Hoàng Thượng! Thái Tử Đang Ghen

Chương 10: Chương 10: Ta cũng ngu đủ rồi




Trong hoàng cung .

" Hoàng đệ , sao đệ lại ở chỗ này " Mộ Dung Phi Tuyết kinh ngạc nhìn đệ đệ mình mặt mũi tèm lem , dám đến chỗ của nàng khóc sao ?

Mộ Dung Vân cũng kinh ngạc không kém , hắn vốn là muốn quay lại nơi này để hồi tưởng a nhưng cảnh vật xung quanh nhìn đi nhìn lại cũng làm người ta sởn gai óc , sao nàng lại chọn chỗ này ôm hắn làm gì kia chứ , hại hắn chưa kịp nhớ tới nàng đã hiện ra toàn hình ảnh ma quỷ.

Khó lắm mới hồi tưởng lại được một chút thì lại để hắn nghe được âm thanh rờn rợn , lấy hết can đảm đi theo tiếng động tới khi nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ , tim hắn đã muốn ngừng đập rồi , may mà người quay lại là tỷ tỷ hắn , nếu không hắn sẽ anh dũng mà bỏ mạng tại đây .

Quan sát Mộ Dung Phi Tuyết một thân đỏ rực đang ngồi xổm dưới đất tay không ngừng đục đục bức tường , Mộ Dung Vân không biết phải nói gì , không lẽ hỏi hoàng tỷ , tỷ bị nhập rồi sao , nếu hoàng tỷ hắn nói phải .... Hắn làm sao chạy cho kịp đây .

" Mộ Dung Vân , ta hỏi ngươi sao ngươi lại ở chỗ này " Mộ Dung Phi Tuyết tức giận hỏi thêm một lần nữa , chỗ này là nơi bí mật của nàng nha .

"Hoàng tỷ , tỷ không được phá chỗ này , đây là nơi kỷ niệm của đệ và Tâm Di " Mộ Dung Vân tiến lên một bước muốn kéo người đang ngồi dưới đất lên .

Chỉ thấy Mộ Dung Phi Tuyết dựa sát vào che đi bức tường phía sau lưng " Cái gì mà nơi kỷ niệm của ngươi , đây là địa bàn của ta "

Mộ Dung Vân nhếch mép kinh thường , còn đòi chia địa bàn với hắn ư . Nheo ánh mắt nguy hiểm nhìn phía sau lưng của Mộ Dung Phi Tuyết, Mộ Dung Vân không khỏi nghi ngờ .

" Hoàng Tỷ , tỷ che cái gì sau lưng đấy "

Vừa nói Mộ Dung Vân vừa lôi Mộ Dung Phi Tuyết ra , không chút khách khí nhìn phía sau .

Mộ Dung Phi Tuyết tức đến bóc khói , nàng thật là hận mà " Mộ Dung Vân , đệ không được nhìn , nếu nhìn ta sẽ ko tha cho đệ "

Mộ Dung Vân kinh ngạc , tỷ tỷ hắn vậy mà lại viết tâm thư a , lại còn viết ở nơi khỉ ho cò gáy này , tỷ tỷ hắn là si Lạc Thiên quá rồi phải không ?

" Hoàng tỷ .... chữ của tỷ quả thật hơi xấu a "

Mộ Dung Phi Tuyết tức đến bóc khói , đẩy Mộ Dung Vân ra xa "Đệ tưởng là dễ đục lắm sao ? Ta đục được chữ đã là hay lắm , ai như ..."

Như nhớ ra điều gì , Mộ Dung Phi Tuyết vội lấy tay che miệng .

Nhìn biểu hiện đó , Mộ Dung Vân ra vẻ khó hiểu " Ai như ...là ai ?"

" Làm gì có ai chứ , đệ đi đi , đừng làm phiền ta "

Mộ Dung Vân làm vẻ mặt khẳng định nhìn tỷ tỷ mình " Nếu tỷ không nói , mai đệ sẽ dẫn mọi người tới đây dạo một vòng "

" Mộ Dung Vân , tên khốn này . "

" Đệ sẽ làm thật đấy ?"

" Đệ biết thì được gì chứ , người cũng đã đi rồi " Mộ Dung Phi Tuyết không vui nhìn đệ đệ mình , nàng là không muốn làm đệ đệ thêm buồn thôi .

Mộ Dung Vân dường như đã biết người đó là ai " Hoàng tỷ , nếu là nàng , đệ càng muốn biết "

" Tiểu Vân , người cũng đã đi , đệ đừng như vậy ,Tâm Di rất xinh đẹp , sau này thiếu gì nam nhân yêu thương muội ấy , muội ấy sẽ có một phu quân tốt , những nhi tử đáng yêu , muội ấy sẽ quên ngay đệ , đệ không cần phải ân hận làm gì "

Mộ Dung Vân tức đến hộc máu , đây rõ là thấy hắn đau còn ráng xát thêm muối mà . " Hoàng tỷ , đệ muốn biết "

Mộ Dung Phi Tuyết lắc lắc đầu nhìn đệ đệ mình " Muốn biết thì qua bên kia "

Nhìn theo hướng chỉ của Mộ Dung Phi Tuyết , tâm của Mộ Dung Vân run nhẹ , đây không phải là cái cây có treo cọng đây cho chim chơi xích đu a . Nhớ tới lời giải thích của Lạc Tâm Di , Mộ Dung Vân khẽ cười , nàng là muốn chọc hắn vui phải không ?

Nhìn về phía cây xong lại nhìn Mộ Dung Phi Tuyết , nhìn cọng dây màu trắng xong lại nhìn đất , hắn không thể nói là hắn không dám đi nha .

Mộ Dung Phi Tuyết nhìn đệ đệ không nhúc nhích lại không ngừng cuối đầu rồi ngẩng đầu liền phì cười " Hahaha Mộ Dung Vân , đệ đúng là chỉ thua dưới tay Lạc Tâm Di "

Mộ Dung Vân không hiểu nhìn tỷ tỷ mình .

" Cọng dây là Tâm Di treo lên , muội ấy không muốn ai lại gần hahha thật sự là đệ không dám lại gần thật "

Mộ Dung Vân cười gượng , hắn là hơi ớn thật nha , Tâm Di nàng đúng là lúc nào cũng biết được cách đối phó với hắn mà .

Mộ Dung Vân đi vòng quanh thân cây , phát hiện ở trên thân cây thật sự có chữ , chính xác là số , các số đếm theo thứ tự từ 1, nhìn một hàng số đến số 100 lại được khắc rất to , dường như nàng đã gạch đi gạch lại số 100 này rất nhiều lần . Mộ Dung Vân dường như đoán ra những số này là gì , hắn là đuổi nàng nhiều lần vậy sao , yêu hắn nàng thật sự đã rất mệt mõi .

Mộ Dung Vân nhìn đến số cuối cùng 138 , lần này lại có chữ , chỉ có hai chữ "từ hôn" nhưng đủ bóp nghẹn lòng hắn . Nhìn thân cây chằn chịt số ,hắn không biết nên vui hay buồn , vui vì biết nàng thật sự đã từng rất cố gắng yêu hắn , buồn vì nàng đã thôi không cố gắng yêu hắn nữa . Mộ Dung Vân ngồi xuống dưới gốc cây , tay lại chạm đến một dòng chữ , vội nhìn xuống tìm , chỉ nhìn thấy vài chữ " Lạc Tâm Di , ngu đã đủ rồi " .

Lần này Mộ Dung Vân thật không thể nghĩ được gì ...

Khóe mắt cay cay , tay không ngừng sờ lên hàng chữ , hắn hối hận , thật sự hối hận , nàng yêu hắn như vậy , còn hắn đã làm gì ?

Mộ Dung Vân khẽ lẫm bẫm " Mộ Dung Vân , mày ngu cũng đủ rồi "

Sau đó , hắn lại cười lớn " Lạc Tâm Di là nàng không tuân thủ hiệp ước giữa chúng ta trước , ta sẽ không để nàng cứ như vậy mà đi , nàng đã không muốn yêu ta nữa thì ta sẽ lại khiến nàng yêu ta lần nữa "

Hắn sẽ đợi nàng quay về...

Hắn sẽ lại khiến nàng yêu hắn một lần nữa ...

Mộ Dung Vân đứng dậy , bước về phía tỷ tỷ mình , đục từ nãy tới giờ vẫn chưa xong , thật là khiến người bái phục .

" Hoàng tỷ , chúng ta về thôi "

Mộ Dung Phi Tuyết ánh mắt giận dữ quay lại nhìn Mộ Dung Vân " Tại ngươi nên Lạc Thiên mới bỏ đi , ta còn chưa viết hết nỗi lòng ra nha , làm sao vui lên được đây "

Mộ Dung Vân lại không hiểu .

Nhìn vẻ mặt của đệ đệ mình , Mộ Dung Phi Tuyết âm thầm kêu khổ , rõ ràng là một cái đầu đất không hiểu nhân tình là gì ." Viết hết nỗi lòng ra , sẽ giúp bản thân vui lên hiểu chưa ? Tỷ đã dạy cho Tâm Di giúp đệ đấy , ko thì làm sao đệ đọc được những điều này , ô ô không biết khi nào Lạc Thiên mới đọc được đây ? "

Mộ Dung Vân siết chặt nắm tay , lại là tỷ tỷ hắn dạy , chuyện thú giấy hắn còn chưa hết tức , tỷ tỷ hắn toàn nghĩ ra những thứ vô nghĩa làm gì chứ " Hoàng Tỷ , sao tỷ không chỉ nàng nói thẳng với đệ là nàng thích đệ chứ ? "

Mộ Dung Phi Tuyết nhún vai , tỏ vẻ thất vọng "Ta đã nói thích Lạc Thiên bao nhiêu lần thì bị từ chối bấy nhiêu lần đó thôi , cách đó không dùng được ".

Mộ Dung Vân chỉ muốn thổ huyết , hắn thật sự bị tỷ tỷ hại chết mà . Tâm Di cũng thật là , nghe ai không nghe , lại nghe lời tỷ tỷ hắn , theo đuổi nam nhân cả chục năm cũng không thành công rõ là tình duyên bi đát mà , vậy mà còn học đòi làm quân sư , hại chết hắn thôi .

Mộ Dung Vân phi thân rời đi , hắn không muốn động tay với tỷ tỷ hắn nha .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.