Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương 33: Chương 33: Hoàng thượng vạn tuế




Trong khi Thẩm Cảnh đang hướng tới mục tiêu của mình, Khương Hồng Cầm vì biểu hiện xuất sắc nên được điều đến tổng công ty nhận chức, tiền lương cũng tăng lên không ít, đối với cô mà nói là cổ vũ không nhỏ, nhưng Khương Hồng Cầm không ngờ ngày đầu tiên đến tổng công ty nhậm chức sẽ gặp người quen…

Thương Hợp Thuấn, người từng là chủ nhiệm của Thẩm Cảnh.

Sau khi tan sở, Khương Hồng Cầm vui vẻ chuẩn bị về nhà báo tin này cho ông bà Thẩm, không ngờ lại gặp được Thương Hợp Thuấn bên ngoài.

Dáng dấp Thương Hợp Thuấn không tệ, lúc ở trường bề ngoài rất gọn gàng, tùy ý, thoạt nhìn giống sinh viên vừa ra trường. Hôm nay, mặc chính trang, thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc từng trải, tháo cặp kính xuống, lộ ra đôi mắt khôn khéo, mũi cao và cánh môi xinh đẹp, bây giờ nhìn quả thật là người đàn ông đẹp trai, im lặng đứng dựa vào chiếc Land Rover chờ người.

Các cô gái đi ngang qua đều không nhịn được quay đầu nhìn hắn, hắn giống như hoàn toàn không biết chuyện gì hết.

Khương Hồng Cầm xách túi, không thể không biết xấu hổ đi qua chào hỏi, liền chuẩn bị đi ngang qua, làm bộ như không quen.

“Mẹ của Thẩm Cảnh?” Thương Hợp Thuấn gọi cô lại.

Khương Hồng Cầm dừng bước, làm bộ kinh ngạc nhìn về phía Thương Hợp Thuấn, nói: “A! Là thầy Thương à? Thầy không đeo kính tôi không nhận ra.”

Thương Hợp Thuấn nhìn Khương Hồng Cầm cười nói: “Cô làm ở chỗ này sao?”

Khương Hồng Cầm trả lời: “Thật ra, hôm nay tôi mới được điều đến.”

Thương Hợp Thuấn gật đầu, nói: “Trách không được, tôi chưa từng thấy cô.”

“Thầy Thương đang ở đây chờ người à?” Khương Hồng Cầm hỏi.

Thương Hợp Thuấn nhìn cao ốc công ty: “Ừ, chờ người.”

Khương Hồng Cầm muốn rời đi, liền nói: “Vậy à, tôi đi trước, lần sau gặp lại…”

Còn chưa nói hết, ánh mắt Thương Hợp Thuấn lóe lóe, Khương Hồng Cầm chợt nghe âm thanh giày cao gót đập lên nền đất tạo tiếng vang, quay đầu nhìn thấy Trương Nhan.

Nói tới Trương Nhan, Khương Hồng Cầm cũng biết người này, cô gái này hình như mới hai mươi hơn, vừa du học ở nước ngoài về, bối cảnh gia đình cũng khá, là quản lí hạng mục trong công ty, tướng mạo xinh đẹp, tính cách khá thanh cao, kiêu ngạo, nhưng mà người ta có vốn để như vậy mà.

Trên mặt Trương Nhan được trang điểm tinh xảo, khiến gương mặt vốn xinh đẹp của Trương Nhan càng thêm không tỳ vết, cùng so sánh, Khương Hồng Cầm cảm thấy mình giống như bà cô mang theo túi đi chợ mua rau, trên mặt chỉ nhàn nhạt một tầng kẻ mi, đơn giản đến không thể đơn giản hơn nữa.

Trương Nhan nhìn thoáng qua Khương Hồng Cầm, nói: “Cô là?”

Khương Hồng Cầm trả lời: “Xin chào, tôi là quản lí thị trường vừa được chuyển đến, Khương Hồng Cầm.”

Trương Nhan gật đầu, nhìn Thương Hợp Thuấn, nhíu mày, nói: “Hai người quen nhau?”

Thương Hợp Thuấn cười cười, nói: “Cô ấy là phụ huynh của học sinh anh.”

Trương Nhan gật đầu, không nói chuyện nữa.

Khương Hồng Cầm liền vội vàng nói: “Tôi đi trước, tạm biệt, tạm biệt!” Nói xong, cô vội vã nhanh bước rời đi, quay đầu nhìn thoáng hai người, nam tuấn nữ đẹp, Thương Hợp Thuấn mở cửa xe, Trương Nhan liền ngồi vào. (#Tịch Ngữ: Mị không thích con nhỏ Trương Nhan này -_-)

Thật xứng đôi!

Khương Hồng Cầm nghĩ lại bản thân, không nhịn được thổn thức, gia đình cô nghèo khó, vất vả thi đậu đại học, vừa làm thuê vừa đi học, tốt nghiệp đại học, quan hệ với Thẩm Hạo Dương cũng tốt, hai mươi hai tuỏi gả cho Thẩm Hạo Dương, hai mươi ba tuổi có Thẩm Cảnh, hai mươi bốn tuổi li hôn với Thẩm Hạo Dương, bắt đầu cuộc sống bà mẹ đơn thân của mình. Bất tri bất giác đã qua nhiều năm như vậy.

Cô đem khoảng thời gian đẹp nhất của mình giao cho Thẩm Hạo Dương, nhưng Thẩm Hạo Dương lại giáng một gậy vào thởi gian cô hạnh phúc nhất, cô cảm thấy mình thật ngu xuẩn.

Cô nghĩ, nếu năm đó cô kiên trì sự nghiệp của mình, không vội vội vàng vàng gả cho Thẩm Hạo Dương, sự nghiệp vừa chuyển bước lại có thai Thẩm Cảnh, có phải mọi thứ sẽ khác đi?

Cô lắc đầu, lộ ra nụ cười chát đắng.

Mau về nhà thôi, ít nhất cô còn một đứa con trai ngoan ngoãn, thông minh; còn ba mẹ chồng có thể nói chuyện để an ủi.



Về đến nhà, Khương Hồng Cầm thấy Thẩm Cảnh ngồi trong phòng đọc sách, từ lúc lên năm tư, Thẩm Cảnh dốc sức học còn hơn trước kia, nghe nói gần đây Thẩm Cảnh phải tham gia cuộc thi Olympiad, cho nên đang ôn tập.

Khương Hồng Cầm mang bánh ga-to và ít thuốc bổ mua về đặt vào tủ lạnh, bánh ga-to chờ Thẩm Cảnh ăn cơm xong sẽ cho cậu ăn, tuy là bé trai, nhưng thằng nhóc này rất hảo ngọt. Cô liền thường xuyên mua về khao Thẩm Cảnh, còn thuốc bổ đương nhiên dành cho ông Thẩm và bà Trần.

Lúc ăn cơm chiều, Khương Hồng Cầm báo tin mình được thăng chức, ông Thẩm và bà Trần đều vui vẻ, liên tục gắp thức ăn cho cô.

Thật ra, mấy năm trước công tác mới của Khương Hồng Cầm làm lại từ đầu chẳng khác nào quay lại thời mới ra trường, nếu lấy số tiền lương kia ra ngoài thuê phòng, ngay cả bản thân no ấm còn không thỏa mãn được, làm sao có thể lo cho Thẩm Cảnh.

Nếu không phải có ông Thẩm bà Trần giúp đỡ, cô không thể nuôi Thẩm Cảnh nổi.

Mặc dù ông Thẩm, bà Trần không phải cha mẹ cô, nhưng hơn hẳn cha mẹ cô.

Hiện tại, cuộc sống cuối cùng cũng chuyển biến tốt lên, cô biết ơn bọn họ từ tận đáy lòng, mặc kệ như thế nào, cô sẽ không phụ lòng hai người bọn họ.

“Tốt tốt tốt! Hiện tại, Thẩm Cảnh học hành giỏi giang, hàng xóm đều nói nhà chúng ta có một thiên tài nhỏ, công việc của con cũng tốt lên, hết thảy đều phát triển theo hướng tốt… con xem…” Bà Trần nhìn thoáng qua ông Thẩm, dùng mắt ra hiệu.

Ông Thẩm vội vã nói tiếp nói: “Cha mẹ cảm thấy con nên suy nghĩ đến bản thân mình một chút.”

Tay cầm đũa của Khương Hồng Cầm cứng đờ, Thẩm Cảnh đang ăn cơm cũng ngẩng đầu nhìn cô.

Kì thực, ông Thẩm bà Trần đã sớm làm công tác tư tưởng cho Thẩm Cảnh, đại khái chính là gọi hắn tới ngồi, hỏi hắn xem muốn một người cha như thế nào?

Thật ra, Thẩm Cảnh rất mẫn cảm với loại vấn đề này, nói thật, đối với hắn có cha hay không cũng chẳng sao. Chỉ cần có Khương Hồng Cầm mọi thứ đều tốt.

Thế nhưng, KHương Hồng Cầm có nghĩ như vậy hay không hắn không rõ, bình tĩnh xem xét, hắn cũng hi vọng Khương Hồng Cầm vui vẻ. Cái loại đàn ông như Thẩm Hạo Dương căn bản không nên cản trở cuộc đời của Khương Hồng Cầm. Cuộc sống của Khương Hồng Cầm, lựa chọn như thế nào là chuyện của cô ấy, chỉ cần không có người tổn thương cô ấy, hắn sẽ không làm gì hết.

Cho nên, tất cả đều chờ xem thái độ của Khương Hồng Cầm.

Khương Hồng Cầm không ngờ hai ông bà lại nhắc tới chuyện này, cô ngẩn người, cười rộ lên: “Cha, mẹ, các người đang nói gì vậy. Hiện giờ, con có Thẩm Cảnh đã rất tốt rồi, con không lo lắng nhiều như vậy.”

Bà Trần thở dài: “Một người phụ nữ, dẫn theo đứa nhỏ phải chịu bao nhiêu khổ cực, cùng là phụ nữ, mẹ hiểu rõ, con dâu, mẹ không thúc giục con, nhưng còn đừng vì thằng như Hạo Dương mà… không bao giờ kết hôn nữa. Ý của mẹ chính là con đừng kháng cự, nếu tới thì hãy tiếp nhận, đừng cự tuyệt, mẹ thương con.”

Ông Thẩm gật đầu, nói: “Mẹ con nói đúng.”

Khương Hồng Cầm rươm rướm nước mắt nhìn bà Trần, rốt cục gật đầu: “Mẹ, con hiểu, con sẽ thuận theo tự nhiên, mọi người đừng lo lắng cho con.”

Thẩm Cảnh im lặng ngồi bên cạnh ăn cơm xong, đi vào phòng, Khương Hồng Cầm rửa chén xong, cầm bánh ga-to đi tới phòng Thẩm Cảnh, gõ cửa một cái, rồi đi vào.

Thẩm Cảnh dừng bút, mắt sáng nhìn bánh gato trên tay Khương Hồng Cầm.

Khương Hồng Cầm khẽ gõ vào ót Thẩm Cảnh: “Đến, món con thích nhất đây.”

Thẩm Cảnh tiếp nhận bánh gato, thấy Khương Hồng Cầm chuẩn bị rời đi, hắn liền gọi lại: “Mẹ!”

Khương Hồng Cầm dừng chân: “Làm sao vậy?”

Thẩm Cảnh im lặng mấy giây, mở miệng nói: “Mẹ, thật ra con không hề muốn có cha mới tẹo nào.”

Khương Hồng Cầm nghe vậy, đi tới, cầm tay Thẩm Cảnh, gật đầu nói: “Mẹ biết.”

“Thế nhưng, con không hi vọng mẹ vẫn như vậy, lúc đầu là do mẹ chọn sai người, mẹ chỉ làm việc mình nên làm. Hiện tại, ông ta đã có cuộc sống riêng của mình, mẹ không thể quấn quit chuyện xưa mãi được. Mẹ nên bắt đầu cuộc sống mới của mình, mẹ muốn ở chung với ai cũng không thành vấn đề, con chỉ hi vọng mẹ chân chính bước tới, để người khác hâm mộ, ca ngợi mẹ là người giỏi giang. Trong mắt con, không một ai có thể sánh bằng mẹ, cho nên mẹ muốn làm gì, đều là chuyện của mẹ, mặc kệ như thế nào con đều ủng hộ.” Ánh mắt Thẩm Cảnh rất sáng, bình thường hắn ít nói chuyện, có lẽ những lời này hắn giấu trong lòng rất lâu, hoặc là tiếc nuối với mẫu phi của mình.

Cuộc đời của hắn vốn tràn ngập thù hận, áp lực. Chính Khương Hồng Cầm và những người khác đã rót ấm áp và ánh sáng cho hắn.

Đã từng… Hắn ước rằng mình trở lại tiền triều để triển khai kế hoạch của mình, giờ đây, hắn muốn ở lại nơi này để chân chính hiểu rõ ‘tế thủy trường lưu’ (*)

(*) Tình cảm không chớp nhoáng, dần nảy nở theo thời gian, từng chút, từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.

“Lần này, ngàn vạn lần đừng nhìn sai người.” Hắn nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Khương Hồng Cầm, vươn tay bé nắm chặt tay cô, cười cười: “Đến lúc đó, con sẽ giúp mẹ kiểm định, không phải đàn ông tốt, không thể cưới mẹ đi.”

Khương Hồng Cầm khóc rối tinh mù mịt, xưa nay, cô chưa từng nghĩ sẽ nghe những lời này từ miệng con trai, cô gật đầu, ôm Thẩm Cảnh vào lòng, khóc không thành tiếng.

Hiếm khi viền mắt của Thẩm Cảnh có chút ướt át.

Trẫm… Rõ là quá ấm áp rồi, bản thân cũng sắp cảm động đến rơi nước mắt (…)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.