Khi hoàng đế Mộ Dung Thần tiến vào yến hội thì không ngừng lấy làm khó hiểu nhìn về phía ba cái bàn được xếp kế nhau , không phải yến hội lần nào cũng là một người một bàn sao ? Nhìn quanh một lượt , đúng là mỗi người đều một bàn mà , bọn trẻ này lại muốn làm cái gì đây . Mà mọi người xung quanh cũng đều không ngừng lén nhìn về phía ba cái bàn kia, có người thậm chí còn nhìn chằm chằm , sao tới giờ mà chính thất vẫn còn chưa xử lý tiểu tam a .
Mộ Dung Vân có chút bất đắc dĩ , hắn phải cho người xếp như vậy vì tên Mạc Thiên Khuynh ( Diệp Thiên Di ) nhất quyết giữ chặt tay Tâm Di , muốn ngồi bên cạnh nàng ấy, sao lại có nam nhân tính tình cố chấp lại ngang ngược như vậy chứ .
Nương tử tìm đến tận nơi , kẻ làm tướng công sao lại có thể vô tình như vậy . Mộ số người trong yến tiệc không ngừng cảm thấy bất bình thay cho vị vương phi kia , vừa phải hầu hạ tướng công vừa phải chăm sóc cho tiểu tam , gà thì nhường cho tướng công và tiểu tam phần đùi , tôm thì bóc sẵn vỏ , cá thì gỡ sẵn xương , đây đúng là hình mẫu chuẩn mực của nương tử trong cả thiên hạ này mà .
Chỉ có hai trong ba nhân vật chính được xăm soi lúc này là cảm thấy đau khổ , cả người hai nàng đều đang lạnh run nhưng mồ hôi lại không ngừng chảy ra , lần này thật sự không xong rồi .
Hoàng đế Mộ Dung Thần ngồi rên cao cũng không ngừng nhìn xuống phía dưới , trong lòng cảm thấy rất bi ai , xét cho cùng hôm nay ông là nhân vật chính mà sao mọi người nhìn cũng không thèm nhìn ông vậy , không được , chuyện này không thể như vậy được . " Khụ khụ .." .
Mộ Dung Thần lấy tay che miệng ho vài tiếng .... Vẫn không ai để ý , à không ít nhất Lạc Thiên cũng chịu ngước mặt lên nhìn ông nhưng sau đó là ánh mắt khinh thường rồi lại nhìn về hướng khác , hai cánh môi của vị hoàng đế lập tức va đập liên hồi , ngươi đừng thấy sủng mà kiêu , tin ta gả ngươi đi không ? Mộ Dung Thần tức giận để tay lên ngực sau đó há miệng hít một hơi thật sâu .
" Khụ .... khụ ... khụ ụ...u...ụ ..."
Ho vừa to vừa dài như vậy , dù có điếc cũng phải nhìn thấy chứ .
Quả thật mọi người bên dưới đã bắt đầu nhìn lên , Mộ Dung Thần lập tức dừng lại cơn ho , bày ra vẻ mặt và phong thái cao quý ngẩng mặt lên nhìn bầu trời , sau đó nâng ly rượu lên nhìn về phía mọi người bên dưới uống cạn, trong lòng cảm thấy được an ủi không ít .
Đám sứ thần cũng giơ cao ly rượu hướng hoàng đế Mộ Dung Thần uống cạn nhưng sau đó lập tức sai thị vệ bên cạnh nhanh chóng quay về mật báo _ Hoàng đế Lăng Nguyệt quốc tuổi già sức yếu , đau ốm triền miên . Thật tội nghiệp vị hoàng đế nào đó vẫn không hay biết chuyện gì , còn cười rất tươi nữa chứ .
Khóe môi Phượng Ngọc Linh giương cao nhìn về phía trưởng công chúa Mộ Dung Phi Tuyết , xem ra thời gian cũng không còn lâu nữa .
Phía trên cao , Mộ Dung Phi Tuyết vẫn bình thản uống cạn ly rượu trong tay nhưng không ai nhìn thấy ánh mắt khi lướt qua Lạc đại công tử đều là hận . Lạc Thiên , nhục nhã bao nhiêu năm qua , ta sẽ tính hết với ngươi , trong một lần .
" Tâm Di , chúng ta trốn đi " . Diệp Thiên Di lấy tay chọt chọt cố nói thật nhỏ thật nhỏ với người đang ngồi bên cạnh .
Nhưng khi Lạc Tâm Di vừa xoay mặt nhìn qua Diệp Thiên Di thì nhìn thấy một cặp mắt phượng đang nheo lại nhìn nàng , khóe môi ... à .. một chút ý cười cũng không có . Ô ô ô , Khuynh ca ca ôn nhu như ngọc , dịu dàng ân cần của nàng đâu rồi , tên ác ma này ở đâu chui ra vậy , ô ô . Lạc Tâm Di đành im lặng hít một hơi thật sâu rồi cuối đầu nhìn đĩa đồ ăn đầy ắp trước mặt , im lặng chính là vàng nha .
Mộ Dung Vân ngồi đối diện đều thu hết mọi việc vào mắt , trong đầu lại phát huy khả năng suy diễn cực hạn , Tâm Di của hắn bị người khác bắt nạt , bị người khác ức hiếp như vậy . Chỉ nghĩ tới đây đã đủ khiến hắn tức giận không thôi , hai bàn tay dưới bàn đều siết lại thật chặt .
Mạc Thiên Khuynh kéo Diệp Thiên Di vào lòng , một tay siết chặt vòng eo nhỏ bé của nàng , một tay đặt lên mặt nàng nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng mịn nõn nà vài cái sau đó nhéo một cái thật mạnh . " Tiểu yêu tinh , xem ta trừng trị nàng ra sao " .
Diệp Thiên Di đưa hai tay lên giữ chặt bàn tay đang nhéo mặt mình cười nịn nọt . " Tướng công , chàng vốn là người đại từ đại bi , anh hùng trong biển người , phong lưu anh tuấn , sẽ không tính chuyện cũ với thiếp đâu a ".
" Thật tiếc là ta đang muốn tính với nàng đây " .
Diệp Thiên Di chân chó cười mấy tiếng , ra sức nịn nọt . " Chàng sẽ không nỡ đánh ta chứ , điểm huyệt ta cũng đừng nha ".
" Ồ , đương nhiên ...... " . Mạc Thiên Khuynh nhướng mày khẳng định sau đó cười nham hiểm nói nhỏ vào tai Diệp Thiên Di . " Đêm nay , năm lần ".
Hai mắt Diệp Thiên Di trợn to , năm lần ? Một lần là hai canh giờ , năm lần ... không phải sẽ tới sáng sao , a , thật là một con trâu chăm chỉ nhưng nàng không muốn biến thành một thửa ruộng cằn cỗi nha .
" Tướng công .... thiếp .... thiếp ... đi nhà xí aaa..."
Không đợi Mạc Thiên Khuynh phản ứng , Diệp Thiên Di đã bất chấp sống chết nắm lấy tay Lạc Tâm Di bỏ chạy , tốc độ nhanh tới mức không ai phát hiện ra , chỉ tới khi nhìn thấyy vị vương phi ngồi một mình uống cạn ly rượu mọi người mới không khỏi xót xa , thật là một nương tử mệnh khổ .
Hai cô nương cứ bỏ chạy cho tới khi phía sau không còn nghe thấy âm thanh ồn áo náo nhiệt của yến hội nữa mới dừng lại thở hồng hộc .
" Thiên Di , ta thấy tỷ vẫn là xin lỗi Khuynh ca ca thôi " .
" Muội không hiểu đâu a , có chuyện chết cũng phải phản kháng a " . Nàng vẫn còn nhớ lần trước , nàng nằm dài trên giường , cảm giác chỉ có mệt , mệt , mệt và mệt muốn chết đi sống lại thôi a .
Diệp Thiên Di giữ chặt lồng ngực hít từng đợt không khí nhìn Lạc Tâm Di cũng đang mệt rã rời nói nhỏ .
" Muội nghĩ xem ta có thể trốn trong này , ăn vụng sống qua ngày không ? "
Lạc Tâm Di tay đỡ lấy hông , cố gắng đứng thẳng người lên . " Huynh ấy sẽ lật ngược nơi này lên tìm tỷ , tỷ đừng vọng tưởng nữa, trốn trong hoàng cung ăn vụng , tỷ tưởng ở đây là tửu lâu a "
Phải a , hắn là một tên bất chấp đạo lý , bất chấp lý lẽ , bất chấp tất cả mà . Diệp Thiên Di hai tay ôm chặt lấy đầu , không ngừng suy nghĩ , xem ra chỉ có thể bổn cũ soạn lại thôi. Nghĩ vậy , Diệp Thiên Di lại bất chợt cười nham hiểm , may mà nàng có chuẩn bị sẵn .
Ngay lúc hai người còn đang xì xào to nhỏ thì tiếng hét lớn từ đằng xa vọng lại .
" Bảy mươi ba ... bảy mươi tư ... bảy mươi lăm ..."
" Phò mã gia , vẫn còn chưa đủ hai trăm lần , ngài không thể nằm như vậy "
" Nếu không đủ xem ra cơm tối hôm nay ngài không cần ăn rồi "
Phò mã gia ? Ai lại dám cấm cơm của phò mã gia luôn a , mà lúc này đang có yến hội sao hắn lại ở đây vậy ? Lạc Tâm Di và Diệp Thiên Di ngơ ngác nhìn nhau , sau đó từ từ tiến lại gần .
Chỉ thấy nam nhân một thân bạch y đang gắng sức chống đẩy trên đất ,vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi . Bên cạnh là một tiểu thái giám miệng không ngừng đếm theo từng cử động của nam tử đang chống đẩy .
" Tiểu thanh tử ? " . Lạc Tâm Di không tin nhìn vào mắt mình , đây là thái giám bên cạnh Phi Tuyết tỷ tỷ mà .
Diệp Thiên Di định tiến lên tò mò thì tay đã bị Lạc Tâm Di giữ chặt , chuyện của Phi Tuyết tỷ tỷ , tốt nhất vẫn là giả vờ không biết thì hơn . Thì ra tỷ ấy và phò mã không phải hòa hợp như lời nói , chuyện này lộ ra sẽ khiến mọi người đều khó xử . " Quay về thôi " .
Lạc Tâm Di kéo tay Diệp Thiên Di quay trở về , khi vừa đi được một chút đã nhìn thầy Mộ Dung Vân đang chạy đến , khi hắn nhìn thấy hai người thì dừng lại sau đó nhanh chóng tiến đến nhìn khắp người Lạc Tâm Di một lượt , xác nhận nàng vẫn không có gì mới thở nhẹ một cái .
" Sao huynh lại chạy đến đây vậy ? "
Mộ Dung Vân có chút khó xử trước câu hỏi của Lạc Tâm Di , không lẽ hắn nói khi nãy phát hiện không thấy nàng và Mạc Thiên Khuynh thì lập tức chạy như điên khắp nơi để tìm sao ?
" Chắc không phải ngươi nghĩ ta dẫn muội ấy đi làm bậy chứ ? " . Diệp Thiên Di cố tình chớp chớp mắt nói thẳng vào vấn đề .
" Ngươi ..... hừ ....ta chỉ là đi dạo thôi " .
" Vậy ngươi đi dạo tiếp đi , ta dẫn muội ấy về yến hội " . Diệp Thiên Di cố tình kéo tay Lạc Tâm Di đi lướt qua Mộ Dung Vân , da mặt mỏng như vậy , thật vô dụng .
... ...... ...... ...... ...... .........
" Nè , ngươi đi dạo kiểu gì mà cứ dạo sau lưng chúng ta vậy ? "
" Ta muốn đi dạo ở đâu mà không được chứ ! "
" Tâm Di a , tay muội thật là mềm nha "
Mặt ai đó đã tức đến đỏ lừ .
" Tâm Di a , đi sát bên cạnh ta nè , đường hẹp lắm "
Mặt ai đó còn đen hơn đít nồi , đường trong hoàng cung có thể hẹp sao , năm người đi hàng ngang vẫn không đụng nhau một cái đấy .