Khương Hồng Cầm nhìn Thương Hợp Thuấn, ánh đèn của quán ăn này hơi tối, mặt của Thương Hợp Thuấn có chút mơ hồ không rõ, gương mặt từ trước tới nay vốn trắng noãn của anh mang theo vẻ nghiêm túc, anh cầm mắt kính, khuôn mặt của anh luôn làm cho người khác có cảm giác thông minh khôn khéo, nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp, lúc anh đeo mắt kính sẽ có cảm giác nho nhã, khi bỏ mắt kính xuống Thương hợp Thuấn lại có một loại sức hút không nói nên lời.
Anh mở miệng, nói: “Cô cho rằng tại sao lúc nào tôi cũng cố tình cùng cô thân cận, xuất hiện ở cùng một quán cà phê, cô cho rằng tại sao tôi lại từ chối cô gái mà cô giới thiệu, tại sao vô duyên vô cớ tôi lại vì chuyện cô giới thiệu đối tượng cho tôi mà nổi giận...... Quan trọng nhất, cô biết tôi từ chối cô gái kia như thế nào sao?”
Ánh đèn rất tối, Khương Hồng Cầm cảm thấy Thương Hợp Thuấn ngồi đối diện đang phát ra hơi thở nguy hiểm, cô không mở miệng, trầm mặc nhìn anh.
Thương Hợp Thuấn nói: “Tôi nói cho cô biết, tôi đã có người trong lòng, người đó chính là......”
Giống như có một đôi tay giữ cổ Khương Hồng Cầm lại, cô nghĩ mình phải đứng lên, phải ngăn cản, chỉ cần anh ta không nói ra, sẽ không có thay đổi gì, cô đứng lên, sau đó nói: “Đủ rồi, tôi không muốn biết, hiện tại tôi phải về.”
Thương Hợp Thuấn cười, ánh mắt của anh mang theo ánh sáng không nói nên lời, anh nói: “Cô sợ hãi điều gì?”
Khương Hồng Cầm bước lỡ một nhịp, sau đó vẫn thẳng tắp đi qua bên cạnh Thương Hợp Thuấn.
Thương Hợp Thuấn trả tiền, rồi đuổi theo.
Anh ở bên cạnh Khương Hồng Cầm, không nhanh không chậm bước đi nhưng hoàn toàn có thể đi bên cạnh cô, anh nói: “Cô rất sợ tôi nói ra sao?”
Khương Hồng Cầm không trả lời, cô cảm thấy cái thế giới này thật sự có vấn đề, người đi bên cạnh đầu óc cũng tuyệt đối là hỏng rồi, cô vươn tay muốn vào xe.
Thương Hợp Thuấn nâng môi lên, đột nhiên lớn tiếng nói với Khương Hồng Cầm: “Tôi muốn trở thành bạn trai cô, muốn làm chồng của cô, muốn làm cha của Thẩm Cảnh.”
Giọng nói của anh rất lớn, những người đi bộ xung quanh đều quay đầu nhìn sang.
Khương Hồng Cầm bối rối.
Hai cô nữ sinh đi qua, chỉ chỉ Thương Hợp Thuấn, cười rộ lên, nói: “Thật lãng mạn.”
“Đúng vậy, thật hạnh phúc nha.”
Cô cảm thấy Thương Hợp Thuấn nhất định là điên rồi, cô không thể ở chỗ này nữa, cô sợ mình ngộ nhỡ không cẩn thận cũng điên theo thì biết làm thế nào?
Cô lên xe trước, chỉ nghe thấy Thương Hợp Thuấn nói: “Cô sợ, là bởi vì cô đang dao động, tôi sẽ không bỏ qua, ngày mai gặp.”
Khương Hồng Cầm ngồi ở trên taxi, cô nghe thấy trong lồng ngực mình phát ra tiếng bịch bịch bịch, giống như là đang đánh trống.
Về đến nhà, bà cụ Trần vừa nhìn thấy Khương Hồng Cầm, liền vội vàng hỏi: “Như thế nào hả? Chu Hoành đó con cảm thấy như thế nào? Có phải cũng không tệ đúng không?”
Khương Hồng Cầm có chút hồn bay phách lạc nhìn bà cụ Trần, bây giờ trong đầu cô hoàn toàn loạn, cái gì Chu Hoành, đều quên hết rồi.
Bên tai giống như là có ma chú, lời nói Thương Hợp Thuấn trước khi đi vang lên không biết bao nhiêu lần.
Cô đang dao động.
Bởi vì sợ mình sẽ thay đổi cho nên mới dao động.
“Con dâu, làm sao vậy? Làm sao con lại không nói gì?” bà cụ Trần để cuộn len trên tay xuống, sau đó bước tới, nhìn Khương Hồng Cầm.
Khương Hồng Cầm hồi phục lại tinh thần, lắc đầu một cái, nói: “Không có gì.”
Bà cụ Trần vẫn tiếp tục hỏi: “Con hôm nay đi xem mặt, cảm thấy Chu Hoành là người như thế nào?”
Khương Hồng Cầm trả lời lung tung một câu: “Rất tốt.”
Bà cụ Trần cười, nói: “Vậy thì tốt, bà Dương gọi điện thoại cho mẹ, nói Chu Hoành có ấn tượng rất tốt đối với con, cảm giác giống như là vừa gặp đã quen.”
Khương Hồng Cầm gật đầu một cái.
Bà cụ Trần nói: “Đến lúc đó, hai người các con tự mình liên lạc, mấy người già chúng ta sẽ không quản, phải xem ở chính các con rồi.”
Khương Hồng Cầm nói: “Mẹ, con vào toilet một chút.”
Bà cụ Trần nói: “Đi đi.”
Bà cụ nhìn bóng lưng Khương Hồng Cầm, cảm giác hôm nay hình như cô có điểm không thích hợp, không biết có phải do bà cụ đã nghĩ nhiều hay không, rốt cuộc là làm sao vậy? Người bé như vậy, người lớn cũng như vậy nốt?
Khương Hồng Cầm vào toilet rửa mặt, tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt đi, cô nhìn thấy mình trong gương, nước trên mặt từ từ rơi xuống.
Bây giờ cô không phải mới hai mươi tuổi, mà là một người phụ nữ đã ba mươi, khóe mắt đã có nếp nhăn, không bôi cái gì lên da mặt sẽ nám vàng, trên khuôn mặt có một ít tàn nhang, mắt mũi bình thường, tóc cũng lộn xộn, vẻ ngoài của cô không đẹp, trước kia cô cũng biết, cũng hiểu rõ điều này.
Thời điểm lấy Thẩm Hạo Dương, Thẩm Hạo Dương nói anh ta cảm thấy cô là một cô gái tốt, là đẹp nhất.
Thời điểm ly dị, Thẩm Hạo Dương nói, Khương Hồng Cầm cô có biết mấy năm nay tôi đã sống như thế nào khi phải ở chung với người có gương mặt xấu như cô?
Cô cười rộ lên, vươn tay sờ mặt của mình một cái, cô nghĩ Thương Hợp Thuấn nhất định là điên rồi.
Cho nên, cô không sẽ cùng kẻ điên so đo.
Ngày thường cô luôn nghĩ, cứ tìm một người đàn ông bình thường sống cùng nhau đến hết đời là được rồi, yêu cầu của cô thật sự không cao.
Bất luận phải trải qua bao nhiêu biến cố, cho dù cô có sợ, cô vẫn sẽ đi tới nơi mà cô muốn đi.
. . . . . .
Ngày hôm sau khi Khương Hồng Cầm tới công ty, mấy cô gái nhìn thấy cô, đều nói: “ Chị Khương, làm sao vậy? Nhìn chị hình như có chút phờ phạc rũ rượi.”
Khương Hồng Cầm cười cười, nói: “Không có gì, ngày hôm qua hình như ngủ không được ngon.”
Một cô gái trong đó nói: “Là vậy sao, lần sau em sẽ mang cho chị chút một chút tinh dầu ngủ, em đã dùng qua vô cùng hiệu quả.”
Khương Hồng Cầm nói: “Cám ơn em nhé.”
“Đừng khách sáo, chị Khương bình thường đối xử tốt với bọn em như vậy, chị khỏe mạnh bọn em cũng sẽ vui mừng.”
Khương Hồng Cầm gật đầu một cái, trở lại bên trong phòng làm việc, lại phát hiện trên mặt bàn của mình có một đóa hoa hồng, phía dưới đặt một tờ giấy, trên đó viết một chữ “Yêu” , cô nhíu mày, đi ra ngoài, hỏi: “Vừa rồi có người đã tới phòng làm việc của chị sao?”
Một cô gái lắc đầu, nói: “Không có.”
“Làm sao vậy?”
Khương Hồng Cầm không trả lời, trở về nhìn đóa hoa hồng cùng tờ giấy trên mặt bàn, cô cảm thấy có chút chướng mắt, sau đó cô liền cầm lên ném vào trong thùng rác.
Buổi trưa, cô vẫn như thường ngày cùng các đồng nghiệp đi ăn cơm, ngồi ở đó mấy cô gái vẫn như thường ngày nói một chút chuyện phiếm, còn cô hờ hững ăn cơm trong hộp thức ăn.
Nhưng mà qua mấy giây, mấy cô gái bên cạnh đột nhiên im lặng.
Khương Hồng Cầm ngẩng đầu lên, không biết chuyện gì xảy ra, quay đầu lại đã nhìn thấy Thương Hợp Thuấn đứng ở bên cạnh, không biết là bởi vì mình ảo giác hay vì cái gì, cô cảm thấy Thương Hợp Thuấn hôm nay ăn mặc rất đẹp mắt, anh không đeo kính, cười cười với mọi người, nói: “Xin hỏi tôi có thể ngồi ở chỗ này không?”
Mấy cô gái bên cạnh ước còn không được, dù sao bình thường muốn tìm Thương Hợp Thuấn còn tìm không được, thế nhưng hôm nay anh lại tự động xuất hiện.
Anh trực tiếp ngồi vào bên cạnh Khương Hồng Cầm.
Mấy cô gái nhìn nhau lập tức cười lên.
“Hôm nay làm sao vậy? Bình thường không trông thấy anh ăn cơm ở phòng ăn, sao hôm nay đến đây?”
Thương Hợp Thuấn cười, trả lời: “Thật sao? Có thể là bình thường mọi người không nhìn thấy tôi.”
“Làm sao có thể như vậy? Nếu như anh tới, chúng tôi khẳng định không thể không nhìn thấy.” Cô gái cười hì hì nói.
Thương Hợp Thuấn ngồi bên cạnh Khương Hồng Cầm, tự nhiên cùng bọn họ nói chuyện.
Khương Hồng Cầm nhíu mày, nhìn một chút cơm còn thừa lại trong hộp, vốn cảm thấy có thể ăn hết, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không thấy đói bụng nữa.
Cô đứng lên, nói: “Tôi ăn no rồi.”
Thương Hợp Thuấn nghiêng mặt, nói: “Còn thừa nhiều cơm như vậy, sao có thể no rồi?”
Bên cạnh một cô gái nói: “Có thể là do ngày hôm qua ngủ không ngon, sáng sớm hôm nay tinh thần của chị Khương vẫn không được tốt lắm.”
Thương Hợp Thuấn cười, giống như đã hiểu ra điều gì.
Khương Hồng Cầm nhìn cô gái kia một cái, có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cô nói lại: “Tôi đi trước.”
Khương Hồng Cầm đi còn chưa được mấy phút, Thương Hợp Thuấn cũng rời đi.
Sau khi Thương Hợp Thuấn rời đi, mấy cô gái kia bắt đầu nói: “Này, mọi người không cảm thấy Thương Hợp Thuấn không đeo kính nhìn lại càng thêm hấp dẫn sao?”
“Đúng vậy, bây giờ nhìn lại càng thêm quyến rũ.”
“Anh ấy hiện tại hình như không có bạn gái, chúng ta có vẻ như có cơ hội nha!”
“Cô nhìn vẻ mặt cô một một chút đi, rõ là. . . . . . Thật buồn nôn nha” cô gái bên cạnh cười nói.
“Đi đi đi.”