Edit: Tịch Ngữ
Cô giáo nhìn thoáng qua Thẩm Cảnh, cẩn thận kiểm tra mũi cho Bé Béo Ụ, mũi Bé Béo Ụ sưng một mảng lớn, nước mắt nước mũi đều chảy ra ngoài.
Cô giáo lập tức bế Bé Béo Ụ đi phòng y tế chữa trị cho cái mũi.
Có lẽ con khỉ gầy kia không ngờ sự việc thành ra thế này, sợ đễn mức một câu cũng không nói ra được.
Đầu Phạt Vũ Vương cũng đau nhức từng cơn, hắn sờ sờ đỉnh đầu mình, vừa sờ liền sờ trúng cục u lớn, chạm vào liền đau đến nhăn mặt.
Các cô giáo khác vội vàng trấn an các bạn nhỏ khác, để bọn nhỏ tiếp tục ăn cơm, đem Thẩm Cảnh kéo sang một bên, cô giáo phân ban ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao em lại đánh Chu Triển?”
Phạt Vũ Vương nhíu mày, trả lời: “Em không có đánh cậu ta.”
Cô giáo phối ban ngẩn người: “Vậy sao Chu Triển nói em đánh cậu ta?”
Phạt Vũ Vương nhìn thoáng qua con khỉ gầy, con khỉ gầy khẩn trương nhìn hắn, đôi mắt tràn ngập kinh hoảng, hắn im lặng mấy giây không nói gì, kế đó đáp: “Em cũng không biết.”
Cô giáo thở dài, nói: “Mặc kệ như thế, sau này không được tùy tiện đánh người, biết không?”
Phạt Vũ Vương gật đầu.
Cô giáo vươn tay sờ đầu hắn, liền thấy mặt Thẩm Cảnh nhăn lại, cô giáo cảm thấy cảm xúc trên tay không đúng, lập tức cúi đầu nhìn đầu Thẩm Cảnh, không nhìn thì không biết, vừa nhìn liền phát hiện chỗ bị tóc che có một cục u lớn.
Cô giáo phân ban hoảng lên kéo Thẩm Cảnh đến phòng y tế.
Trong phòng y tế vừa kiểm tra mũi cho Bé Béo Ụ xong, chính là bị đập một cái, đã bôi thuốc đỏ, bác sĩ đang cho Bé Béo Ụ uống chén nước ấm.
Bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân vội vàng của cô giáo phân ban, người còn chưa vào cửa, lời đã tới: “Mau, mau xem cho đứa nhỏ này, đầu nổi lên cục u thật lớn.”
Trái tim cô Lưu vừa thả xuống lại căng thẳng, cô nói: “Sao vậy? Thẩm Cảnh cũng bị thương?”
Cô giáo phân ban nói: “Không biết tại sao lại bị thương. Lúc nãy tôi vừa sờ đầu bé liền phát hiện khác thường.”
Bác sĩ đứng dậy vẹt tóc Thẩm Cảnh ra hai bên, sửng sốt, không nói hai lời liền tìm túi chườm đá, để lên đầu Thẩm Cảnh cho đầu bớt sưng.
Cô Lưu cũng nhìn thấy tình trạng vết thương của Thẩm Cảnh, cô không thấy cảnh tượng Bé Béo Ụ cầm xương đập lên đầu Thẩm Cảnh, cho nên không biết tại sao bé bị thương.
Mặc kệ, cô Lưu đành gọi điện cho phụ huynh của hai bé trước, để gia đình tới nói chuyện một chuyến.
Sau đó, cô cúi đầu hỏi chuyện hai đứa bé này.
Phạt Vũ Vương còn chưa nói chuyện, Bé Béo Ụ đã khoa tay múa chân vui sướng chỉ vào hắn nói: “Cô… Em ăn.. Đột… Nó đột nhiên đánh em…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phạt Vũ Vương nhăn lại, trả lời: “Không phải tôi.”
Bé mập kích động: “Chính là cậu… Chính là cậu.”
Cô Lưu đè lại Bé Béo Ụ đang kích động: “Thẩm Cảnh, vết thương trên đầu em do ai làm?”
Lúc này, Bé Béo Ụ liền ấp úng, sau đó chậm rì rì nói: “Em… em… đau.. liền …đập cậu ấy.”
Cô Lưu hiểu rõ gật đầu, cô cũng không trách cứ hai bé trai này, có nhiều chuyện con nít không hiểu được, thường phát sinh va chạm tay chân, cũng chỉ đánh nháo nho nhỏ, cô làm cô giáo lâu năm, có chuyện gì mà chưa từng gặp.
Cô đem hai bé ôm vào lòng, nhỏ giọng nói: “Không phải cô đã nói các bạn nhỏ phải chơi chung với nhau cho tốt, không thể đánh nhau, hiện tại các em có thấy đau hay không?”
Bé Béo Ụ đáng thương gật đầu.
Cô Lưu lại nói tiếp: “Đau là phải rồi, các em đánh nhau nên mới đau nhức như vậy. Nếu không đánh nhau, các em sẽ không đau nhức, cho nên, nghe lời cô nói, về sau không được đánh nhau nữa, có được hay không?”
Đoạn này có rất nhiều câu khẩu lệnh, quả thật khiến Phạt Vũ Vương cảm thấy đau đầu.
Nhưng Bé Béo Ụ lái đáp lời: “Được.”
Cô Lưu nhìn Thẩm Cảnh, tiếp tục nói: “Có được hay không?”
Phạt Vũ Vương kiên trì gật đầu.
…
Khương Hồng Cầm nhận được điện thoại, liền gấp gáp xin công ty nghỉ phép. Lo lắng từ công ty chạy tới trường học, vội vàng tới phòng y tế, liền thấy bộ dạng đầu Thẩm Cảnh đang chườm túi đá.
Phạt Vũ Vương thấy Khương Hồng Cầm, hai mắt sáng rực lên.
Khương Hồng Cầm đi tới, nhìn vết thương của hắn, đau lòng biết bao nhiêu: “Có đau hay không?”
Phạt Vũ Vương lắc đầu, thật ra trẫm không có đau như mọi người tưởng tượng, vết thương ngoài da này không tính là cái gì. Mọi người đúng là chuyện bé xé ra to.
Nhưng, còn chưa đau lòng được bao lâu thì sắc mặt Khương Hồng Cầm biến đổi, đáy mắt mang theo chỉ trích: “Nếu con ngoan ngoãn thì làm sao bị thương?”
Đúng lúc này, mẹ của Bé Béo Ụ tới, mẹ Bé Béo Ụ và Bé Béo Ụ giống như khuông đúc. Mẹ cậu bé vô cùng lo lắng chạy tới, cẩn thận nhìn mặt mũi con mình, sau khi xác định không có chuyện lớn mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô Lưu, đáy mắt mang theo tức giận: “Các người rốt cuộc làm như thế nào vậy? Làm sao không trông coi con tôi?”
Cô Lưu vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Mẹ Bé Béo Ụ nhìn thoáng qua Khương Hồng Cầm, vẻ mặt người đến không phải thứ hiền: “Là con của cô đánh thằng nhóc nhà chúng tôi?”
Khương Hồng Cầm ngẩn người, vội vã trả lời: "Xin lỗi, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, tôi…”
Còn chưa nói hết đã bị mẹ Bé Béo Ụ ngắt lời, giọng nói mang theo mùi thuốc súng nồng nặc: “Cô nhìn đi, con trai cô đánh con tôi mặt mũi sưng đỏ thế này, đứa bé này được dạy dỗ như thế nào vậy? Hở tí là động thủ đánh người, người không biết còn nghĩ rằng nó là thứ có mẹ sinh mà không có cha dạy!” (Tịch Ngữ: nghe như đang chửi con của bả á :v)
Người đàn bà này nói chuyện giống như mũi tên bắn trúng hồng tâm.
Cô Lưu liền vội vàng khuyên nhủ: “Mẹ Chu Triển à, con nít cãi nhau là chuyện bình thường, cô đừng kích động…”
Mẹ Bé Béo Ụ càng nói càng kích động: “Đứa nhỏ này rõ ràng cố ý cầm xương ném vào con tôi, hiện tại may mà không có chuyện gì, ngộ nhỡ tổn thương chỗ nào đó thì sao. Khi đó, không phải nói mấy câu liền giải quyết được đâu!”
Khương Hồng Cầm hít sâu một hơi, tự nói với mình phải bình tĩnh, trả lời: “Cô không thể nói như vậy, mặc dù con tôi phạm lỗi trước, nhưng nếu cô nói bị thương, cô xem đi, con tôi… trên đầu sưng một cục lớn, là con trai của cô đánh, ai bị thương nghiêm trọng hơn?”
“Cái gì! Còn trách ngược lại đứa nhỏ nhà chúng tôi à?” Bé Béo Ụ rõ ràng là cục thịt trong lòng mẹ của cậu ta.
Khương Hồng Cầm trả lời: “Tôi không có ý này, như cô Lưu nói, bọn trẻ đánh nhau, cãi nhau là chuyện bình thường. Cả hai đứa nhỏ đều không có thật sự bị thương, chúng ta nói xin lỗi nhau, chuyện này coi như xong.”
Mẹ Bé Béo Ụ nói: “Dựa vào cái gì bắt chúng tôi xin lỗi, là con cô có lỗi trước, được không?”
Cô Lưu ở bên cạnh khuyên nhủ, cũng không thể khiến mẹ Bé Béo Ụ nguôi giận.
Phạt Vũ Vương vẫn đứng bên cạnh Khương Hồng Cầm nhìn tình huống này, đột nhiên lên tiếng, thanh âm non nót pha chút lạnh lùng: “Không phải tôi ném.”
Ban đầu, trẫm không nói chính là vì chuyện nhỏ không cần giải thích. Không ngờ do đó mà bị người ta đạp lên mặt mũi, con mình là bảo bối thì có thể xem con người khác là cỏ dại sao?
Lúc hắn giương mắt nhìn lên, mắt Khương Hồng Cầm có chút đỏ, đại khái là vì câu nói ‘có mẹ sinh không có cha dạy’, khiến trái tim hắn cũng co thắt đau đớn.
“Vậy cậu nói là ai?” Mẹ Bé Béo Ụ hỏi.
Phạt Vũ Vương lạnh nhạt nghĩ, sau đó nói: “Tóm lại không phải tôi, cậu ta hẳn phải xin lỗi tôi.”
Cô Lưu cảm thấy thích thú nhìn Thẩm Cảnh, bình thường đứa trẻ này không chịu nói chuyện, nhưng một khi nói chuyện, lại nói rất có thứ tự và có lô – gíc.
Mẹ Bé Béo Ụ ngẩn ra, lúc đang muốn phát uy thì..
Bấy giờ, giọng nói của Tống Hiểu Hoa thình lình ở ngoài vang lên, chỉ thấy bé kéo con khỉ gầy đi vào, biểu tình trên gương mặt trái táo mang theo chứng thực vô cùng kiên định, khi ánh mắt con khỉ gầy thấy Bé Béo Ụ, đáy mắt lóe qua tia áy náy.
Cô Lưu nói: “Hiểu Hoa, cô đang có chuyện cần xử lý, các em ra ngoài chơi đi.”
Tống Hiểu Hoa lắc lắc đầu, âm thanh thanh thúy nói: “Cô… Lúc nãy em có thấy… không phải anh Thẩm làm…”
Con khỉ gầy cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Mọi chuyện cuối cùng cũng rõ ràng. Ban đầu, mẹ Bé Béo Ụ dữ dằn như sư tử cái thì giờ này phải đỏ mặt cúi đầu nói xin lỗi. Con khỉ gầy thì bị mẹ cậu ta lôi đi dạy dỗ một trận. Thẩm Cảnh nhờ ơn cục u lớn trên đầu, nên được về nhà sớm.