Hoàng Thượng, Trăm Triệu Không Thể

Chương 10: Chương 10: Hạ Lan Chi chính là tên thổ hào




“Đại nhân, thuộc hạ theo dặn dò mang sử sách đến.”

Thông báo việc đem sử sách tới rồi, vừa mở cửa ra, đập vào mắt là thừa tướng đại nhân thâm trầm lạnh nhạt trong lời đồn đang khoanh tay mà đứng, cả người tản ra hơi thở khiến người không rét mà run.

Ngày đầu tiên tới phủ thừa tướng, nam phó có chút khẩn trương mà nhìn bóng dáng Hạ Lan Chi, không tự giác mà nuốt một ngụm nước bọt. Xong đời, đây chính là thừa tướng đại nhân a, trách không được người giữ kho sách lại để một người mới như hắn đi đưa đồ vật.

“Đại nhân, sách này......”

“Để trên bàn là được.”

Nam phó nghe tiếng hơi sửng sốt, hắn đây là lần đầu nghe thấy vị chủ nhân tướng phủ này mở miệng. Thừa tướng đại nhân giọng nói thanh lãnh như tiếng suối trong đầu xuân, cùng hắn tưởng tượng nghẹn ngào khó nghe hoàn toàn không giống, ai lại tưởng được có thể phát ra âm thanh như vậy sẽ là một người âm trầm hung ác.

Có lẽ vị đại nhân này cũng không đáng sợ như trong lời đồn.

Nam phó nghĩ như vậy, sau đó liền đánh bạo hỏi thêm một câu, “Đại nhân, như vậy số giấy này cũng đặt lên bàn sao?”

Hạ Lan Chi xoay người lại. Một đôi mắt phiến hồng, tuấn mi khẽ run, mặt như quan ngọc, hai mắt nhìn chăm chú vào xấp giấy Tuyên Thành trên tay đối phương, phát ra giọng mũi lười biếng không quá rõ ràng, “Ừm?”

Lần đầu nhìn thấy phong thái thanh nhã của thừa tướng đại nhân, nam phó khuôn mặt ngẩn ra quên cả hô hấp, lập tức cúi đầu hai tay cung kính mà dâng lên những xấp giấy kia, “Hồi đại nhân, giấy này, thỉnh đại nhân xem qua.”

Hạ Lan Chi vẫn còn đắm chìm trong trạng thái bi thương thừa tướng là một tên có bệnh liệt dương liền không có tâm trạng nói chuyện, hắn muốn tiến lên tiếp nhận số giấy Tuyên Thành, lại không ngờ dưới chân mềm nhũn suýt nữa té ngã, may mắn nam phó bên cạnh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy hắn.

Bị bàn tay trắng nõn thon dài của thừa tướng đại nhân nắm lấy. Giữ vững được cánh tay rồi nam phó liền thấy trên mặt một trận nóng lên, âm thanh thô ráp bình thường cũng không khỏi mềm đi: “Đại nhân không sao chứ?”

Hạ Lan Cho lắc lắc đầu, đứng vững dậy nói: “Không có gì. Đa tạ ngươi ra tay tương trợ.”

Nam phó độ nóng trên mặt tựa hồ lại nhiều thêm một chút.

Những lời đồn này cũng thật không đáng tin đi?! Ai nói thừa tướng này là tiểu nhân biến thái! Rõ ràng là một quân tử ôn nhuận như ngọc nho nhã lễ độ a!

“Giấy này là từ đâu tới?” Hạ Lan Chi cực nhanh mà xem qua một lần giấy Tuyên Thành, nội dung đều là chút nhân vật ký sử đương triều. Phía trên còn có trang giấy nét mực chưa khô, rõ ràng chính là nội dung còn chưa nhập vào sử sách.

Nam phó thành thành thật thật mà trả lời, “Hồi đại nhân, là đoạt tới.”

Hạ Lan Chi đỡ trán, “......Đoạt từ nơi nào?”

Nam phó ngay thẳng mà tiếp tục trả lời, nói: “Từ trong nhà sử quan.”

“Các ngươi liền giống như thổ phỉ mà trực tiếp lấy?!”

Thấy thừa tướng đại nhân trừng lớn hai mắt, nam phó hoảng loạn mà giải thích nói, “Chúng ta lúc đầu là trịnh trọng mà thỉnh Thường đại nhân giao ra sử sách, lão nhân gia hắn lại không chịu, chúng ta liền dùng chút thủ đoạn cứng rắn, sau đó liền từ nhà hắn lấy tới......”

Hạ Lan Chi: “......Ai cho các ngươi lấy?”

“Là đại nhân ngài phân phó. Ngài nói muốn tiền triều cùng đương triều sử sách, cho nên chúng ta liền phụng mệnh đại nhân mang tới.”

Hạ Lan Chi thiếu chút nữa tức điên. Hắn khi nào gọi người đi tới nhà sử quan lấy sử sách! Hiện tại vị Thường đại nhân kia khẳng định hận chết hắn, chuyện là do thủ hạ của hắn làm, tất nhiên là do Hạ Lan Chi hắn phái đi, này còn có thiên lý hay không!

Hiện tại dù là người không tinh mắt, cũng có thể nhìn ra được tay cầm giấy cũng Hạ Lan Chi run lên nhè nhẹ, tựa hồ đang kiềm nén cực độ tức giận.

Nam phó nhận thấy không khí có chút không ổn, giọng nói nhỏ yếu dò hỏi: “Này nếu không......chúng ta lẻn vào Thường phủ, đem sử sách trả lại cho sử quan đại nhân đi?”

Ngươi cho rằng hiện tại lẻn vào trả lại như cũ không để người khác phát hiện là không có ai biết lúc trước đồ là do các ngươi lấy đi sao?!!

Nghĩ đến cái đức hạnh kia của nguyên thân thừa tướng, việc nhóm người này chạy đến nhà sử quan lấy sử sách cũng có thể tha thứ, chủ tử ban đầu của bọn họ cũng là đến nơi cường đoạt dân nữ.

Đến người cũng có thể nói bắt là bắt, lấy đi chút sử sách cũng không tính là gì.

“Như vậy đi.” Hạ Lan Chi đau đầu mà vẫy vẫy tay, “Ngày khác ta tự mình tới cửa bái phỏng đem đồ trả trở về. Các ngươi hôm đó cũng cùng ta đi nhận lỗi, nghe rõ không?”

“Vâng, đại nhân.”

“Sau này cũng không thể như thổ phỉ mà đi lấy đồ vật!” Hạ Lan Chi cảnh cáo nói.

Nam phó dùng sức gật đầu, “Vâng, đại nhân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.