Edit: Tịch Ngữ
Nếu nói tới chuyện Phạt Vũ Vương biết đi, vậy càng phải nói đến chuyện lần đầu tiên trong đời Phạt Vũ Vương mở miệng nói chuyện.
Nhắc tới cũng kì quái, từ lúc Phạt Vũ Vương biết bò, Tống Hiểu Hoa đã biết đi. Khi Phạt Vũ Vương biết đi, Tống Hiểu Hoa đã biết gọi Phương Văn là mẹ.
Hai đứa nhỏ tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, người lớn không nhịn được đem hai đứa nhỏ ra so sánh.
Bà Trần liền lo lắng: “Đứa bé nhà Phương Văn đều mở miệng gọi mẹ rồi, vì sao Thẩm Cảnh nhà mình vẫn không nói lời nào?”
Khương Hồng Cầm lại rất thông suốt, cô nói: “Đứa bé có đứa phát dục sớm, có đứa phát dục muộn. Có lẽ, Thẩm Cảnh là đứa bé trưởng thành trễ, ba mẹ, đừng gấp, chờ một thời gian xem.”
Bà Trần cởi bỏ nút thắt, gật gù.
Thật ra, mấy tháng trước, Phạt Vũ Vương đã phát hiện mình có thể phát âm mấy từ đơn giản, nhưng hắn là đứa trẻ tùy hứng, khinh thường đám trẻ con bình thường khác. Quay sang Khương Hồng Cầm gọi mẹ, nhìn bà Trần gọi bà nội, nhìn ông Thẩm kêu ông nội thật tầm thường!!! >_<
Trẫm là ai? Trẫm chính là Phạt Vũ Vương lừng danh khắp thiên hạ!!! o( ^ /\ ^ )o
Nếu trẫm đột nhiên mở miệng nói, chắc chắn gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc.
Phạt Vũ Vương ngước cái đầu bánh bao của mình lên, há mồm, mút sữa trong bình sữa, vẻ mặt hết sức kiêu ngạo.
Nhưng, Phạt Vũ Vương không ngờ rằng, trong cuộc sống của hắn ‘lần đầu tiên’ mở miệng nói chuyện còn có một đoạn kịch hài hước, chuyện này phải đi ngược về nửa tháng trước.
Phạt Vũ Vương được bà Trần bế ra ngoài đi dạo.
Phạt Vũ Vương trợn tròn mắt, nhìn cảnh vật chung quanh, không thể không nói, mỗi khi nhìn thấy từng tòa nhà hiện đại, đáy lòng hắn không nhịn được cảm khái một tiếng, đúng là thời đại công nghệ cao!!!
Mỗi lần trẫm muốn liếc nhìn xem đỉnh của các tòa nhà, đều phải ngước đến mỏi cổ.
Hơn nữa, trên đường mĩ nữ như mây, đưa mắt nhìn một cái, người sau đẹp hơn người trước, tóc dài đến thắt lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, dạng nào cũng có, mỗi khi đi trên đường Phạt Vũ Vương đều phải nhìn cho đã con mắt. @~@
Hôm nay, bà Trần muốn đến trung tâm mua sắm mua thêm quần áo cho Phạt Vũ Vương, nhưng sau khi đi vào, bà Trần cầm quần áo lên xem nhãn hiệu liền há hốc vì kinh ngạc. Một cái áo bé xíu lại có giá gần năm trăm đồng, bà Trần suy tính năm trăm đồng trong túi, cười mỉa rời khỏi cửa hàng chuyên kinh doanh.
Vừa ra khỏi cửa hàng, bà Trần lẩm bẩm một mình: “Đúng là lừa bịp, một chút vải đó mà bán năm trăm đồng, chất lượng cũng chả tốt, nếu mình mua nó, mình đúng là bị khùng.”
“Đi thôi, Thẩm Cảnh, bà nội dẫn con đi mua quần áo vỉa hè, hơn một trăm đồng nhưng chất lượng tuyệt đối tốt.”
Phạt Vũ Vương: ". . ." Sao cũng được, nhưng trẫm có một yêu cầu, xin ngươi đừng cho trẫm mặc quần áo màu hồng, trẫm cũng là người đàn ông nhỏ bé đó nhá, màu hồng không thích hợp với trẫm đâu. =3=
Bà Trần đã lớn tuổi, đi một đoạn đường liền thở gấp, ngồi xuống ghế dài ở trung tâm mua sắm, muốn nghỉ tạm một lúc.
Phạt Vũ Vương nhìn khắp nơi trong trung tâm mua sắm, rất ngạc nhiên.
Cho tới khi tầm mắt hắn rơi trên người một đôi tình nhân, ánh mắt hắn sáng lên một cái, thầm nghĩ, cô gái kia thật xinh đẹp.
Nhất là đôi mắt, lông mi thật dài, vừa đen vừa sáng, lại to tròn, nói chung là đẹp.
Lúc đôi tình nhân ngọt ngào đi tới, di động của người đàn ông vang lên, hắn ta nhìn màn hình di động, khẩn trương bấm tắt máy. Cô gái kia liền chú ý tới cái này, trong mắt hiện lên nghi ngờ, mở miệng hỏi: “Vừa rồi là ai điện cho anh?”
Người đàn ông làm bộ bình tĩnh trả lời: “Không có gì, chỉ là người bán bảo hiểm, thật là phiền phức, ngày nào cũng gọi cho anh.”
Đột nhiên, cô gái cao giọng hỏi: “Cái gì mà bán bảo hiểm, người ta rãnh rỗi lắm sao, ngày nào cũng gọi cho anh, đưa điện thoại đây em xem.”
Người đàn ông sửng sốt, đứng thẳng lưng, nói: “Em có thể đừng làm quá được không? Nhìn gì mà nhìn, đây là đồ của anh. Anh đã nói là người bán bảo hiểm, em tin hay không thì tùy.”
Cô gái nổi giận: “Em không tin anh? Anh không nhìn xem quá khứ anh từng làm chuyện gì? Em có thể tin anh sao? Nếu anh không làm chuyện cảm thấy thẹn với lương tâm, lấy di động ra cho em xem, nếu em sai, em lập tức xin lỗi anh.”
Người đàn ông thẹn quá hóa giận, kéo tay cô gái bỏ ra: “Em đúng là người thích gây chuyện!”
“Phải! Em cố tình gây sự đó! Hiện tại, em gây sự cho anh xem.” Cô gái vươn tay sắp giật được điện thoại của người đàn ông, gã kia liền đẩy cô gái ra.
“Nếu không chúng ta chia tay đi. Anh thấy chúng ta không thích hợp, anh cũng không muốn kết hôn với người phụ nữ không tin tưởng anh, chúng ta không thể sống chung cả đời được.”
Cô gái đứng không vững, lão đảo sắp ngã, người đi đường vội đỡ cô ta, gã kia lại vội vàng rời đi, chờ khi cô gái kia ý thức được chuyện gì đã xảy ra, muốn đuổi theo lại không thấy bóng tên kia đâu.
Cô gái đứng tại chỗ, viền mắt đỏ ửng lên,xung quanh có vài người phụ nữ cảm thấy không vừa mắt, đi tới an ủi: “Cô à, loại đàn ông như vậy không có cũng không sao.”
Bà Trần cũng đi tới chen vô nói: “Cô gái, chân trời nào chẳng có cỏ thơm, cô còn trẻ, không cần phải treo cổ vào một gốc cây, cô xinh đẹp như vậy, sau này còn nhiều cơ hội mà.”
Cô gái cúi đầu sụt sịt, nước mắt chảy theo viền mắt xuống.
“Dì à…con….không cam lòng… con và gã ở chung một chỗ đã lâu… Từ cao trung (*trường trung học bậc cao đẳng) đã quen gã… tới bây giờ đã hai mươi lăm tuổi rồi… Hắn lại bị người phụ nữ khác câu đi mất… Con…những năm tháng thanh xuân của con… Làm sao bây giờ?”
Bà Trần đỡ cô gái ngồi xuống ghế dài, an ủi: “Cô gái, không phải nói rồi sao, cô nên nghĩ thoáng một chút. May mắn là cô sớm chia tay với hắn ta, nếu chờ lấy giấy kết hôn rồi mới biết hắn ta là người có nhân cách thối nát, như thế này chẳng phải tốt hơn sao? Bây giờ, cô mới hai mươi lăm, vẫn còn một bó tuổi, sớm tìm người đàn ông tốt khác để kết hôn, sống hạnh phúc đi.”
Cô gái gật đầu, cúi đầu, nước mắt vẫn không ngớt chảy xuống.
Phạt Vũ Vương ở bên cạnh, trái tim hắn đã mềm nhũn, đời này hắn sợ nhất chính là thấy con gái khóc. Bộ dạng khóc như hoa lê bay lả tả, hắn không hiểu vì sao trên đời này luôn có loại đàn ông giống như phụ hoàng hắn tồn tại, ỷ vào phụ nữ yêu thương mình liền muốn làm gì thì làm. Đương nhiên, nếu không có cách cùng nàng triền miên cả đời, cần gì phải gật đầu ưng thuận hứa hẹn, chỉ khiến cho phụ nữ rơi vào hoàn cảnh không vui, sau đó lấy nước mắt rửa mặt.
Phạt Vũ Vương vươn tay vỗ vỗ tóc của cô gái, dùng phương thức này an ủi cô ta.
Bà Trần ở bên cạnh vẫn cố gắng khuyên giải, an trái ủi phải, cuối cùng cô gái kia cũng ngừng khóc, cúi đầu, giọng khàn khàn: “Cảm ơn dì…con biết rồi… con nghe lời dì…cám ơn.”
Bà Trần cười cười, nói rằng: “Cô nghĩ thông là tốt rồi. Không uổng công tôi ở đây khuyên cô lâu như vậy.”
Cô gái ngẩng đầu, nở nụ cười với bà Trần và Thẩm Cảnh.
Phạt Vũ Vương sửng sốt, đôi mắt trừng to, nhìn cô gái đầu tóc rối bù, viền mắt đều là nước màu đen chảy xuống, mũi sưng đỏ, môi khô nứt ra --- BỊ GIẬT MÌNH!!!!! O_O
Chính xác là, lúc đầu cô nàng đẹp như tiên, trong chớp mắt liền biến thành lệ quỷ!!! TT_TT
Trái tim non nớt nhỏ bé của Phạt Vũ Vương bị sốc!
Khiến trong khoảng thời gian ngắn, cái miệng kinh ngạc mở ra, phun hai chữ: “Mẹ! Nha!”
Điều này khiến bà Trần và cô gái đều ngẩn người.
Phạt Vũ Vương chưa hết kinh ngạc, nhìn gương mặt nữ quỷ trước mắt, thật sự không thể nào tưởng tượng nổi, đây chính là vị mĩ nữ lúc nãy hắn thấy ư?
Bà Trần phản ứng trước tiên, kích động đến không thể nói nên lời, ôm chặt Thẩm Cảnh, nói: “Trời ạ! Đứa bé biết nói rồi!”
Phạt Vũ Vương sửng sốt! Gì? Vừa rồi hắn nói cái gì?
Bà Trần không thể kiềm nén kích động, quay nhìn Thẩm Cảnh, nói: “Đến, Thẩm Cảnh, mau…gọi ‘mẹ ơi’ cho bà nội nghe nào.”
Thẩm Cảnh: ". . ."
Lúc này, mặc kệ bà nói cái gì, Thẩm Cảnh cũng ngậm chặt mồm, không thèm nói thêm một câu.
Cô gái giống như cũng phát hiện trang điểm của mình bị nước mắt rửa trôi, lập tức đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, trang điểm lại mới ra gặp bà Trần và Thẩm Cảnh, cả người cô gái trở nên xinh đẹp động lòng người.
Phạt Vũ Vương nhìn ánh mắt khó tin nhìn mặt mũi cô gái này.
Cô gái đứng lên, quay sang bà Trần nói cảm ơn: “Cám ơn dì đã an ủi con, con đã suy nghĩ kĩ rồi, về sau sẽ lau mắt thật tốt, tìm một người đàn ông tốt.”
Bà Trần gật đầu, nói rằng: "Vậy là tốt rồi."
Cô gái và bà Trần nói vài câu, liền rời đi, trước khi đi, cô ta vươn tay vuốt mặt Thẩm Cảnh, cười rộ lên: “Đứa bé này thật đáng yêu!”
Để lại Phạt Vũ Vương hóa đá, đáy lòng lạnh thấu xương ở trong lòng bà Trần.
Vì thế, Phạt Vũ Vương chịu uất ức rất nhiều ngày. Tựa như không có biện pháp thoát khỏi bóng ma tâm lí, cho tới thật lâu về sau, hắn mới biết được, trên thế giới này có một loại đồ tên gọi là đồ trang điểm, là thứ thần kì có thể biến nữ quỷ thành tiên nữ.
Từ nay về sau, Phạt Vũ Vương đi ra ngoài đường... không bao giờ nhìn chằm chằm mĩ nữ nữa!