Hôm sau trời vừa sáng, Bành Điềm còn chưa thức dậy, nghe ngoài trướng truyền đến tiếng ngựa kêu, bấy giờ mới đột nhiên thanh tỉnh lại.
Không đợi y gọi người tiến vào hầu hạ, mành trướng đã bị vén lên, Nhiếp Văn Uyên tự mình bưng một cái bát lớn tiến vào: “Dậy rồi?”
Bành Điềm lau mặt, gật gật đầu: “Hình như ta nghe thấy tiếng Ngốc Ngốc kêu.”
“Đúng là nó kêu.” Nhiếp Văn Uyên mỉm cười gật đầu, “Đại ca đến, ta bảo huynh ấy đi ăn sáng rồi. Ngươi rửa mặt trước đi, sau đó ta sẽ sai người gọi huynh ấy vào.”
Bành Điềm “à” một tiếng, lại không đứng dậy, ngả người nằm lại xuống giường.
Nhiếp Văn Uyên đặt bát cháo lên bàn, gọi người đưa nước sạch đến, vắt khô khăn mặt, ngồi vào cạnh giường lau mặt cho y: “Ta vẫn cảm thấy có lỗi với Bành gia các ngươi…”
Bành Điềm miễn cưỡng nói: “Có lỗi gì chứ? Cha với đại ca ta là tự bọn họ không muốn làm quan, không liên quan tới ngươi.”
“Nếu không phải ta nhất định muốn lấy ngươi, bọn họ cũng không đến nỗi này. Người người trong triều sợ Bành gia lớn mạnh nên luôn chèn ép bọn họ, ta biết.” Nhiếp Văn Uyên nói, “Nhưng ta không quản được…”
Bành Điềm ngẩng đầu lên để hắn lau cổ, cười nói: “Ta đã nói không cho cẩu hoàng đế ngươi như vậy mà.”
Nhiếp Văn Uyên hôn lên cái cằm trơn nhẵn của y một cái, đau lòng nói: “Từ lúc uống loại thuốc kia, không thấy ngươi mọc râu nữa rồi.”
“Có được tất có mất.” Bành Điềm đưa tay xoa bụng, không để ý lắm, “Ngươi giống gà mẹ thế nhỉ? Cũng không phải chỉ hai ngày nay mới không mọc.”
Nhiếp Văn Uyên cười khổ: “Sao ngươi lại nghĩ thoáng hơn cả ta rồi?”
“Vậy tại sao ngươi cứ mãi luẩn quẩn trong lòng?” Bành Điềm nghi hoặc hỏi ngược lại hắn.
Nhiếp Văn Uyên bị y nói tới không khỏi nghẹn họng.
“Trên chiến trường thắng là thắng, thua chính là thua, nhiều nhất chẳng qua đầu người rơi xuống làm cái bát mẻ, căn bản không cần nghĩ quanh co lòng vòng đến vậy.” Bành Điềm suy nghĩ một chút, lại nói, “Hơn nữa ta lấy ngươi thì theo ngươi, ta tình nguyện, ngươi muốn ta làm gì ta đều tình nguyện, vốn không cần nghĩ nhiều thế có biết không?”
Nhiếp Văn Uyên thở dài, lại cười: “Ừ, là ta suy nghĩ nhiều quá.”
“Dùng kiểu văn vẻ của các ngươi mà nói, cái gì mà tự trói tự buộc ấy nhỉ?”
Nhiếp Văn Uyên: “Mua dây buộc mình. Ngươi nói đúng, là ta mua dây buộc mình.”
Bành Điềm cười nói: “Đúng, chính là câu đó!”
Nhiếp Văn Uyên nghiêng người hôn y, ngưng cười kéo người dậy: “Đứng lên đi, đừng để đại ca chờ lâu.”
Bành Điềm tùy tùy tiện tiện hưởng thụ sự chăm sóc của Nhiếp Văn Uyên, rửa mặt xong lại để hắn hầu hạ mặc quần áo, xong xuôi mới đi về phía bàn ngồi xuống.
Nhiếp Văn Uyên bưng chén cháo hoa cùng mấy đĩa đồ ăn sáng kia tới đồng loạt bày lên bàn, vẻ ngoài không đẹp mắt tí nào, nhưng Bành Điềm không để ý.
Nhiếp Văn Uyên đưa đũa cho y, xấu hổ nói: “Lần đầu nấu ăn, làm không tốt lắm, ngươi nếm thử đi.”
“Đều do ngươi nấu hết?” Bành Điềm kinh sợ, “Ngươi làm từ khi nào vậy?”
Nhiếp Văn Uyên: “Chỉ dậy sớm hơn ngươi nửa canh giờ. Nào, nếm thử xem!”
Bành Điềm một bên nhét đồ ăn vào miệng, một bên đau lòng: “Sớm trưa tối ăn chung với mọi người là được rồi. Ngươi làm gì không được lại cứ phải làm riêng cho ta! Haiz, ngươi… A, cái này ăn được nè, không mặn không nhạt… Đừng có nhét vô miệng ta, ta không nói nữa là được chứ gì!”
Nhiếp Văn Uyên lúc này mới cười, cùng y dùng bữa.
Hai người ăn xong bữa sáng, nhóm cung nhân tiến vào hầu hạ súc miệng, dọn dẹp chén bát, làm xong tất cả mới triệu đại ca Bành Điềm tiến vào đại trướng.
Bành Uẩn cùng mấy vị tướng lĩnh ăn xong điểm tâm liền chờ ở ngoài trướng đi vào trong lều, đầu tiên mọi người đồng loạt quỳ gối hành lễ với Nhiếp Văn Uyên và Bành Điềm ngồi ở chủ vị, sau đó mới đứng sang một bên.
Bành Điềm đã sớm ngồi không yên, không đợi mọi người đứng lên đã vội vàng gấp gáp bước nhanh lại, vui sướng lấy nắm tay đấm vảo bả vai Bành Uẩn: “Đại ca!”
“Tam đệ.” Bành Uẩn quan sát từ trên xuống dưới đệ đệ mình một phen, cũng không thèm để ý ánh mắt người khác nhìn sang, cười nói, “Nghe nói đệ có thai?”
“Ha ha!” Bành Điềm ra vẻ bí ẩn, nắm giữ tốt lực độ mới đưa tay xuống vỗ vỗ cái bụng, “Đúng nha, qua mấy tháng nữa nó sinh ra, ca giúp ta dạy võ công cho nó nhé!”
Bành gia bất luận nam nữ đều phải tập võ, ngay cả nhị tỷ Bành Phương của Bành Điềm cũng một thân võ nghệ, ở trong quân ít có đối thủ, lĩnh binh đánh trận cũng không thành vấn đề.
Tuy nhiên lại bởi như vậy mà chư thần trong triều sợ Bành gia ngày càng lớn mạnh, nếu những người này dẫn quân tạo phản, muốn đem Bành Điềm đẩy lên đế vị quả thực dễ như trở bàn tay.
Cũng may Bành gia đều là người khôn ngoan, tự biết trong nhà có một nam hoàng hậu, nếu lại có thêm người nắm chặt binh quyền, tất sẽ gặp họa sát thân, vì vậy sau khi Bành Điềm được phong hậu không lâu, liền từ quan cáo lão, toàn bộ rời khỏi chốn triều đình.
Bành Uẩn mỉm cười: “Chị dâu đệ cũng đang có thai, đến lúc đó vừa vặn để hai đứa nhỏ làm bạn.”
“Vậy thì tốt quá!” Bành Điềm cười đến tít mắt, “Nhị tỷ đâu? Tỷ ấy có thai hay chưa?”
Bành Uẩn bất đắc dĩ: “Đây là trùng hợp, đệ còn muốn mọi người cùng sinh với đệ hay sao?”
Bành Điềm ngẫm lại cũng đúng, đành phải gật đầu: “Vậy cũng tốt. Nhị tỷ không có tới à?”
“Đến, đến muộn hai ngày!” Bành Uẩn nói, liếc nhìn em rể Nhiếp Văn Uyên vẫn luôn không lên tiếng một cái, “Cha cũng muốn đến, nhưng ta cản lại.”
Bành Điềm không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Đúng là nên cản! Già bảy tám mươi tuổi rồi còn có tinh thần chạy lung tung! Đánh giặc xong không phải đệ cũng về sao.”
Bành Uẩn dở khóc dở cười: “Sao đệ còn nhớ nhung chuyện đánh trận? Ba tháng đầu là nguy hiểm nhất, đệ —— “
“Đệ biết.” Bành Điềm không nhịn được phất tay, “Đệ còn tính ngày đây này, đã được một tháng mười ngày rồi.”
Nhiếp Văn Uyên đỡ trán: “Lang Nhi, ngươi đây là kiên trì muốn vác bụng lên chiến trường à?”
Bành Điềm nói như chuyện đương nhiên: “Sao lại không? Không lôi ra được, cũng chỉ có thể mang theo thôi!”
Mấy vị tướng lĩnh vừa mới theo Bành Uẩn đi vào đều đầy mặt hoảng sợ dòm hoàng đế nhà mình.
Bành Điềm lại nói: “Một mình ta mang binh còn không sợ bọn chúng, huống chi có đại ca ta đến, mấy ngày nữa nhị tỷ cũng sẽ đến. Chỉ cần cưỡi ngựa chạy loáng qua trước mặt đám rùa con cháu kia một cái, bảo đảm doạ cho bọn chúng trực tiếp rút quân đầu hàng!”
Bành Uẩn còn muốn nói đã thấy Nhiếp Văn Uyên nhẹ lắc đầu với mình, liền thức thời mà ngậm miệng.
Bành Uẩn chỉ sợ đệ đệ ngốc của mình thật vất vả mới có thai, còn đòi ra trận giết địch, lỡ như gây ra chuyện gì… Cả nhà vừa mới nhận được thư báo tin vui đều liều mạng muốn chạy tới đây đấy.
Kết quả không ngoài dự đoán, Bành Điềm quả nhiên không coi đó là chuyện to tát gì.
Đợi Bành Điềm trở về chỗ ngồi, Nhiếp Văn Uyên mới bắt đầu nghe quân báo(báo cáo quân đội), sau đó cho ra bố trí tương ứng.
Bành Uẩn mải nghe, lại không nghe ra chỗ nào không thoả đáng.
Hắn không thích Nhiếp Văn Uyên, đứa em mình tuy là hơi khờ một chút, nhưng rốt cuộc vẫn là thân nam nhi, cũng không biết sao lại bị lừa gạt thành thân, tiểu tử ngốc này còn một lòng một dạ muốn làm vợ tên kia, bị cha treo lên cây đánh ba ngày cũng không chịu thay đổi, chết sống muốn theo người ta.
Sau đó cha tức không chịu được, đơn giản không thèm quản nó nữa.
Khi đó từ trên xuống dưới nhà họ Bành đều cho là lão tam trong nhà chẳng qua là một con cờ do Nhiếp Văn Uyên tranh đoạt đế vị bố trí, đợi tên kia dùng xong, ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế thì sẽ bị vứt bỏ như chiếc giày rách.
Cho nên bộ tộc Bành thị không lên làm quan, kỳ thực cũng là do cha già trong nhà bày một hậu chiêu cho “con trai hoàng hậu” của mình.
Đại Chiêu có binh không có tướng, mấy tướng lĩnh giấy kia căn bản không bảo vệ được mảnh giang sơn này, Nhiếp Văn Uyên nếu muốn ngồi vững trên long ỷ, thì cần phải đối xử tốt với nam hoàng hậu của hắn ta.
Chỉ có điều, vài năm trôi qua, trong lòng Bành Uẩn cũng có chút buông lỏng.
Rốt cuộc có phải là chân tình hay không, người ngoài cuộc bọn họ không biết được, tiểu tử ngốc Bành Điềm còn có thể không rõ hay sao?
Đừng thấy tiểu tử này bình thường tùy tiện, giống như mọi thứ đều không để trong lòng, nhưng luận bài binh bày trận, Bành Uẩn và Bành Phương cộng lại cũng không nhất định bằng được y, tâm tư cẩn thận tỉ mỉ lắm.