CHƯƠNG 15
Bình thái y thở không ra hơi, vội vàng chẩn bệnh cho Triệu Tĩnh. Mạch tượng, cùng nhiệt độ cơ thể tăng cao của hắn làm thái y vô cùng kinh hãi. Ông nhăn mày, trầm giọng trách hỏi hai tiểu thái giám: “Các ngươi hầu hạ hoàng thượng thế nào đây hả? Hoàng thượng bị bệnh cũng không nói sớm, bây giờ hàn khí đã xâm nhập phế phủ rồi!”
Ngày thường thái y ôn hòa hiền lành, vậy mà giờ phút này nổi giận cũng vô cùng đáng sợ, Tiểu Hòa cùng Tiểu Thuận sợ đến rụt cả cổ, bốn mắt nhìn nhau.
“Đau…”
Tiếng rên rỉ mơ hồ không rõ, ba người cũng chỉ nghe thấy mỗi chữ này.
Thái y kinh ngạc, sốt cao đương nhiên khó chịu, nhưng sao lại kêu đau?
Nâng tay bắt mạch một lần nữa, thái y lặng đi một chút, hoài nghi có phải mình già nên lầm lẫn rồi không. Nhìn xuống cẩn thận, ông vẫn không cách nào tin nổi…
Trên cổ tay hoàng thượng, rõ ràng là có dấu vết bị trói.
Là ai? Dám làm thế với đương kim thánh thượng?
“Sao hoàng thượng bị thương? Các ngươi mau kéo chăn ra!” Thái y tức giận trừng mắt nhìn hai người, phân phó hai người xốc chăn mền lên.
Hai tiểu thái giám nào dám chậm trễ, vội vàng vén chăn lên.
Thái y vừa nhìn đã sửng sốt, cổ cùng phần da thịt lộ ra khỏi quần áo của hoàng thượng có không ít vết xước? Hoài nghi trên người hoàng thượng còn có vết thương khác, thái y liền nhẹ nhàng vén vạt áo hắn lên. Ông phát hiện trên ngực hắn có vô số dấu vết hồng hồng tím tím, lông mày càng nhíu lại hơn. Vội vã gọi Tiểu Hòa cùng Tiểu Thuận lại cùng ông cởi tất cả quần áo của Triệu Tĩnh ra, ba người sợ đến ngây ngươi!
Tứ chi rõ ràng là dấu vết bị trói, trước ngực lại tím hồng một mảng. Lưng do cọ xát vào đâu đó mà xước cả da, thậm chí còn chảy cả máu, chưa kể trên đó còn dính chút bùn đất, khiến vết thương bị nhiễm trùng. Nhưng chỗ làm người khác kinh hãi nhất là hậu huyệt dính đầy chất dịch màu trắng cùng máu tươi, chảy tới tận đầu gối rồi ngưng kết lại…
Ba người im lặng một lúc lâu, chỉ cảm thấy hàn khí từ lòng bàn chân lan lên tận đỉnh đầu!
Tiểu Hòa run rẩy cởi quần ra, hai mắt đẫm lệ, chỉ thấy trên miếng vải màu vàng nhạt thấm đẫm vết máu đỏ sậm, dị thường chói mắt, không khỏi khóc rống lên.
Tiếng khóc của hắn làm thái y phục hồi tinh thần, trách mắng: “Không được khóc! Ngươi muốn gọi cấm vệ quân vào đây sao? Nói mau, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Tiểu Hòa cùng Tiểu Thuận lúc này mới vừa nức nở vừa kể mọi chuyện cho Bình thái y nghe.
Sau khi nghe xong, thái y thở dài, dặn bọn họ không được nói chuyện này cho bất cứ ai. Rồi kêu đi lấy nước nóng lau cho hoàng thượng, còn mình thì lấy thuốc bắt đầu trị liệu.
Chuyện hoàng thượng ngã bệnh, do hôm sau không thể lâm triều nên mọi người đều biết.
Không ít đại thần tới thăm hoàng thượng, nhưng đều bị Tiểu Hòa cùng Tiểu Thuận ngăn cản. Nói là hoàng thượng chỉ bị nhiễm phong hàn, muốn nghỉ ngơi, không gặp bất cứ ai.
Các đại thần thì có thể ngăn cản, chứ hoàng hậu thì làm sao ngăn được.
Hồng Linh sốt ruột từ Phượng Nghi cung chạy tới, phía sau còn có cung nữ tay ôm trẻ sơ sinh chạy theo.
Không chờ thái giám cùng thái y vấn an, Hồng Linh đã tới bên giường. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Triệu Tĩnh không còn chút máu, nàng vươn tay sờ trán hắn. Giật mình vì nhiệt độ quá cao, nàng không khỏi giận dữ, hỏi: “Tiểu Hòa, Tiểu Thuận, hai ngươi hầu hạ hoàng thượng thế nào mà để ngài bị nhiễm phong hàn?!”
Hai người nhìn nhau, quỳ xuống thỉnh tội: “Nô tài đáng chết, không thể hầu hạ tốt cho hoàng thượng…”
“Được rồi, được rồi, đứng lên đi!” Hồng Linh nhăn đôi mi thanh tú, ánh mắt nhìn Triệu Tĩnh không dời, vì hắn mà lo lắng, vì hắn mà đau lòng, chỉ hận không thể chia sẻ bớt thống khổ với hắn. Đau lòng, nàng đưa tay vào chăn bông muốn nắm lấy tay hắn, để giảm bớt lo lắng trong tim. Nhưng lại sợ hắn bị lạnh, nên đành nắm ngoài chăn.
Cũng không biết, động tác của nàng đã hù dọa thái y cùng Tiểu Hòa, Tiểu Thuận toát mồ hôi lạnh.
May mà hoàng hậu chỉ nắm ngoài chăn. Nếu kéo chăn ra, nhìn thấy vết thương trên người hoàng thượng, thì bọn họ biết trả lời sao đây?
“Hoàng thượng, ngài phải sớm ngày khang phục, Tử Nhi của chúng ta qua mười ngày nữa là tròn một tuổi rồi. Năm ngoái Kiến Nhi tròn tuổi, hoàng thượng bận bịu quốc sự, không thể ở bên con. Năm nay, thân làm phụ hoàng, ngài cũng không thể bỏ qua Tử Nhi đâu đó. Đến lúc đấy, ngài phải chơi đùa với con nha!” Hồng Linh ôm một đứa nhỏ tới trước giường Triệu Tĩnh, ôn nhu nói với hắn. Sau đó lại lơ đãng giống như hỏi: “Tiểu Hòa, hoàng thượng sao lại nhiễm phong hàn? Lúc hoàng thượng bị lạnh, sao các người không biết?”
Tiểu Hòa giật mình, liếc mắt nhìn thái y, trả lời: “Hồi bẩm hoàng hậu, đêm qua nghe nói Cần vương phủ gặp chuyện không may, hoàng thượng liền chạy tới thăm. Kết quả mới biết vương phi Ngọc Diệp bị người hạ độc. Hoàng thượng vì an ủi cửu vương gia nên về muộn, kết quả nhiễm phong hàn…”
Nghe được lời ấy, Hồng Linh chấn động toàn thân, mở mắt thật to, ôm chặt hài tử trong lòng. Thẳng đến khi hài tử đau đớn mà khóc oa oa, nàng mới tỉnh táo lại, nhẹ nhàng dỗ dành. Sau khi hài tử an tĩnh lại, nàng mới kinh ngạc hỏi: “Vương phi Ngọc Diệp đã chết? Sao lại thế? Đã tra ra hung thủ chưa?”
“Chưa ạ.” Tiểu Hòa lắc đầu, cửu vương gia hoài nghi, không, là nhận định do hoàng thượng gây nên. Tuy nghĩ vậy, nhưng hắn cũng không thể nói với hoàng hậu. Lại sợ hoàng hậu ở đây lâu sẽ nhìn ra sơ hở, vì vậy vội vàng khuyên nhủ: “Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng để nô tài và thái y hầu hạ là được rồi, nương nương đang mang long thai, không nên quá mức vất vả. Thỉnh nương nương về cung nghỉ ngơi.”
(Tiêu: óe óe, sao mới 2 năm mà anh Tĩnh đã làm bà hoàng hậu 3 lần mang bầu thế này >”< có tư chất làm công ghê, truyện này là sinh tử văn thì chắc là con đàn cháu đống quá >”< may mà ko phải, hô hô, từ giờ thì ko còn làm ai mang bầu đc nữa roài ^o^)