Từ trước tới giờ, Thẩm Cảnh chưa từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ biến hóa long trời lỡ đất chỉ vì một cuộc thi.
Hai người vất vả về tới nhà, mới gõ cửa không bao lâu liền có người mở. Thẩm Cảnh chuẩn bị chào bà Trần và ông Thẩm, lại nhìn thấy người mở cửa là bà Trương thường hay tập múa chung với bà Trần. Bà Trương thấy Thẩm Cảnh lập tức hô to: “Tiểu vương tử piano của chúng ta đã về!”
Thẩm Cảnh nghe biệt danh bà Trương đặt cho mình, không cảm thấy mắc cỡ.
Vừa dứt lời, các cụ ông, cụ bà đều chạy ra. Bà Trần và ông Thẩm chỉ hơi chậm một chút, đã bị bao phủ trong biển người.
Có không ít khách đến nhà, người không quen và quen đều đến nói chuyện với Thẩm Cảnh. Thẩm Cảnh bị vây giống như một ngôi sao nhỏ. Chúng tinh củng nguyệt!!! (*)
(*) Hàng ngàn, hàng trăm… ngôi sao vây quanh mặt trăng.
Khương Hồng Cầm nhíu mày, tìm bà Trần nói: “Mẹ, đây là chuyện gì vậy?”
Bà Trần giải thích: “Bạn bè, thân thích, còn có hàng xóm nghe nói Thẩm Cảnh trở về nên đến chúc mừng.”
Ông Thẩm chép chép miệng, không vui mừng nổi: “Người nào ngươi nấy đều có tật xấu. Bình thường không hề liên lạc gì nhau chứ đừng nói tìm tới cửa, bây giờ ngay cả người có quan hệ xa lơ xa lắc, bắn đại bác cũng không tới đều chạy tới góp vui.”
Bà Trần đụng ông Thẩm một cái, nhíu mày nói: “Đừng nói nữa, để người ta nghe thì không tốt.”
Ông Thẩm: “Thì để bọn họ nghe, toàn là tật xấu!”
Khương Hồng Cầm cũng thở dài một hơi, trong bụng cũng hi vọng mấy người này mau rời đi.
Thẩm Cảnh chỉ cảm bản thân bị kéo qua bên này một chút, bị lôi qua bên kia một tẹo. Không ngừng nói mấy lời như để con cái, cháu gái, cháu trai của mình theo cậu học tập; rồi lại nói muốn chụp hình chung với cậu…
Con người chính là như vậy. Lúc bạn không sống tốt, người khác xua bạn như phủi bụi. Khi bạn sống tốt thì họ lập tức bám theo bạn nhận làm thân thích.
Thanh âm ồn ào khiến sức chịu đựng của Thẩm Cảnh đến mức cực điểm. Cậu bắt đầu cảm thấy day thần kinh căng lên, lỗ tai ong ong. Thẩm Cảnh ngẩng đầu, trừng mắt, quát lớn: Đừng nói nữa!”
Trong nháy mắt, tiếng tranh của của mọi người dừng lại, kinh ngạc nhìn Thẩm Cảnh.
Thẩm Cảnh nói: “Tôi mặc kệ các người là ai, tôi không biết các người. Nếu muốn học đàn piano, các người hãy đi tìm thầy dạy đàn piano. Tôi chỉ biết đàn không biết dạy. Tôi chỉ muốn trò chuyện với ông bà nội của tôi, các người có thể về trước được chứ? Tôi không thích có nhiều người trong nhà.”
Vừa dứt lời, có một số người mặt đỏ bừng, cũng có vài ngươi có vẻ mặt giống như không hài lòng.
Khương Hồng Cầm vội cười nói: “Con nít không hiểu chuyện. Xin lỗi mọi người, xin lỗi ạ!”
Mấy người lớn lúng túng nói: “Không sao, không sao ha ha… Thằng bé thật cá tính.” Lời tuy nói vậy, những người đó liên tục rời đi.
Sau khi Khương Hồng Cầm thấy mọi người đã về hết. Dù trong bụng cô vui vẻ nhưng vẫn dạy dỗ Thẩm Cảnh: “Sao con nói chuyện như vậy với người lớn?”
Thẩm Cảnh hùng hồn trả lời: “Những người đó con không quen, con chỉ muốn gặp ông bà nội. Bọn họ cứ vây quanh con, còn muốn con dạy cho con cháu nhà bọn họ học đàn, con làm sao mà biết dạy?! Mẹ, con chỉ gấp gáp thôi, mẹ đừng giận nhé. Sau này, con không như thế nữa!” Cậu chớp chớp mắt, làm bộ đáng thương.
Khương Hồng Cầm thấy dáng vẻ này của Thẩm Cảnh, cô không nói gì nữa. Như vậy cũng tốt, mấy người kia tạm thời không tìm đến nữa!
Ông Thẩm cười rộ lên, quay sang Thẩm Cảnh nói: “Thằng nhóc này không tệ hén! Ông không thích mấy người như vậy nhất đó!! Đến! Ông nội xem cháu của ông có lên cân không nào!!”
Nhiều năm qua, cái miêng thối của ông vẫn nồng mùi như vậy!!! Thẩm Cảnh cười đến muốn ngưng thở, cũng rất mệt nhá!
Bà Trần chỉ vào bàn cơm trong phòng bếp: “Này ông già, đứng có kéo Thẩm Cảnh, để thằng nhỏ ăn cơm, coi chừng đói bụng.”
Lúc này, ông Thẩm mới chịu buông Thẩm Cảnh.
Khương Hồng Cầm và Thẩm Cảnh ăn không ít món ngon ở nước ngoài, nhưng hai mẹ con vẫn cảm thấy cơm gia đình là ngon nhất.
Buổi chiều, mẹ con Thẩm Cảnh kể lại những chuyện diễn ra trong cuộc tranh tài, hai ông bà đều nghe mê say.
Tống Hiểu Hoa vốn chuẩn bị đến tìm Thẩm Cảnh từ sớm, không ngờ cô giáo dạy múa của bé thông báo, bởi vì cô có chút việc nên phải lên lớp sớm. Tống Hiểu Hoa hết cách đành đến lớp học múa. Sau khi kết thúc giờ học, bé vội vội vàng vàng đến nha trước cửa nhà Thẩm Cảnh trong khi chưa thay đồ múa. Đứng trước cửa bé nghĩ bộ đồ này thật khó coi, xoay người chạy về nhà, lật tung tủ quần áo, lấy bộ quần áo mình yêu thích nhất ra mặc.
Hơn nửa năm, bé chưa gặp Thẩm Cảnh. Thẩm Cảnh chuẩn bị cuộc thi lên lớp chín, nửa học kỳ sau cũng không quay về thành phố A. Ban đầu, bé luôn ngóng trông đến nghỉ hè, khi vừa bắt đầu nghỉ hè lại nghe nói Thẩm Cảnh ra nước ngoài thi đàn.
Hiện tại, Thẩm Cảnh trở về, Tống Hiểu Hoa cực kì vui.
Thế nhưng, Tống Hiểu Hoa nhìn mình trong gương liền ủ rũ cúi đầu.
Vóc dáng Tống Hiểu Hoa càng ngày càng cao, nhưng cân nặng cũng tỉ lệ thuận theo chiều cao của bé. Bé gái mười hai tuổi đã bắt đầu biết đẹp xấu. Bé nhìn các cô bạn dáng người thon thả, mặc váy lên nhìn xinh biết bao nhiêu. Nhìn lại thân hình béo múp của mình, cũng nhìn ra sự khác biệt giữa mình và con nhà người ta.
Sau đó, bé vứt bỏ váy dài thước tha, cầm cái áo lỡ tay và quần đùi đi ra ngoài.
***
Tống Hiểu Hoa thấp thỏm gõ cửa, bé sờ sờ trái tim, cảm thấy nó đập hơi nhanh.
Thẩm Cảnh nghe tiếng chuông cửa liền đi ra mở, khi thấy Tống Hiểu Hoa, đáy mắt cậu lóe qua chút kinh diễm. (*)
(*) Kinh ngạc vì thấy đẹp.
Từ nhỏ, Tống Hiểu Hoa phát dục tốt hơn so với những đứa trẻ khác. Bây giờ bé mười hai tuổi đã cao hơn một mét sáu. Vóc dáng bé không phải rất mập, tóc đen nhánh, làn da trắng nõn, hồng hào. Trước kia, tóc bé không dài lắm, chỉ có thể tết cái đuôi sam nhỏ. Bây giờ tóc bé đã dài đến mức có thể bới cao. Đôi mắt rất giống Phương Văn, mắt to linh động, cảm giác rất hoạt bát đáng yêu. Mũi không cao không thấp, tương đối khéo léo nhỏ xinh. Đôi môi màu hồng phấn, thoạt nhìn có vẻ mọng nước. Áo tay ngắn màu đen tôn lên nước da trắng nõn. Đôi chân bé rất đẹp, mặc dù có chút thịt nhưng nhìn vẫn cảm giác rất đẹp. Tuy rằng không thể xưng là người đẹp, nhưng cũng là kiểu hoạt bát, đáng yêu khiến người ta yêu thích.
Lúc Tống Hiểu Hoa thấy Thẩm Cảnh, hai mắt sáng lên. Trong lòng Thẩm Cảnh đột nhiên có cảm giác kì lạ, hơi ngứa.
Cậu nghĩ: Từ khi nào,Tống Hiểu Hoa trở nên đẹp mắt vậy?
Tống Hiểu Hoa nhếch môi, vẫy vẫy tay chào Thẩm Cảnh: “Anh Thẩm Cảnh, chào mừng anh trở về!”
Thẩm Cảnh chần chờ một chút, gật đầu, nói: “Em cao thật nhanh!”
Tống Hiểu Hoa có chút ngượng ngùng nói: “Dạ, nhưng trong lớp em không phải là người cao nhất. Còn có nữa sinh, nam sinh khác cao hơn em…” Bé nhìn Thẩm Cảnh, cười híp mắt: “Anh Thẩm Cảnh, anh vẫn không thay đổi.” ^___^
Thẩm Cảnh: “… Thật ra, anh cũng có cao lên một chút đó, chỉ là không rõ ràng thôi.” -___-
Tống Hiểu Hoa hiểu ra, gật đầu.
Thẩm Cảnh kêu bé vào nhà, ông Thẩm, bà Trần, Khương Hồng Cầm thấy bé đều nhiệt tình chào đón. Tống Hiểu Hoa cười ngọt ngào chào từng người, Khương Hồng Cầm hỏi bé thi như thế nào.
Lúc này, Thẩm Cảnh mới nhớ, vừa vặn năm nay Tống Hiểu Hoa tốt nghiệp tiểu học. Vậy thì bé thi vào trường nào?
Tống Hiểu Hoa cười lên, trả lời: "Con thi tàm tạm cô ạ. Nhưng con không thi vào trường trung học cơ sở mà anh Thẩm Cảnh học. Con muốn thi vào trung học D ở thành phố A.”
Giọng bé càng nói càng nhỏ. Tuy ngoài miệng bé nói như vậy, nhưng trong lòng bé rất muốn thi vào trường trung học mà Thẩm Cảnh đang học. Mặc dù bé phấn đấu suốt sáu năm, vẫn không thể thi đậu nổi.
Khương Hồng Cầm an ủi: “Không sao, trung học D ở thành phố A cũng không tệ. Con rất giỏi, học ở đâu cũng đều giỏi thôi.”
Tống Hiểu Hoa gật đầu, quay sang Thẩm Cảnh: “Anh Thẩm Cảnh muốn học ở thành phố B tiếp ư?”
Khương Hồng Cầm nhìn thoáng qua Thẩm Cảnh, nói: “Đúng vậy, trường học cấp ba ở đó cũng không tệ. Có thể đi thẳng vào là tốt rồi.”
Tống Hiểu Hoa rũ mắt xuống, đáy mắt có chút mất mác. Sau đó, bé ngẩng đầu nhìn Thẩm Cảnh cười nói: “Không sao, đến nghỉ hè là có thể gặp nhau mà.”
Thẩm Cảnh cảm thấy hình như Tống Hiểu Hoa đã trưởng thành. Nếu là trước kia, bé đã khóc òa lên rồi. Bây giờ nhìn bé chỉ có chút thất vọng.
Cậu nhìn hai chân của mình, thầm nghĩ: Rốt cuộc chừng nào mình mới cao lên?