CHƯƠNG 32
Đương nhiên Triệu Tĩnh nhìn thấy ánh mắt vô lễ của y, chỉ là hắn vẫn coi như không thấy gì hết.
Như mọi khi, chúng thần lần lượt đem những chuyện gần đây bẩm báo thánh thượng, nhưng rất may tất cả đều là những chuyện không quan trọng lắm.
Triệu Tĩnh bình tĩnh nói với các vị chư thần của mình: “Chư vị ái khanh, đêm nay là đêm trung thu, Trẫm đã cho chuẩn bị yến tiệc ở Ngự Hoa viên để ngắm trăng, các khanh nếu rảnh hãy tới nhé.”
Hoàng đế đã mở lời thì kẻ nào dám từ chối chứ, cho dù là có hẹn với giai nhân cũng không ai dám nói không đâu.
Nghe tin hoàng thượng thiết yến đãi quần thần ở Ngự Hoa viên, hoàng hậu liền thở dài, vậy là tan mộng rồi, một đêm lãng mạn như thế này, nàng vốn định cùng hoàng thượng và các hoàng nhi chung vui, vậy mà…
Việc này làm cho nàng nhớ đến lúc trước khi vào hoàng gia, cũng vào dịp trung thu, nàng cùng lục hoàng tử Triệu Tĩnh đối ẩm cả đêm tại hoa viên của Hồng Diệp sơn trang tới tận bình minh. Dù lúc đó nói chuyện gì nàng cũng không còn nhớ rõ, nhưng chỉ nhớ rằng, hai người lúc đó tuổi còn trẻ, cùng nhau uống rượu làm thơ thật vui vẻ biết bao. Dù cho đêm khuya lạnh lẽo, nhưng hai người vẫn tiếc cảnh trăng đẹp, đành phải dựa vào nhau để lấy hơi ấm, cùng ngắm trăng cho đến khi trăng biến mất!
Chuyện cũ nghĩ đến thật ngọt ngào, ấm áp, làm cho tâm hồn nàng cảm thấy thêm rung động! Nhưng đến khi nào mới có thể cùng hoàng thượng ôn lại chuyện cũ đây?
Chẳng mất nhiều thời gian, Hồng Linh đã nghĩ ra một cách, trong lòng nàng không khỏi vui mừng, nếu như Cần vương không kiềm chế được, thì đúng là nhất cử tam tiện rồi còn gì!
Vì vậy, nàng vội vàng chạy tới tìm hoàng thượng.
“Vi phục xuất cung?” Triệu Tĩnh quả thật có chút ngạc nhiên.
Hồng Linh cười khanh khách: “Hoàng thượng cũng đã nhiều năm chưa ra khỏi cung, cả ngày vì việc nước mà phiền não, tổn hại rất nhiều đến long thể. Sao không thừa dịp thiên hạ thái bình mà vi phục đi thưởng ngoạn, tiện thể kiểm tra các quan lại địa phương, ý hoàng thượng thế nào?”
Nghe vậy, Triệu Tĩnh bỗng nhớ tới đồng cỏ mênh mông phương Bắc, cùng Giang Nam đẹp như tiên cảnh, khiến hắn cảm thấy vô cùng hào hứng: “Xuất cung giải sầu cũng tốt, để Trẫm đi an bài.”
“Hoàng thượng, xuất cung mọi sự đều rất nguy hiểm, thần thiếp muốn cùng đồng hành để bảo vệ hoàng thượng.”
Triệu Tĩnh nhìn nàng, suy tư trong chốc lát rồi gật đầu: “Cũng tốt, võ công của hoàng hậu trong võ lâm cũng được xếp vào hàng cao thủ, có nàng bảo vệ, Trẫm càng yên tâm hơn!”
Vì vậy Triệu Tĩnh liền trở về Ngự Thư phòng viết chiếu thư, rồi cho gọi thái giám truyền chỉ xuống.
Ban đêm, trong cung giăng đèn kết hoa, những ngọn đèn dầu lắt léo khắp nơi. Ở Ngự Hoa viên đã bày biện sẵn mười bàn đầy thức ăn và rượu, lúc này, văn võ bá quan cũng đã tới đông đủ.
Vì hoàng thượng chưa tới nên các đại thần đang chờ đợi thánh giá quang lâm. May mà ở đây là Ngự Hoa viên, dưới ánh trăng sáng có các đồng đạo làm bạn, khung cảnh tuyệt đẹp như vậy, nên ai cũng cảm thấy tinh thần thoải mái!
Không lâu sau, Triệu Tĩnh cùng hai ngự tiền thái giám đã tới.
Mọi người cùng quỳ xuống hô vang “Hoàng thượng vạn tuế” rồi ngồi vào vị trí của mình.
Có thể ngồi cạnh hoàng thượng, tất nhiên chỉ có hoàng thân quốc thích và các đại thần đứng đầu, gồm có quốc trượng, quốc cữu, tứ vương gia nắm giữ bình quyền, tế tướng, trung thư lệnh, và cả… Cần vương Triệu Hồng Lân.
Lúc này, bầu không khí vô cùng quái dị!
Hoàng thượng không cười lấy một lần nào, trong mắt chư thần ngài là một thánh quân anh minh uy vũ, có ngài ở đây, chư thần tự nhiên cũng câu nệ ít nói.
Không những thế lại thêm Cần vương, trên mặt luôn lộ ra nụ cười tà, chỉ có điều quanh thân lúc nào cũng tỏa ra hàn khí.Đối diện Cần vương là quốc trượng, tuy đang cười nhưng không biết vì sao vừa nhìn thấy Cần vương liền trừng mắt to như cái chuông đồng nhìn y.
Bầu không khí thật sự làm cho người ta không thể vui vẻ nổi, chúng thần đều hy vọng tứ vương gia nói câu gì đó, ai ngờ ngài ấy lại xuất thần nhìn ánh trăng!
Trông cậy vào quốc cữu ư? Quên đi, bọn họ cùng một phe với quốc trượng, giờ cũng đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào Cần vương!
Chỉ đáng thương cho tể tướng với trung thư lệnh, thật sự là ngồi cũng không xong mà đi cũng không được, bọn họ cứ như đang bị kẹt tại dòng chảy ngầm mãnh liệt, mồ hôi lạnh cứ chảy ra đầm đìa.
May mà, thánh thượng anh minh thấy được tình cảnh của bọn họ, liền mở miệng nói: “Các vị ái khanh, Trẫm đã quyết định xuất cung vi hành.”
Hả?
Chư thần ngạc nhiên nhìn thánh thượng, sợ rằng mình đang nghe lầm, ngay cả Cần Vương cũng phải nhướn mi nhìn hắn.
“Đã lâu rồi Trẫm không xuất cung, đúng lúc vừa mới lành bệnh nên Trẫm muốn ra ngoài để giải khuây, tiện thể đi tuần tra một số địa phương.” Triệu Tĩnh nhìn lướt qua Cần vương rồi vội quay đầu đi, sắc mặt hắn tuy bình tĩnh, nhưng thực ra, trong thâm tâm hắn lại đang gợn sóng.
Sao không nhân dịp xuất cung này thử cố quên y đi?
Chỉ là, nếu thật sự có thể quên y thì chắc hắn cũng không cần phải đau khổ tới tận bây giờ?
Hắn biết rõ đây chỉ là tự an ủi chính mình, nhưng vẫn muốn thử một lần xem sao, lúc này, đây là dũng khí duy nhất còn lại của hắn.
“Hoàng thượng, tuyệt đối không thể được! Nước một ngày không thể không có vua, nếu hoàng thượng xuất cung, vậy lúc có việc quan trọng chúng thần phải làm sao đây? Còn nữa, ngoài cung không biết có bao nhiêu hiểm nguy, hoàng thượng phải suy xét thật cẩn thận!” Chư thần vội vàng khuyên nhủ, trên trán đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Hắn liếc nhìn xung quanh một cái làm cho tất cả cùng im lặng, sau đó mới nói: “Trẫm đã an bài tốt rồi, Hồng Tích thống lĩnh cấm quân trấn thủ hoàng thành, tứ vương gia hiệp trợ bảo vệ ngoài thành. Hồng Phong mang năm cao thủ theo trẫm ra cung hộ giá, còn về đại sự triều đình thì có các đại thần trung thành và tận tâm như các ái khanh lo, Trẫm còn phải lo lắng điều gì nữa chứ?”
Chúng thần im lặng nhìn nhau, không nói lên lời, hoàng thượng đã có chủ ý như vậy, bọn họ nhiều lời cũng vô ích, cuối cùng, chỉ có thể khuyên nhủ hoàng thượng nên mang theo nhiều người hộ giá hơn mà thôi.
Triệu Tĩnh uống ba chén rượu cùng chư thần, sau đó nói mọi người ở lại vui vẻ, còn mình thì về cung để chuẩn bị cho chuyến đi.