Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương 12: Chương 12: Quân chủ tà mị, nóng nảy, ngông cuồng




Edit: Cận Ngôn S.J

Thẩm Cảnh đang chìm trong suy nghĩ, Phương Văn đã bước tới, trên tay cầm một cía hộp lớn được gói rất đẹp, nhìn Thẩm Cảnh vẫn còn chảy nước mũi đang được Khương Hồng Cầm ôm trong lòng, hơi áy náy nói: “Em nghe nói, Thẩm Cảnh bị cảm, nhất định là do Hiểu Hoa nhà bọn em lây sang bé, thật ngại quá.”

Hai mắt Phạt Vũ Vương trợn tròn nhìn hộp quà lớn, Khương Hồng Cầm ôm bé vội đáp: “Đừng nói vậy, con nít mà, sức đề kháng không cao, chỉ cần mở cửa hóng gió một tí lại đổ bệnh, sao có thể trách Hiểu Hoa chứ!”

Phạt Vũ Vương hít hít mũi, nhìn Tống Hiểu Hoa cũng được Phương Văn bế, trái ngược với bộ dạng lừ đừ của hắn, Tống Hiểu Hoa khỏe mạnh hoạt bát hơn, còn thường cười hô hô với Thẩm Cảnh, cái dáng vẻ đó thật là ngốc.

Phạt Vũ Vương xoay đầu qua bên khác, rì rầm một tiếng.

Cưng còn mặt mũi cười với trẫm nữa à?

Phương Văn giơ tay đưa hộp qua tới, cười nói: “Đây là quà tân niên do Hiểu Hoa nhà em chọn cho Thẩm Cảnh, hi vọng Thẩm Cảnh mau khỏi bệnh.”

Phạt Vũ Vương quay ngoắt lại, nhìn thoáng qua Tống Hiểu Hoa, đáy mắt xẹt qua chút nghi ngờ.

Cái gì? Cưng chọn lễ vật tặng trẫm? Cưng xác định bên trong không phải quà tặng đáng ngờ chứ? Trong lòng trẫm thật sự vẫn còn sợ hãi đó.

Khương Hồng Cầm nhíu mày, nói: “Cô xem các cô kìa, vừa đến liền tặng nhiều quà như vậy, khách sáo như vậy làm chi?”

Phương Văn nói: “Mấy thứ này cũng không có bao nhiêu tiền, chị cũng đừng vướng vít vấn đề này, xem quan hệ của chúng ta, nếu chị không nhận, em sẽ giận đấy.”

Cô cầm hộp quà hướng về phía Thẩm Cảnh lắc lắc, cười híp mắt nói: “Thẩm Cảnh à, cháu có thích món quà này không nè?”

Phạt Vũ Vương cắn răng, cố gắng nghiêng đầu sang một bên để thể hiện bản thân là người thanh cao liêm khiết, trẫm mới không hiếm lạ quà Tống Hiểu Hoa tặng trẫm đâu! Nhưng mà, đầu giống như bị cố định…không xoay đi được, đôi mắt nhỏ linh hoạt nhìn chằm chằm không tha.

Phương Văn cười toe toét: “Thấy chưa, thằng bé thích mà.”

Khương Hồng Cầm nhìn bộ dạng này của con trai, lắc đầu, sau đó nhận lấy hộp quà, rồi nhìn Thẩm Cảnh nhẹ giọng nói: “Được rồi, mau cảm ơn dì đi.”

Phạt Vũ Vương mở to mắt, nhìn Khương Hồng Cầm lại nhìn hộp quà, cuối cùng thỏa hiệp, bập bẹ nói: “Hài…hài..” *

(*) 鞋鞋đồng âm với 謝謝 = xie xie: cám ơn

Khương Hồng Cầm và Phương Văn đều nở nụ cười.

Phạt Vũ Vương trợn to hai mắt, các người cười cái gì, là trẫm cố ý nói chuyện không rõ ràng đó, phải biết rằng hoàng đế mà nói cám ơn với dân thường là chuyện mất mặt biết chừng nào, cái này của trẫm gọi là cơ trí, các ngươi không được cười!

Đương nhiên căn bản chẳng có ai chú ý tới sự kháng nghị của Phạt Vũ Vương.

Chờ cả nhà Phương Văn đi về, Phạt Vũ Vương có chút không chờ kịp muốn mở quà của mình ra xem, thế nhưng cái hộp này được gói kín quá >_<, tay của hắn kéo đến nổi ửng hồng luôn rồi, cái hộp này cũng chẳng có dấu hiệu sức mẻ gì -____-

Bà Trần ngồi bên cạnh nhìn hành động của cháu trai mà cười đến đuôi mắt in rõ nếp nhăn, bà đi tới, bế Thẩm Cảnh, nói: “Đến, để bà nội mở quà giúp cháu.”

Phạt Vũ Vương chần chờ một lúc, sau cùng móng vuốt của hắn cũng bỏ hộp quà xuống, ánh mắt mong chờ nhìn bà Trần.

Bà Trần lấy kéo từ trong tủ ra, lưu loát cắt hai cái, giấy gói mà xinh đẹp được mở ra, lộ ra cái hộp trắng ở bên trong.

Hai mắt Phạt Vũ Vương tỏa sáng, tay nhỏ bé không nhịn được gấp gáp mở nắp hộp.

Bà Trần cười híp mắt nhìn Thẩm Cảnh.

Phạt Vũ Vương kéo hai cái, không động đậy, lại kéo, vẫn không động đậy, cuối cùng hắn nổi giận, dùng quả đấm nhỏ xíu đập hai cái, vẫn không có mở.

Bà Trần cười đau cả bụng, sau đó, vươn tay đem băng keo trong dán xung quanh nắp gỡ hết ra. Đặt Thẩm Cảnh lên ghế sô pha, đem hộp quà đặt trước mặt Thẩm Cảnh, nhẹ nhàng mở hộp ra.

Phạt Vũ Vương nín thở chờ đợi.

Bà Trần nói: “Đến xem Hiểu Hoa tặng quà gì cho Thẩm Cảnh nha…” Bà vừa nói, vừa mở nắp hộp, giọng nói mang theo chút thần bí: “Một… búp bê thật xinh đẹp?” (S.J: *quằn quại* đã nói rồi mà ~)

Thân mình Phạt Vũ Vương cứng đờ, nhìn con búp bê barbie xinh xắn tóc vàng, ngũ quan thâm thúy trước mắt, bên cạnh còn có một bộ váy phục đẹp đẽ, còn có đầy đủ đồ dùng để trang điểm nữa.

Phạt Vũ Vương: ". . ."

Khương Hồng Cầm ngồi bên cạnh cười rộ lên: “Đúng là quà do Hiểu Hoa chọn, búp bê barbie này thật đẹp.” (S.J: =]) Hai tay Phạt Vũ Vương run run nhận lấy con búp bê Barbie, để ở trước mặt, nhìn chăm chú một hồi lâu.

“Xem ra Thẩm Cảnh rất thích món quà này.” Bà Trần ngồi bên cạnh cười nói.

Cơ thể Phạt Vũ Vương run lên.

Thả…thả…thả rắm! Trẫm đây là tức giận! Đừng tưởng rằng trẫm không biết búp bê Barbie là đồ chơi của con gái nhé! Trẫm từng thấy ở trên TV rồi, trẫm đường đường là một người đàn ông… phiên bản nhỏ! Tống Hiểu Hoa lại tặng trẫm món đồ chơi này, nhất định là châm chọc trẫm! Trẫm đã nói mà, Tống Hiểu Hoa sao lại có lòng tốt tặng quà cho trẫm chứ!

Tống Hiểu Hoa đâu nghĩ nhiều như vậy, khi bé đi siêu thị với Phương Văn, Phương Văn dẫn bé đi vào khu hàng bán đồ chơi, để bé chọn quà, bé hoàn toàn dựa vào sở thích của mình mà chọn, căn bản không có suy nghĩ nhiều.

Cầm búp bê, Phạt Vũ Vương giận đến nghiến răng, vốn dĩ đang bực mình muốn quăng con búp bê xuống đất, nhưng nghĩ lại, đây cũng coi như là món quà đầu tiên hắn được người ta tặng, hắn liền không xuống tay được.

Hắn cầm con búp bê, vươn tay lột sạch quần áo trên người búp bê, xem như là xả giận đi.

Nhưng hành động này của hắn bị bà Trần nhìn thấy, gọi thẳng: “Thằng bé này quá mức rồi! Nhỏ như vậy đã biết lột đồ con gái, tương lai sẽ ra sao đây?”

Phạt Vũ Vương: ". . ." (S.J: *đập bàn, cười run rẩy*)

Cứ như vậy, Phạt Vũ Vương nghênh đón một năm mới tốt đẹp.

Tân niên vội vàng đi qua, nháy mắt liền đến tháng ba, tháng ba mưa phùn như sương, mờ ảo làm người ta có cảm giác như mông lung, Phạt Vũ Vương đón mừng sinh nhật hai tuổi của mình.

Vừa nghĩ như vậy, Phạt Vũ Vương khẽ thở dài, trẫm đã đi tới nơi này hai năm rồi.

Vừa nắm được quyền lực, hắn có thể tự mình làm chủ mọi chuyện, lại bị đưa đến nơi này, trẫm đúng là xúi quẩy, nhưng cũng may, hắn có được sống như hiện tại mặc dù không giàu sang lắm. Nhưng… ít nhất, hắn cảm thấy thật dễ chịu, có bà Trần, ông Thẩm và Khương Hồng Cầm thay phiên nhau yêu thương, chưa bao giờ đối xử tệ bạc với hắn, tuy Tống Hiểu Hoa ở cạnh nhà thường chọc giận hắn, thế nhưng khái quát lại coi như không tệ, nghĩ như vậy, hắn liền chậm rãi tiếp nhận sự thật này.

Hôm nay, sinh nhật của hắn. Sau khi tan tầm, Khương Hồng Cầm mua cho hắn cái bánh ga – tô. Phạt Vũ Vương vốn đang nằm trên sô pha, vừa thấy trên tay Khương Hồng Cầm xách cái gì đó, thân thể nằm trên sô pha liền bật dậy, hai mắt sáng rực.

Khương Hồng Cầm đặt hộp bánh xuống, nhẹ giọng dặn dò: “Thẩm Cảnh, không được ăn vụng, đây chính là để dành tối nay cùng ăn mừng với ông bà nội nghen.”

Phạt Vũ Vương lơ đãng gật đầu.

Khương Hồng Cầm nhíu mày, nói: “Đừng gật đầu, nói.”

Phạt Vũ Vương bập bẹ một chút, không cam lòng rả lời: “Dạ…”

Lúc này, Khương Hồng Cầm mới vừa lòng gật đầu, đặt túi xách xuống, đi vào WC rửa mặt.

Phạt Vũ Vương rón rén đi tới, nhón chân lên, khẽ mở một góc bánh ga – tô lên, len lén nhìn qua, là bánh ga-tô hoa quả sô cô la.

Hắn thỏa mãn trở về ghế sô pha ngồi, chờ đến bữa tối.

Nhưng mà chưa tới buổi tối, đã nghênh đón vị khách không mời mà đến.

Khương Hồng Cầm mở cửa, Phạt Vũ Vương nghĩ là Tống Hiểu Hoa tới, lập tức liền chuyển sang trạng thái đề phòng.

Hắn chỉ nghe tiếng nói của đàn ông ở bên ngoài vọng vào, giọng nặng trịch có chút khàn, người nọ chưa nói được mấy câu, Khương Hồng Cầm liền đóng cửa lại.

Khương Hồng Cầm mang đôi mắt đỏ đi vào, không nói một lời, ngồi xuống ghế sô pha.

Phạt Vũ Vương sửng sốt, không có suy nghĩ nhiều, đi tới, vươn tay cầm lấy tay Khương Hồng Cầm, thấy hốc mắt Khương Hồng Cầm ngập nước mắt, dường như giây tiếp theo liền có thể tràn ra.

Trái tim Phạt Vũ Vương xoắn lại, Khương Hồng Cầm bình thường luôn mạnh mẽ, hai năm qua, chưa bao giờ rơi nước mắt trước mặt hắn. Cho nên, bây giờ Khương Hồng Cầm thình linh rơi lệ, cực kì khiến người ta đau lòng.

Bao nhiêu ngày sống chung, nói không có tình cảm chính là gạt người, Khương Hồng Cầm luôn chăm sóc cẩn thận, khiến hắn cảm nhận được tình cảm ấm áp của mẹ.

Sống trong hậu cung ngươi lừa ta gạt, kiếp sống cầm quyền giống như dấn bước vào băng mỏng, hắn sống rất mệt mỏi, lo sợ mình đi nhầm một bước liền rơi vào vạn kiếp bất phục. Cái gì chân tình, quan tâm? Hắn đã sớm không còn hi vọng xa vời với chúng. Hắn tự cảnh cáo chính mình, người nắm quyền lực chính là kẻ thắng cuộc, nhưng một khi cảm nhận được tình cảm này, liền không bỏ qua được.

Hắn ngẩng đầu lên, nước mắt Khương Hồng Cầm tràn ra rơi vào gò má hắn, hắn chớp mắt một cái, tức giận nói: “Mẹ mẹ…không khóc…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.