cho ngươi trước sau đó lại ăn tiếp được không ? "

Mộ Dung Vân muốn trả lời là được , nhưng nghĩ lại nói như vậy trông có vẻ rất xa cách , hay là nói tùy nàng nhưng như vậy lại có vẻ hắn không quan tâm lắm , nên trả lời làm sao đây ? Trong lúc Mộ Dung Vân còn đang suy nghĩ không biết trả lời thế nào thì Lạc Tâm Di đã nhanh chóng lột xong lớp vỏ trứng sau đó đặt vào chiếc khăn . Do trứng gà còn rất nóng nên khi chạm vào vết thương trên mặt Mộ Dung Vân làm mặt hắn nhăn lại biểu tình lập tức .

" Nóng sao ? Phải còn nóng mới tan vết bầm được ! "

Mộ Dung Vân định nói gì nhưng nha hoàn Hạ Nhi bên cạnh đã vội chen vào .

" Lúc nãy tiểu thư dùng tay lột cũng rất nóng " . Ý của nàng là tiểu thư của nàng chịu nóng lột cho thái tử người ,thái tử người chỉ hưởng thụ còn nhăn nhó cái gì .

Mộ Dung Vân đương nhiên hiểu được ý tứ của Hạ Nhi , đành im lặng không nói thêm bất cứ điều gì , nha đầu này từ nhỏ luôn không sợ hắn nhưng không bao giờ chặn lời hắn sao lần này lại .... không lẽ hắn làm gì chọc giận nàng ta sao ? Từ khi Tâm Di trở về , đây là lần đầu hắn gặp lại nàng ta mà .

Sau khi giúp Mộ Dung Vân lăn những vết bầm đen trên mặt , Lạc Tâm Di lại tiếp tục đút cho Mộ Dung Vân ăn nhưng lần này hắn ăn thật không dễ chịu chút nào , nha hoàn Hạ Nhi đứng sau lưng Tâm Di không ngừng trề môi với hắn , lâu lâu lại liếc hắn một cái rõ hận , hắn thật sự đã làm sai cái gì sao ? Không có mà phải không ?

" Tiểu thư ,trời cũng đã khuya lắm rồi đã đến lúc phải nghĩ ngơi , người làm sủi cảo cũng rất..t.. là...à..a mệt " .

Nghe được lời Hạ Nhi, Mộ Dung Vân có chút nghẹn họng , rõ ràng nàng ta đang đả kích hắn .

Lạc Tâm Di thật không biết nói sao , nha đầu này là đang bất bình thay nàng nhưng nàng ta không hiểu , nàng không hề giận Mộ Dung Vân , không có lẽ gì nàng bỏ đi lâu như vậy còn muốn hắn chờ đợi nàng , nàng chỉ muốn có thể lại nói chuyện với hắn , xuất hiện trước mặt hắn , nhìn hắn lâu thêm một chút trước khi nàng đi , trước khi hắn thành thân , trước khi cả hai chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa .

" Hạ Nhi , giúp ta đem những thứ này đi "

Hạ Nhi dạ một tiếng sau đó ngước mặt liếc Mộ Dung Vân một cái xong mới chịu rời đi . Nàng tuy là nha hoàn nhưng nếu ai làm tiểu thư của nàng đau lòng nàng cũng sẽ không để yên cho người đó .

Sau khi Hạ Nhi rời đi , hai người trong sân vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng , hết nhìn cây lại nhìn đất , hết nhìn đất lại nhìn chằm chằm ánh đèn , sự im lặng kéo dài tới mức làm cho hai bóng người đang nấp trên nóc nhà đằng xa cũng không chịu nổi mà ngáp một cái chảy hết nước mắt .

" Tiểu hắc , hai người kia tuyệt đối không thể làm diễn viên , nếu không khán giả sẽ thật đáng thương " . Diệp Thiên Di đưa tay áo lên chậm chậm nước mắt trên má , sao lại có thể chán tới như vậy , nàng tưởng sẽ kinh thiên động địa không ôm hôn tới tấp thì cũng trách mắng vài câu chứ , đằng này im re.....

" Ta đồng ý với ngươi " . Tư Mã Phong hai tay chống cằm nhưng không nhìn về hai người bên dưới mà nhìn về phía Lạc Thiên đang ngồi trên nóc nhà bên cạnh .

Diệp Thiên Di nhìn theo ánh mắt Tư Mã Phong phát hiện Lạc Thiên cũng như nàng , người như hắn mà cũng đi rình sao ? " Tiểu hắc đưa ta qua bên đó " .

" Lạc đại ca mà cũng đi rình nữa a " .

Diệp Thiên Di lấy tay chọt chọt người bên cạnh nhưng Lạc Thiên chỉ nhìn lướt qua nàng rồi lại chăm chú nhìn hai bóng dáng bên dưới .

" Ta chỉ lo hắn làm bậy với Tâm Di thôi ! "

Diệp Thiên Di bĩu môi , hắn nhúc nhích còn không được , làm bậy ? Có sợ là sợ muội muội ngươi làm bậy thì có .

" Nói chuyện rồi , nói chuyện rồi " .Diệp Thiên Di vừa reo lên lập tức bị bàn tay của Tư Mã Phong chặn lại , nha đầu ngốc này , bọn họ là đi rình , có cần hét lớn như vậy không , có mừng thì cũng biết kiềm chế chút chứ . Sau đó ba cặp mắt trên mái nhà lập tức hoạt động hết công suất trong bóng đêm , lao như vũ bão về phía hai bóng dáng bên dưới .

Mộ Dung Vân cuối cùng cũng chịu mở miệng , hắn là nam nhân , hắn đương nhiên phải mở lời trước .

" Tâm Di ... ta... ta ... ta có thể uống nước không ? "

" Để , ta đi lấy cho ngươi ". Lạc Tâm Di nhanh chóng đi vào trong .

Cả gương mặt Mộ Dung Vân lúc này đều hóa ngu , sao hắn lại có thể nói câu đầu tiên một cách ngớ ngẩn như vậy chứ ? Đúng thật trước mặt nàng hắn đều ngu ngốc như vậy , từ nhỏ đã vậy bây giờ cũng vẫn vậy .

Ba người trên mái nhà đều hóa ngu theo Mộ Dung Vân , hết đòi ăn lại đòi uống , nếu không biết hắn là Thái Tử có khi bọn họ sẽ nghĩ hắn là một tên hành khất mất .

Lạc Tâm Di nhanh chóng quay trở lại , trên tay mang theo một ly trà , vừa đi lại còn vừa che miệng cười .

" Mộ Dung Vân , ngươi mãi vẫn không khá lên được chút nào , không cần phải khó xử như vậy , ta không còn giận ngươi nữa ".

Ngoan ngoãn uống cạn ly trà sau đó cả gương mặt Mộ Dung Vân đều như bừng sáng , nàng không còn giận hắn như vậy đối với hắn đã là điều tốt nhất , hai năm qua hắn chưa bao giờ thôi suy nghĩ về nàng , hắn sợ nhất chính là nàng vẫn còn giận hắn nhưng bây giờ nàng nói nàng không còn giận hắn nữa . Nhưng còn Mạc Thiên Khuynh , chuyện hắn hết lần này đến lần khác chạy đến kỹ viện thì sao ? Hắn có nên nói cho nàng biết không ?

" Nhưng nếu ngươi lại tiếp tục phong tỏa kỹ viện , ta sẽ giận người thật " . Nàng thật không thể hiểu nổi Mộ Dung Vân , sao lại không cho Thiên Di mở kỹ viện chứ , hại tỷ ấy ngày nào trở về cũng không khóc thì chính là la hét , hại nàng cũng phải khổ theo .

" Nàng .... nàng biết chuyện hắn đi kỹ viện ? "

Lạc Tâm Di nhẹ nhàng gật đầu như một chuyện rất bình thường , nàng cũng đi rồi , rất vui mà .

" Hắn không hề che giấu nàng chuyện đi kỹ viện ? "

" Ta cũng từng đi theo rồi "

Mộ Dung Vân không còn muốn tin vào những gì mình nghe được . Hắn còn dẫn cả Tâm Di vào kỹ viện , vậy mà nàng ấy còn ngoan ngoãn đi theo ? Nàng yêu hắn như vậy , chấp nhận cả chuyện lăng nhăng của hắn như vậy . Vậy mấy ngày nay hắn làm đều là vô ích hay sao , là do hắn quá rãnh rỗi hay sao ? Không , không phải vô ích , Tâm Di có thể cam chịu nhưng hắn không thể để nàng cam chịu như vậy . Hắn phải bảo vệ nàng , che chở cho nàng . Là do hắn sai , Ngọc Tần nói đúng , là do hắn đẩy nàng về phía tên sở khanh như Mạc Thiên Khuynh .

Mộ Dung Vân vẫn đứng im nhưng ánh mắt rất kiên định nhìn Lạc Tâm Di , hai cánh môi cứ mím lại rồi thả ra .

" Tâm Di , ta biết so với những nam nhân bên cạnh nàng , ta là người có tướng mạo bình thường nhất , võ công tầm thường nhất nhưng ta chắc chắn sẽ dùng hết khả năng của ta bảo vệ nàng , che chở cho nàng , không để bất cứ ai tổn thương nàng cho nên... "

Diệp Thiên Di giơ ngón tay cái về phía Mộ Dung Vân tán thưởng . " Ta đề cao sự thật thà của ngươi , cũng biết là mình tệ nhất luôn a ".

Lạc Tâm Di im lặng chăm chú nghe từng lời nói của Mộ Dung Vân , trong lòng vô cùng ấm áp chờ mong câu nói tiếp theo của hắn .

Ba người trên mái nhà cũng nín thở chờ đợi nhưng câu nói tiếp theo của Mộ Dung Vân thật khiến ba người họ muốn lập tức xông xuống dưới đánh cho hắn một trận .

" Cho nên .. cho nên ... từ bây giờ hãy gọi ta là Vân ca ca , ta sẽ giống Lạc Thiên mãi mãi chăm sóc muội , làm một ca ca thật tốt , thật tốt ".

Lạc Tâm Di nhắm chặt hai mắt , nàng đáng lẽ phải nhớ , hắn đã có nữ nhân trong lòng , khi nào thì đến phiên nàng chờ mong hắn chứ . Nhưng như vậy ít ra vẫn tốt hơn trước kia .

Khóe môi Lạc Tâm Di hé ra một nụ cười dịu dàng với Mộ Dung Vân , sau đó từ từ hé mở cố nói ra ba chữ. " Vân ca ca "

Mộ Dung Vân hít vào một hơi thật mạnh , ba chữ Vân ca ca ngọt ngào như vậy nhưng đối với hắn chua chát biết dường nào , nếu nàng yêu Mạc Thiên Khuynh như vậy , hắn sẽ làm mọi cách gạt đi những nữ nhân bên cạnh hắn ta , ngay cả vương phi của hắn ta cũng phải gạt đi .

Lạc Tâm Di khoát lên vai Mộ Dung Vân một chiếc áo choàng thật dày sau đó cột lại giúp hắn . " Nhưng trước hết ca ca không được để bản thân bị phong hàn đúng không ? Trời đã khuya, muội phải về phòng rồi ". Không đợi Mộ Dung Vân trả lời , hai chân Lạc Tâm Di đã bước đi thật nhanh .

" Tiểu Hắc, nếu ta đánh chết Thái Tử có gây ra binh biến giữa hai nước không ? " Diệp Thiên Di nhìn xuống người vẫn còn đang đứng yên không cử động được . Nàng thật muốn bóp cổ hắn .

Tư Mã Phong gật đầu thật mạnh . " Nhưng đánh hắn tàn phế thì không sao , chỉ cần che giấu tốt một chút " .

" Hai người các ngươi cút về phòng cho ta " . Lạc Thiên liếc mắt nhìn về phía hai người , y như tiểu hài tử .

Lạc Thiên cầm một viên đá phóng về phía Mộ Dung Vân giúp hắn giải trừ huyệt đạo , hắn thật sai lầm khi giữ tên tiểu tử này ở lại .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.