Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương 53: Chương 53




Mười bốn mười lăm tuổi, chính là lúc cảm thấy tò mò đối với tình cảm, cho dù phần lớn mọi người trong trường Thẩm Cảnh đặt trọng tâm ở trên phương diện học tập, mỗi lớp vẫn sẽ có một hai người mập mờ với nhau hoặc là đã yêu nhau.

Trước kia có đề cập tới Cao Nhất Suất, dáng dấp của cậu ta không tính là kém, vóc dáng lại cao, luôn mặc đồng phục học sinh đứng trong một đám nam sinh mọt sách trông cậu ta vô cùng chói mắt.

Thật ra thì lúc năm nhất Cao Nhất Suất đã từng thầm mến một nữ sinh tóc ngắn trong lớp, chuyện này Thẩm Cảnh cũng biết, chỉ là sau này nữ sinh đó chuyển trường, Cao Nhất Suất thương tâm khổ sở một hai ngày, sau đó lại bình thường như không có chuyện gì.

Cẩn thận suy nghĩ một chút thời kỳ trưởng thành có cảm giác rung động với một người nào đó thật là tốt, có lúc lại yếu ớt không chịu nổi.

Khi hai nguời lên lớp mười đã trải qua khóa huấn luyện quân sự nghiêm khắc như trước đây, sau đó Thẩm Cảnh bận học và luyện đàn, mà Cao Nhất Suất thì mập mờ với một người nữ sinh trong thời gian huấn luyện quân sự.

Nữ sinh đó vóc dáng cũng rất cao, khuôn mặt không tính là đẹp, nhưng được cái tính tình đặc biệt tốt, bạn bè trai gái ở trong lớp cũng nhiều.

Bình thường nhìn hai nguời đối xử với nhau không có gì, nhưng mà Thẩm Cảnh biết ở bên trong túc xá lại không phải là như vậy, Cao Nhất Suất và nữ sinh kia nanh tin qua lại với nhau, lúc hai nguời gọi điện thoại có bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu mập mờ.

Bên trong túc xá còn có hai nam sinh khác, Cao Nhất Suất và nữ sinh đó mập mờ một hai tháng, về sau một nam sinh trong đó liền nói ra: “Hai người bọn mày tới mức độ như vậy rồi, sao không ở chung một chỗ luôn đi?”

Cao Nhất Suất nói với nam sinh kia: “Mày thì biết cái gì, em ấy tôn sùng cách yêu kiểu Plato (hay Platon là một nhà triết học cổ đại Hy Lạp được xem là thiên tài trên nhiều lĩnh vực, có nhiều người coi ông là triết gia vĩ đại nhất mọi thời đại cùng với Sokrates là thầy ông.), nói muốn cùng tao đi từ từ thôi, em ấy chỉ thích tình cảm như vậy, mới có thể kiên định.”

Nam sinh kia xì một tiếng khinh miệt, nói: “Tao còn Einstein đấy.”

Cao Nhất Suất liếc cậu ta một cái, nói: “Mày chính là đố kị.”

Thẩm Cảnh ngồi ở phía dưới đang vẽ phác thảo bút ký liếc mắt nhìn Cao Nhất Suất, không nói gì.

Một nam sinh nằm ở trên giường của mình mới vừa viết xong đề tài ôn tập đột nhiên nói: “Này, có muốn xem phim hay không, ngày mai chủ nhật không cần dậy sớm.”

Cậu ta vừa dứt lời, hai con sói còn lại trong túc xá liền rống lên: “Muốn, muốn, mau tới, bộ phim lần trước nhìn thật chán, không biết lần này sẽ là cô gái như thế nào ha?”

Nam sinh kia nói: “Tao không biết, tao cũng chưa có xem, chắc cũng không tệ lắm, là người khác truyền lại cho tao đấy, muốn xem, bọn mày cũng tới đây, tao để lên bàn cùng nhau xem.”

Dứt lời Cao Nhất Suất vàmột nam sinh khác liền bước xuống, Cao Nhất Suất liếc mắt nhìn Thẩm Cảnh nói: “Nè, có muốn xem một chút hay không?”

Nam sinh bên cạnh nói: “Mày đừng giựt giây người ta, Thẩm Cảnh nhỏ hơn chúng ta nhiều.”

Cao Nhất Suất nói: “Mặc dù tuổi của cậu ta nhỏ hơn chúng ta, nhưng chưa chắc suy nghĩ sẽ ngây thơ hơn chúng ta đâu, hơn nữa không bao lâu nữa là học xong trung học đệ nhất cấp rồi, sợ cái gì chứ.”

“Thẩm Cảnh, có tới hay không hả?”

Thẩm Cảnh lắc đầu một cái, nói: “Bọn mày xem đi, trước tiên tao phải làm xong việc trong tay đã, bằng không không thoải mái.”

“Ồ, vậy thì tốt, chúng ta xem.” Ba người liền gom lại một chỗ.

Chẳng được bao lâu, liền lục tục có âm thanh ừ a a a từ giữa ba người truyền tới, thỉnh thoảng Cao Nhất Suất kêu lên hai tiếng: “Mẹ nó, đây cũng quá lợi hại rồi.”

“Tao nói, đừng sờ loạn!”

“Ai, thật xin lỗi, tao sờ nhầm.”

Cuộc đối thoại táo bạo nổi lên, Thẩm Cảnh ngồi bên cạnh vẫn tiếp tục bình tĩnh cầm bút viết, giống như hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào ở bên ngoài.

Làm xong mục tiêu của ngày hôm nay, sau đó Thẩm Cảnh chuẩn bị tắm một chút rồi đi ngủ, lúc cầm chậu đi ngang qua bên cạnh ba người, nhìn sang hình ảnh.

Đúng lúc là một đặc tả, nói thật, lúc tiền triều anh đã từng xem qua một chút Xuân Cung Đồ, chỉ là anh không ngờ đến hiện đại, mọi người căn bản đã không thỏa mãn với đồ họa, thậm chí còn đặc biệt chụp hình loại diễn viên này.

Anh cũng không xem rõ, chỉ là nhìn lên một cái, vẫn như cũ sẽ cảm thấy trong lòng có điểm quái dị.

Cao Nhất Suất nghiêng mặt qua nhìn thấy Thẩm Cảnh, liền giựt giây nói: “Đến, xem một chút.” Kéo Thẩm Cảnh một cái, đặt tại bên cạnh, hai nguời còn lại trong ký túc xá cũng nói: “Xem đi, xem đi, cái gì nên biết thì phải biết.”

Thẩm Cảnh bị ấn xuống nhìn mười mấy phút đồng hồ, hình ảnh này. . . . . . Quả nhiên ảnh động và trạng thái tĩnh hoàn toàn không phải là một cấp bậc.

Gần kết thúc, Cao Nhất Suất đột nhiên đứng lên, nói: “Ôi ôi ôi, tao đi nhà vệ sinh trước đây!”

“Mẹ nó! Mày chờ một chút để cho tao đi trước!”

“Không! Tao nín lâu rồi, tao đi trước!”

Cao Nhất Suất tay dài chân dài, liền trực tiếp đi vào đóng cửa nhà vệ sinh, hai nguời ngoài cửa gõ cửa che đáy quần nói: “Này này, mày nhanh lên một chút, chúng tao đợi không kịp.”

Cao Nhất Suất nói: “ Giải quyết ngay tại chỗ đi.”

“Cút!”

Bọn họ liếc mắt nhìn Thẩm Cảnh, thế nhưng không có gì khác thường, hỏi “Mày không hưng phấn sao?” @d#đ!l%q&đ*

Thẩm Cảnh thừa nhận tim anh đập nhanh hơn một chút, hô hấp dồn dập hơn, nhưng tình huống giống như bọn họ thì còn không có.

“Quên mất, mày nhỏ hơn chúng tao mà! Mày chờ đi, mày lập tức cũng sắp đến rồi!” Nam sinh ký túc xá oán hận nói.

Vẻ mặt Cao Nhất Suất thoải mái từ nhà vệ sinh đi ra, hai nguời còn lại hận không được gõ chết cậu ta, nhưng chuyện quá khẩn cấp, cuối cùng người trước vọt vào, lưu lại một người còn lại ở bên cạnh kêu rên.

Kêu rên một lát, cậu ta cũng không gào thét nữa, vẻ mặt đưa đám, nói với người bên trong: “Con mẹ nó mày đưa quần lót trong nhà cầu ra đây cho tao! Còn nữa, kéo cho tao miếng giấy!”

Nghe vậy, ngay cả Thẩm Cảnh cũng cười.

Cũng không biết là một câu thành sấm, nửa học kỳ sau lớp mười của Thẩm Cảnh, cũng chính là tháng thứ hai sau sinh nhật mười ba tuổi của anh, xuất tinh trong mơ.

Về đối tượng, được rồi, anh thừa nhận chính là Tống Hiểu Hoa.

Anh mơ một giấc mộng, mơ thấy mình trở lại cổ đại, sau đó muốn kết hôn phi tử, anh vừa nhìn mặt phi tử, giống Tống Hiểu Hoa như đúc.

Không, rõ ràng chính là Tống Hiểu Hoa, không biết tại sao ở trong mộng vóc dáng Tống Hiểu Hoa lại cao lên không ít, vóc người cũng không mập không gầy, trước ngực càng thêm mãnh liệt, cô lôi kéo cánh tay của anh, nói: “Thẩm ca ca, anh khiêu vũ với em đi.”

Sau đó không biết vì sao cô lại biến thành dáng vẻ mặc đồ bơi, ở trước mặt anh lúc ẩn lúc hiện, sau đó. . . . . . dường như anh đè Tống Hiểu Hoa xuống, rồi sau đó. . . . . .

Anh đã cảm thấy mình đái dầm rồi.

Anh giật mình một cái, nhìn đồng hồ chỉ năm giờ, trời còn chưa sáng, vừa sờ bên trong quần của mình, ướt cả, trên giường đơn còn có một chút.

Nhưng sờ sờ thì cảm giác có cái gì đó không đúng, cũng không giống hình dạng chất lỏng.

Thẩm Cảnh biết rốt cuộc mình bị thế nào rồi, ngủ cũng không ngủ được, liền vội vàng đứng lên đổi ga giường, quần lót cũng đổi, sau đó đi phòng vệ sinh giặt sạch.

Buổi sáng Cao Nhất Suất hỏi thăm anh: “Lúc ngủ tao nghe thấy mày giặt đồ trong toilet, mày có phải hay không. . . . . .”

Cậu ta còn chưa có hỏi xong, Thẩm Cảnh liền nói: “Chính là như mày nghĩ.”

Ánh mắt Cao Nhất Suất vô cùng ám muội, vỗ vỗ Thẩm Cảnh nói: “Ha ha ha, chúc mừng mày, rốt cuộc bắt đầu trưởng thành, mày cũng nên cao lên rồi.”

Thẩm Cảnh đẩy tay cậu ta ra.

Nhưng Cao Nhất Suất vẫn đuổi theo hỏi anh đối tượng là ai, sau đó liệt kê tên của các nữ minh tinh nổi danh hiện nay, những nữ sinh có bộ dạng xinh xắn trong lớp, trong trường nói ra một lần.

Thẩm Cảnh cảm thấy phiền hết chịu nổi, trả lời: “Đừng hỏi, cô ấy không có ở thành phố B này đâu.”

Cao Nhất Suất vỗ vỗ đầu của mình, nói: “A, tao biết rồi, có phải mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho mày cái người gọi là Tống Hiểu Hoa đúng không?”

Thẩm Cảnh: “. . . . . . Mày phiền chết đi được.”

Cao Nhất Suất ha ha ha cười lên, nói: “Trời ạ, tao đoán đúng rồi, tao còn tưởng rằng mày thật sự sẽ giống như Thần Tiên vậy, không ngờ mày cũng sẽ khốn khổ vì tình.”

Thẩm Cảnh: “. . . . . . Cút.”

Từ sau chuyện đó, mỗi lần Tống Hiểu Hoa gửi tin nhắn, gọi điện cho Thẩm Cảnh thì Cao Nhất Suất cũng sẽ nheo mắt lại, dùng ánh mắt ying¬dang nhìn anh.

Hình như lấy sự kiện này làm bắt đầu, thân thể Thẩm Cảnh cũng từ từ phát sinh biến hóa.

Khi anh đang đi học, đột nhiên xương cốt lại rất đau nhức, lúc ngủ cũng sẽ đau đến nửa đêm tỉnh lại, mỏi mệt chỉ có thể cầm sách để dời đi lực chú ý.

Trong thân thể phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, giống như là dự báo trước việc anh sẽ từ từ trở thành người lớn.

Hai tay giãn ra, dần dần có lực cánh tay, việc trưởng thành mang cho Thẩm Cảnh đau đớn như vậy, nhưng lại làm cho anh cảm thấy không khỏi hưng phấn và kích động.

Ngắn ngủn thời gian nửa năm, Thẩm Cảnh cao đến 1m58, tuy nói trong những nam sinh lớp mười thì như vậy vẫn là rất lùn, nhưng mà so sánh với trước kia không biết tốt hơn bao nhiêu.

Thời gian nghỉ hè, về đến nhà, lúc gõ cửa bà cụ Trần ra mở cửa, ngay lập tức liền kinh sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.