Hoàng Tộc Bại Hoại

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 19

Ào ào vũ bão, thế sự biến ảo, thịnh suy thành bại. Bất quá, đảo mắt tất cả đã tan biến.

Từng được thánh sủng, nhưng sau khi vương phi qua đời, Cần vương liền mất đi ân sủng.

Tính ra vương phi là thẩm thẩm của hoàng thượng, nhưng hoàng thượng lại chưa từng tới phúng viếng, ngay cả một người cũng không phái đến. Ngày vương phi hạ táng, cũng là ngày hoàng thượng tổ chức yến tiệc mừng nhị hoàng từ đầy năm, cho nên không tới điếu tang được, mà cũng không phái ai đi, đó là một điều thất lễ. Chỉ có điều thiên hạ ai dám nói hoàng thượng không đúng đây?

Hôm nay nghĩ lại, có lẽ đó là điềm báo trước Cần vương bị thất sủng.

Gần một năm nay, mặc dù Cần vương vẫn giữ chức thượng thư lệnh, nhưng thi thoảng lại cáo bệnh xin từ chức. Hoàng thượng quả quyết không đồng ý. Dù sao còn có rất nhiều đại thần, thiếu một người cũng không phải là việc gì lớn. Nhưng y từ đó đến giờ cũng rất ít vào triều, có khi hơn một tháng không thấy mặt mũi đâu! May mà hoàng ân hạo đãng, hoàng thượng chưa từng truy cứu, chỉ là mỗi lần nhắc tới Cần vương, ngài không khỏi cau mày.

Một năm nay Cần vương có công lao gì, hoàng thượng cũng không ban thưởng nữa, thái độ đối với y cũng phai nhạt đi không ít.

Nguyên do trong đó, chúng đại thần âm thầm đoán mò.

Lại hơn một tháng, Cần vương vẫn không vào triều, sắc mặt của hoàng thượng càng lúc càng âm trầm. Ngày tiểu công chúa tròn tuần tuổi, khó khăn lắm ngài mới nhếch miệng cười một cái.

Có đại thần nghĩ nên tới vương phủ khuyên Cần vương. Bất quá, mỗi lần tới đều bị lũ nô tài ngăn lại, nói là vương gia đã ra ngoài, chúng thần đành phải thở dài ra về.

Hoàng đế kiềm chế đã lâu, rốt cục cũng không nhịn được mà âm thầm phái ngự tiền thái giám đến mời Triệu Hồng Lân tới. Hắn là hoàng đế, Triệu Hồng Lân hơn một tháng không vào triều, chẳng lẽ không làm cho hắn khó xử. Mặt mũi trước mặt bá quan văn võ của hắn còn đâu?

Trong Ngự Thư phòng, quốc trượng và quốc cữu đang ở đó, còn có mấy vị triều thần, tất cả đều vì chuyện lập thái tử mà tới.

Mọi người nói hiện này thái tử là bào huynh của hoàng thượng. Ba năm trước, hoàng thượng không có con nối dõi thì thôi không nói làm gì. Nhưng hôm nay hoàng thượng đã có hai vị hoàng tử, một vị công chúa, đã đến lúc lập thái tử khác.

Triệu Tĩnh bất giác nhíu mày, trên mặt mặc dù không có vẻ giận dữ, nhưng bộ dáng lạnh lùng của hắn làm người ta cảm thấy đáng sợ. Hai tròng mắt lợi hại nhìn chăm chú mọi người trong chốc lát, khiến không ai dám thở mạnh dù chỉ một cái. Rồi sau đó mở tấu chương ra, cẩn thận đọc, sau thản nhiên nói: “Thái tử phải là người có đức có tài, mà hoàng tử tuổi còn nhỏ, thôi để lớn thêm chút nữa rồi tính.”

“Lập thái tử có thể để sau, song thái tử hiện nay không thể không phế. Hoàng thượng đã là thiên tử, vậy mà bào huynh lại là thái tử, việc này không hợp đạo lý!”

“Không hợp đạo lý? Không hợp chỗ nào?” Triệu Tĩnh chăm chú nhìn người xuất ngôn. Hắn bỏ tấu chương trong tay xuống, thân hình so với một năm trước càng to lớn hơn, khí tức vương giả, sắc mặt lạnh lùng khiến nhiệt độ bên trong Ngự Thư phòng chậm rãi giảm xuống, thanh âm bình tĩnh vang lên: “Thế sự biến ảo vô thường, nước không thể một ngày không có vua, đồng nghĩa, cũng một ngày không thể không có trữ quân. Nếu các hoàng tử tuổi còn nhỏ, mà thái tử vẫn ở Ly cung không hề ra ngoài, vậy sao không để hoàng huynh tiếp tục mang danh hiệu thái tử đây?”

Hiển nhiên, hoàng thượng vẫn không thay đổi chủ ý, chư thần cũng không dám chọc tức mặt rồng, vì vậy liền cáo lui.

Lần này góp lời, làm Triệu Tĩnh nhớ tới, mình chỉ để ý tới cửu hoàng thúc, nhất tâm muốn tra ra người hạ độc mà chưa có kết quả, đã bao lâu rồi chưa đi thăm hoàng huynh đây?

Vì vậy, hắn liền ra khỏi Ngự Thư phòng, đi về phía Ly cung. Nhưng vừa tới Thanh Trữ cung, đã thấy hoàng hậu bế tiểu công chúa tới.

Triệu Tĩnh tiến lên ôm lấy nữ nhi, thấy bé mở to đôi mắt đen láy nhìn mình cười, sắc mặt lạnh lùng không khỏi hoãn xuống, liền cùng Hồng Linh đi vào Thanh Trữ cung.

“Trẫm bề bộn quốc sự, đã lâu rồi chưa gặp Tiểu Lăng Nhi. Hồng Linh tới đây có việc gì sao?” Triệu Tĩnh vừa đùa với nữ nhi vừa thuận miệng hỏi hoàng hậu.

Hoàng Hậu cũng vươn tay chơi đùa với nữ nhi, khẽ cười: “Nếu không có việc gì thì thần thiếp không thể đến tìm hoàng thượng ư?”

“Cũng không phải, bởi vì nàng luôn không rời Kiến Nhi với Tử Nhi, tự dưng hôm nay lại tới gặp Trẫm, chuyện này xưa này chưa từng có.”

Hoàng hậu thoáng giật mình, nhìn hắn cười nói: “Hoàng thượng quả là anh minh. Thần thiếp muốn cùng hoàng thượng ôn lại chuyện xưa nên mới tới, mời hoàng thượng ngồi xuống đã.” Nàng vừa nói vừa ôm nữ nhi đưa cho cung nữ phía sau.

Triệu Tĩnh theo lời ngồi xuống, nghe hoàng hậu nói tiếp: “Trước kia không phải hoàng thượng thích nghe chuyện lạ giang hồ lắm sao? Hôm nay thần thiếp có nghe một tin đồn, muốn nói cho hoàng thượng, ngài có muốn nghe không?”

Triệu Tĩnh gật đầu, hắn thích nghe chuyện lạ giang hồ bởi vì võ công cao cường của cửu hoàng thúc, phi diêm tẩu bích không gì làm khó được. Lại nghe y kể người trong giang hồ có không ít cao nhân như y, vì vậy trong tim hắn đã vô cùng ngưỡng mộ.

“Hoàng thượng, chuyện này đã phát sinh gần một năm, nhưng rất lạ! Hiện nay trên giang hồ không ai không biết Thanh Vân bảo, tuy bảo chủ Tống Thanh Vân có vẻ tầm thường, nhưng võ công cao cường, thích quản chuyện thiên hạ, thích xen vào chuyện bất công, lại còn là người rất phóng khoáng, thích kết bằng hữu khắp nơi. Mới hơn một năm đã được võ lâm công nhận là đại hiệp. Mọi người còn tôn Thanh Vân bảo làm võ lâm đệ nhất bảo! Nổi danh ngang với Thiếu Lâm, Võ Đang. Không ít người muốn hỏi thăm sư phụ hắn là ai, nhưng không cách nào điều tra được. Ngay cả võ công của hắn cũng rất phong phú, hình như có liên quan tới các phái. Trực tiếp hỏi bảo chủ, thì hắn chỉ cười nói là mình từ nơi thâm sơn cùng cốc đến, sư phụ chỉ là một lão nhân vô danh. Kể từ đó, hắn lại càng thần bí khó lường, không ít người trong võ lâm đến Thanh Vân bảo để nương tựa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.