“Haiz, ngươi biết không?” Binh sĩ Giáp kề tai nói nhỏ với binh sĩ Ất, “Đại tướng quân có rồi!”
Binh sĩ Ất vui vẻ nói: “Thật sao?!”
Binh sĩ Giáp bình tĩnh: “Chính xác trăm phần trăm! Tối hôm qua Diệp tướng quân nói với ta!”
Binh sĩ Ất: “Đúng là trời phù hộ Đại Chiêu ta! Nói, tối qua Diệp tướng quân đến chỗ ngươi làm gì?”
Binh sĩ Giáp giấu đầu hở đuôi: “Đại tướng quân có thai, đương nhiên muốn báo tin cho mọi người biết! Ngươi đừng có đoán mò a!”
“Đúng đúng, Đại tướng quân có thai nên muốn nói cho mọi người cùng vui!” Binh sĩ Ất sẽ không xoắn xuýt với binh sĩ Giáp chuyện đêm qua rốt cuộc Diệp tướng quân ngủ trong cái doanh trướng nào, quay người nói với binh sĩ Bính: “Ngươi biết không! Đại tướng quân có tin vui rồi! Nước Đại Chiêu ta sắp có thái tử rồi!”
Binh sĩ Bính: “Lời ấy là thật chứ?! Hoàng thượng uy vũ! Đại tướng quân uy vũ!”
Sau ba ngày, binh tướng hai bên của Đại Chiêu và Đại Khuy trú đóng ở biên cảnh, tổng cộng hơn ba trăm ngàn người, đều biết Bành Điềm có thai.
Bành Điềm vẻ mặt âm trầm ngồi trong đại trướng: “Con rùa nào nói ra chuyện này?! Cuộc chiến này có muốn đánh nữa hay không?!!”
“Tướng quân bớt giận!” Quân y quỳ rạp bên chân Bành Điềm nước mắt ngang dọc, “Dù tướng quân không vì mình, cũng phải vì hoàng tử trong bụng mà suy nghĩ một chút a! Giận dữ công tâm sẽ làm thai khí bất ổn, cứ như thế thì phụ nhân(phụ nữ có chồng)từng sinh nở cũng không chịu nổi đâu!”
Bành Điềm cả giận nói: “Dám đầu thai làm con Bành Điềm ta, cái này không được cái kia cũng không xong, chi bằng không sinh!” Nói xong liền muốn đưa tay vỗ bụng.
Một đám phó tướng trong lều không hẹn mà cùng hít vào một ngụm khí lạnh.
Bành Điềm nhìn mọi người một cái, rồi cúi đầu liếc cái bụng bằng phẳng như trước một cái, cuối cùng vẫn là ngượng ngùng để tay xuống.
Lỡ mà một chưởng đánh chết đứa con trong bụng, y cũng không có mặt mũi nào quay về gặp Nhiếp Văn Uyên.
Lại mấy ngày trôi qua, người của Nhiếp Văn Uyên ra roi thúc ngựa đưa thánh chỉ tới, ra lệnh cưỡng chế Bành Điềm ở trong doanh trại tĩnh dưỡng, không được lên chiến trường giết giặc.
Bành Điềm mấy ngày liên tiếp đã bị nôn nghén làm khó chịu trong lòng, nghe người ta tuyên chỉ xong, tức đến giơ chân, đứng trước cả đám người giật lấy thánh chỉ xé tan thành mảnh vụn.
Xé rồi xé, xé xong Bành Điềm vẫn thành thật không dám đi ra ngoài khiêu chiến.
Kỳ thực với tính tình của y, không ra tiền tuyến đánh giặc, có một nhãi con trong bụng thì sao chứ, y dám theo người ta đại chiến ba trăm hiệp như thường.
Nhưng ——
Bành Điềm đuổi hết người đi, bản thân ở trong đại trướng đem quần áo cởi sạch sành sanh, cúi đầu đối mặt với cái bụng hết nhìn trái lại nhìn phải.
Nhớ năm đó hắn bị Nhiếp Văn Uyên lừa gạt vào động phòng, năm sau lão hoàng đế băng hà, Nhiếp Văn Uyên đăng cơ kế vị, y mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra làm sao, ù ù cạc cạc) trở thành hoàng hậu, tất cả cứ không rõ ràng rồi lại dường như rất chi là hợp tình hợp lí.
Dù là như vậy, y cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ biến thành tên đàn ông bụng bự.
Lại nhớ mấy năm qua mỗi ngày ngóng trông ăn canh uống thuốc để Nhiếp Văn Uyên “làm” vì sinh cho hắn một đứa con, Bành Điềm nhịn không được liếm môi một cái, có chút nhớ cẩu hoàng đế kia.
Chẳng qua Bành Điềm cũng rất hiếu kỳ, một thân bắp thịt này sao mà so được với thân thể nữ nhân nhỏ bé mềm mại trơn bóng? Cẩu hoàng đế đó sao cứng nổi? Còn có thể giày vò y từ đêm này đến đêm khác.
Hình ảnh trong đầu hơi lệch lạc rồi, Bành Điềm không khỏi ho khan một tiếng, kiên quyết kéo tâm tư trở về.
Quân y ngoài lều nghe thấy y ho khan, liền vội vàng hỏi: “Tướng quân khó chịu chỗ nào vậy?”
“Không có chuyện gì!” Bành Điềm sờ thân dưới đã bán ngẩng đầu, chỉ có thể than thở cẩu hoàng đế kia vậy mà lại không ở bên cạnh, “Có hơi đói bụng.”
Bây giờ cũng đến giờ ăn cơm trưa, người bên ngoài nghe vậy nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn, không lâu sau đã đưa vào trong doanh trướng của Bành Điềm.
Quân y cùng theo vào, thử độc từng loại một, thấy không có gì khác thường mới khúm núm dâng đũa lên cho Bành Điềm.
Bành Điềm bĩu môi nhìn ông, cầm lấy đôi đũa gắp đĩa này một tí đĩa kia một tí, lấy đầy một bát lớn mới nói: “Còn lại bưng ra chia cho các huynh đệ khác đi. Cũng không phải là không biết ta ăn không trôi, mỗi ngày còn làm một bàn lớn như cho heo ăn vậy…”
Bành Điềm vừa mới bày tỏ ăn không ngon bưng cái tô ăn xì xụp xì xụp một tí là xong, lau miệng cầm tô đặt lên bàn đặt, thỏa mãn muốn đưa tay vỗ bụng.
Trước khi hạ tay, nhớ tới đứa con của Nhiếp Văn Uyên còn ở trong này liền vội vàng dừng lại: “Má ơi, làm ta sợ muốn chết, suýt chút nữa là đập chết thằng chó con này rồi.”