(trời sinh “Cô đơn, Bần cùng, trái đạo trời”)
*
*
Hạ Đông Nhất nhận thức Đường Nam Tĩnh là vào thời điểm xếp lớp năm hai cao trung, rõ ràng là con cháu nhà giàu, hết lần này tới lần khác lại làm cái kiểu đầu “ tẩy thổi tỉa “, vừa tiến vào lớp, liền khiến cả lớp nghẹn họng nhìn trân trối.
Đường Nam Tĩnh lúc ấy đã hai mươi tuổi, làm thiếu niên bất lương ba năm, bị ba hắn phí không ít thời gian, tiền bạc mới được trở về trường học. Sau đó được phân vào lớp đặc biệt của Hạ Đông Nhất.
Bản thân Hạ Đông Nhất không phải là một tên ngoan ngoãn, nhưng cũng không cảm thấy hứng thú đối với thiếu niên bất lương. Đường Nam Tĩnh được an bài ở bàn bên cạnh, cảm thấy hứng thú với cậu, liền vội vàng thông đồng, “đùa giỡn“. Sau khi biết hoàn cảnh gia đình Hạ Đông Nhất khó khăn, Đường Nam Tĩnh liền quay đầu đi cầu xin cha hắn Đường lão bản trợ giúp Hạ Đông Nhất. Cuối cùng, Đường lão bản an bài việc làm cho cha nuôi của Hạ Đông Nhất, đồng thời cũng là sư phụ dạy cậu chế cổ.
Dưới sự thân cận “quyết chí không thay đổi” của Đường Nam Tĩnh, Hạ Đông Nhất bản tính lãnh đạm rốt cục cũng trở nên quen thuộc với hắn.
Có thể thật sự là quan hệ “gần đèn thì sáng”, có một người bạn như Hạ Đông Nhất, Đường Nam Tĩnh chậm rãi ngoan ngoãn học tập, ngay cả điểm số trên bảng cũng theo đó “bay lên“. Đến thời điểm gần tốt nghiệp, chủ nhiệm lớp thậm chí còn cho hắn một lời tiên tri “dù không lên được bản nhất, cũng tuyệt đối nắm chắc bản hai”, khiến ông chủ Đường vui mừng đến mức ba ngày ba đêm không khép miệng lại được!
Chủ nhiệm lớp quả thật không lừa gạt Đường lão bản, khi có kết quả thi đại học, Đường Nam Tĩnh thế nhưng miễn cưỡng trúng tuyển vào một trường đại học có tiếng ở Bắc Kinh, tuy rằng chuyên ngành không phổ biến, nhưng là hàng thật giá thật, không nhọc Đường lão bản tốn một hào tiền nào nhờ vả quan hệ.
Chuyện này làm cho Đường lão bản trong giới bạn bè hung hăn trở mặt. Vì thế lão nhân gia còn cố ý tìm Hạ Đông Nhất, nói rằng sẽ tài trợ cho cậu học đại học đầy đủ, nếu còn muốn thi nghiên cứu sinh gì đó, cũng cứ việc mở miệng với hắn, hắn tuyệt đối không có hai lời!
Tiền này Hạ Đông Nhất không nhận. Cậu vẫn nhớ kỹ lời cha nuôi nói, nhận một ân một huệ đều là phải trả lại, mà Cổ sư sợ nhất chính là nhận ân huệ của người khác. Những năm gần đây cha con bọn họ nhận ân huệ của Đường lão bản đã đủ rồi. Trên thực tế, dựa vào tiền lương của cha nuôi làm bảo vệ ở xí nghiệp Đường thị, cuộc sống của cha con bọn họ đã có thể ấm no, đối với cổ sư, có thể có được cuộc sống như vậy đã thập phần thõa mãn!
Bởi vì thi đậu đại học khác nhau, sau khi tốt nghiệp trung học, Hạ Đông Nhất và Đường Nam Tĩnh chậm rãi mất liên lạc, lúc gặp lại đã là năm hai đại học.
Hạ Đông Nhất nhớ rõ đó là đêm trước ngày lễ lao động, Hạ Đông Nhất đang vội vàng đi tìm công nhân tạm thời, lại ở cổng trường bị Đường Nam Tĩnh vẻ mặt uể oải, hai mắt lõm sâu gọi lại.
Bộ dạng Đường Nam Tĩnh khiến Hạ Đông Nhất kinh hãi, càng làm cho cậu giật mình chính là, Đường Nam Tĩnh thế nhưng dính ma túy, hơn nữa còn thành nghiện.
Đường Nam Tĩnh lần này tới tìm Hạ Đông Nhất không phải vì ôn chuyện, cũng không phải vì tìm người tâm sự thống khổ khi phát tác cơn nghiện ma túy, mà là kéo Hạ Đông Nhất vào trong phòng KTV. Sau đó mở nhạc lên, trong nguyên âm bài hát “Chết cũng phải yêu”, Đường Nam Tĩnh từ bên trong áo da lấy ra một tấm thẻ ngân hàng nhét vào tay Hạ Đông Nhất, nói rằng hắn biết Hạ Đông Nhất cùng cha nuôi của cậu đều là cổ sư, chỉ cần Hạ Đông Nhất giúp hắn hạ cổ giết chết lão đầu Đường lão bản, chờ hắn lấy được di sản lập tức chuyển mười vạn đồng vào tấm thẻ này.
Yêu cầu phát điên của Đường Nam Tĩnh khiến Hạ Đông Nhất vô cùng khiếp sợ, Cậu không biết Đường Nam Tĩnh làm sao biết mình là một cổ sư, nhưng cậu biết rõ Đường lão bản có ân với mình, tuy rằng thế nhân đều bảo cổ sư tính tình quái đản, trái tính trái nết, không bận tâm luân thường đạo đức, trên thực tế phần lớn cổ sư xác thực như thế, nhưng Hạ Đông Nhất nhớ kỹ giáo huấn của cha nuôi, sẽ không vì mười vạn đồng liền đem lương tâm của mình bán đi!
Cho nên Hạ Đông Nhất cự tuyệt, ngay tại chỗ trả lại thẻ cho Đường Nam Tĩnh, hơn nữa còn trịnh trọng khuyên bảo hắn, lầm đường lạc lối không đáng sợ, mà tiếp tục lầm lỗi mới chính là đáng sợ, một khi đã lún sâu vào vũng bùn cho dù muốn hối hận cũng không được!
Đường Nam Tĩnh không nghe Hạ Đông Nhất tận tình khuyên bảo. Khi tấm thẻ bị nhét trở lại, hai mắt hắn liền đỏ thẫm lên, giống như dã thú đói khát nhìn chằm chằm Hạ Đông Nhất, làm cho cổ sư như cậu cũng cảm thấy sau lưng một trận lạnh lẽo.
Cũng may, biểu tình Đường Nam Tĩnh tuy rằng vặn vẹo đáng sợ, nhưng hắn cũng không làm khó Hạ Đông Nhất, mà là giống như nổi điên rống cậu một tiếng, bảo cậu lập tức cút ra ngoài!
Làm bằng hữu hai năm, Hạ Đông Nhất biết rõ cái tính cách quái đản của Đường Nam Tĩnh, biết mình không giỏi ăn nói, căn bản không khuyên bảo được đối phương. Vậy nên cậu không ở lại, vội vàng rời khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng riêng, Hạ Đông Nhất lập tức chạy về trường học, gọi điện thoại cho Đường lão bản, đem chuyện Đường Nam Tĩnh có khả năng nghiện ma túy cho đối phương, hơn nữa còn uyển chuyển bày tỏ bản thân lo lắng cho Đường Nam Tĩnh, hy vọng Đường lão bản mau chóng có biện pháp cai nghiện cho Đường Nam Tĩnh.
Làm xong những thứ này, Hạ Đông Nhất vẫn lo sợ bất an như trước, nhất là tiếng thở dài bất đắc dĩ của Đường lão bản trong điện thoại, phảng phất cứ như lập tức già đi mười mấy hai mươi tuổi, nghe vào vô cùng chói tai.
Cuối cùng cậu quyết định vi phạm di ngôn của cha nuôi vừa qua đời một năm, vụng trộm gieo cổ lên người Đường Tĩnh Nam, hy vọng có thể loại bỏ cơn nghiện của hắn.
Nhưng cậu thế nào cũng không nghĩ tới, ngay trong đêm hôm đó mình len lén chạy đến núi hoang gần trường học, tìm kiếm độc trùng về chế cổ, lại ở trên đường trở về bị một chiếc xe thể thao trực tiếp đụng phải. Sau đó cậu bị hất văng lên, lại giống như một mảnh lá khô không hợp thời tiết rơi xuống, mạnh mẽ ngã xuống đất, bị chính chiếc xe thể thao buổi trưa nay mới vừa chở mình đến KTV nghiền nát qua.
Lúc đó, cách sinh nhật lần thứ mười tám của Hạ Đông Nhất chỉ một tiếng rưỡi. Chỉ cần kiên trì sống qua 1 tiếng rưỡi này, cậu liền thoát khỏi cái kết cục trời định 3 chữ của cổ sư “Cô, Bần, Thiên”!
Kiếp trước thật quá đáng tiếc!
Đời này nhất định phải tiếp thu o huấn, chớ làm lại nghiệp cũ, không để lại rơi vào kết cục ba chữ a!
*
Vừa mở mắt liền sống lại đến năm ngàn năm sau, trên một cái tinh cầu hoang vắng, Hạ Đông Nhất bò xuống giường, uống một ngụm nước, nhìn hai mặt trăng đỏ tươi trên bầu trời không khỏi nhớ tới chuyện kiếp trước, sau đó thở dài.
Hạ Phi ngủ cùng cậu vừa nghe thấy tiếng vang, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm từ chăn bông thò đầu ra, hô một tiếng “tiểu đệ“. Hạ Đông Nhất vội vàng đáp lời, sau đó buông cái thìa nước làm từ hồ lô xuống, chạy trở lại giường, chui vào chăn bông.
Hạ Phi vừa tỉnh, mở to đôi mắt đen nhánh nhìn tiểu đệ nhà mình, sau đó nhếch miệng lộ ra răng cửa thiếu một cái cười cười với Hạ Nhất Đông, vẻ mặt còn lộ ra một chút mơ hồ.
Hành tinh Anfer bởi vì tọa lạc ở biên giới tinh hệ, nên cho dù bọn Hà Nhất Đông cư trú tại khu vực xích đạo, cũng chỉ có ba tháng khí hậu được xem như ấm áp, còn lại những lúc khác buổi tối đều phải quấn chăn bông mà ngủ.
Hạ Phi đem chăn bông phủ lên trên người em trai, sau đó cười nói: “ Ngày mai đến chợ, chúng ta có thể đem thảo dược phơi khô đi bán“.Cô trở mình, chớp chớp mắt nhìn về phía mái nhà, “ Đến lúc đó em yểm hộ chị đổi một thanh cốt đao, như vậy chị có thể vào rừng đi săn!”
“Không!” Hạ Đông Nhất đưa ra ý kiến bất đồng, “ Rõ ràng em hái được nhiều thảo dược hơn, cốt đao phải là của em, hơn nữa em mới là người đàn ông trong nhà!”
“Nhưng chị là tỷ tỷ! Em trai phải nghe chị gái mình!” Hạ Phi quay mặt lại, trừng mắt nhìn Hạ Đông Nhất, sau đó lại cười “hắc hắc“. Thật ra, cô và Hạ Đông Nhất là một đôi song bào thai, cô cũng chỉ sinh sớm hơn Hạ Đông Nhất mười phút mà thôi. Nhưng chính mười phút này đã chú định một đời của Hạ Đông Nhất chỉ có thể nghe “mệnh lệnh” của cô, bị cô “áp bách”, chỉ cần nghĩ đến điểm này, liền làm cho cô sảng khoái vô cùng.
Hạ Đông Nhất vừa nghe thấy tiếng “hắc hắc”, liền biết Hạ Phi đã mở ra hình thức “Đại tỷ ngốc”, cậu vụng trộm liếc mắt một cái rồi xoay người, để tấm lưng đơn bạc, gầy gò của bản thân đối diện với Hạ Phi:“ Trời sắp sáng rồi, tranh thủ thời gian ngủ thêm một lát đi, bằng không ngày mai sẽ không còn sức đâu mà đi chợ!”
Hạ Phi nghe vậy, lập tức “Ừ” một tiếng, cũng xoay người lại, dựa lưng vào lưng em trai, chỉ trong chốc lát đã ngủ say.
Bởi vì thân thể mẹ Hạ không tốt, mà Hạ Phi lại thiếu đi cái khiếu trong việc bếp núc, cho nên ngày hôm sau, trời sáng, Hạ Đông Nhất liền rời giường, giống như thường ngày mà chuẩn bị đồ ăn, sau đó mới đánh thức mẹ Hạ và Hạ Phi.
Trên bàn ăn, Hạ Phi không giấu diếm, đem kế hoạch mua cốt đao nói ra, kết quả như Hạ Đông Nhất từng nói, bị mẹ Hạ phủ quyết.
Ăn điểm tâm xong, mẹ Hạ dắt ra một trong những gia sản lớn nhất trong nhà - một con thú Nghịch Nhĩ da dày, thịt dày, thân hình cũng không lớn (Hạ Đông Nhất nói nhỏ: chính là con lừa có lỗ tai đặc biệt nhỏ, nhưng khí lực lại không lớn, thịt cũng không ngon), dưới sự giúp sức của hai chị em, đem càng xe tròng lên nó, đồng thời gác sọt tre nhét đầy dược thảo lên trên.
Bởi vì Nghịch Nhĩ thú không thể gánh vác trọng lượng quá lớn, hai chị em Hạ Đông Nhất khuyên nhủ mẹ Hạ lên xe, sau đó mới chậm rãi đi theo sau Nghịch Nhĩ thú.