CHƯƠNG 3
Cuối thu, hàn phong lẫm liệt.
Vào đêm, từng giọt mưa lạnh lẽo rơi trên nóc nhà, càng tăng thêm mấy phần thê lương hiu quạnh.
Bên trong Ngự Thư phòng, ánh nến lập lòe, cửa sổ có đặt một chậu ấm lò để xua tan hàn khí.
Trên bàn trang trí một hương lò trạm trổ long phượng, sương khói tung bay, tản ra một mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng.
Bỗng có một bóng trắng đi vào bên trong. Tới chính giữa, người đó liền đứng thẳng, kiêu ngạo như cây mai, lạnh tựa băng sương.
Cảm giác mãnh liệt khiến người đang vùi đầu vào tấu chương ngẩng lên, nhìn thấy người kia, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười yếu ớt, tựa hồ đã sớm đoán được y sẽ tới.
“Cửu hoàng thúc, ngươi đã về rồi?” Không thấy thị vệ thông truyền, khẳng định là do y dùng tuyệt thế khinh công mà vào đây.
Bạch y nhân hừ lạnh một tiếng, thấy hoàng đế cũng không quỳ hay hành lễ, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, trên người tản ra mị ý cùng hàn ý lạnh như băng, mặt không chút thay đổi mở miệng: “Ngươi… từ lúc nào đã trở nên tàn nhẫn như thế? Vì ngôi vị hoàng đế mà ngay cả phụ hoàng cùng hoàng huynh cũng ra tay sát hại!”
Hoàng đế đối với sự vô lễ của y cũng không để trong lòng, chỉ nhìn thật sâu vào y, ánh mắt tang thương vốn không xuất hiện trên người tuổi còn trẻ như hắn: “Lúc nào trở nên tàn nhẫn? Cửu hoàng thúc, sau khi ngươi cưới Ngọc Diệp làm vương phi, có còn quan tâm tới Trẫm sao?” Mỗi lần hắn mạo hiểm len lén chạy tới Cần vương phủ, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn y cùng Ngọc Diệp vương phi dày tình mật ý, còn hắn thì như một người vô hình không chút quan trọng!
“Trẫm? Ha ha…” Bạch y nhân đùa cợt đọc lại chữ kia, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nhu mỵ hiện lên đầy khinh bỉ: “Một người giết cha đoạt vị, tiên phụ chưa nhập thổ đã lấy thê lập hậu, lại còn lạm sát trung thần triều đình, liệu ngươi có thể ngồi ở ngôi vị hoàng đế đó bao lâu đây?”
Biết rõ y sẽ không phải tới chúc mừng mình, nhưng khi nghe y châm chọc khiêu khích, trái tim cuối cùng cũng không khỏi cảm thấy đau đớn. Vẻ mặt lạnh lùng không chút thay đổi, Triệu Tĩnh bình tĩnh nói: “Bao lâu cũng được, chỉ cần đạt được mục đích, dù ngày mai không còn ở vị trí này, Trẫm cũng không thất vọng.”
“Vậy… ngươi vì cái gì mà muốn ngồi lên vị trí này?” Bạch y nhân hỏi tiếp.
Y vẫn không tin, chất nhi ngây thơ thiện lương ngày xưa sẽ trở thành một hoàng đế lãnh khốc vô tình ngày hôm nay. Vì sao… hắn lại thay đổi?
“Tại sao?” Hoàng đế nhướn mi: “Ngươi sẽ không muốn biết, bởi vì…” Dừng một chút, hắn cười to, mang theo đau khổ không ai biết tới: “Bởi vì, tất cả đều vì một người! Năm Trẫm mười tuổi, ngẫu nhiên nghe thấy người ta nói, nếu làm hoàng đế thì có thể có bất cứ thứ gì mình muốn. Mà khi đó, Trẫm đã mất đi một người trọng yếu. Vì muốn cướp lại người đó, Trẫm thề, sẽ không từ thủ đoạn nào để chiếm lấy ngôi vị này!”
Bạch y nhân run lên, hắn… vì một người sao? Dĩ nhiên vì một ngươi mà chịu mang tội danh sát phụ thí huynh: “Người kia là ai?” Là ai mà đáng giá ngươi làm thế?
Hoàng đế đứng dậy, bưng một chén trà nóng trên thư bàn đi đến trước mặt y, gắt gao nhìn y nói: “Cửu hoàng thúc, ngươi ngày đêm chạy từ Phúc Châu về đây chắc cũng đã mệt, sao không ngồi xuống uống một ngụm trà?”
Đôi mi thanh tú khẽ nhúc nhích, bạch y nhân trả lời: “Không dám làm phiền hoàng thượng, hạ thần chưa cảm thấy mệt mỏi.” Uống chén trà này có thể sẽ ngã xuống ngay lập tức, y không quên tiên hoàng đã chết thế nào!
“Vậy sao?” Hoàng đế giơ chén trà lên uống, sau đó cười cười: “Vốn Trẫm cho ngươi cơ hội, nhưng chính ngươi đã cự tuyệt giải dược duy nhất này…”
“Giải dược?” Bạch y nhân biến sắc, còn chưa kịp ra tay, người đã mềm nhũn mà ngã xuống đất. Nhưng thần trí lại rất thanh tỉnh, đôi mắt câu hồn lạnh lẽo nhìn hoàng đế: “Ngươi hạ độc gì?” Vì sao y không hề biết?
Lúc này, hoàng đế mới lộ ra nụ cười nhợt nhạt, ngồi xổm xuống trước mặt y: “Cửu hoàng thúc, năm Trẫm chín tuổi bị phản tặc bắt cóc, là ngươi đã cứu Trẫm. Khi đó ngươi trúng độc của phản tặc, Trẫm cùng Tiên Hoàng vô cùng lo lắng, nhưng ngươi lại bình an vô sự. Ngươi đã nói ngươi luyện được bách độc bất xâm, chỉ có điều, có một loại độc ngươi không cách nào chống cự được…”
“Ngươi!!…” Sắc mặt trắng bệch, bạch y nhân nhìn về phía hương lò đang tỏa khói mịt mù, không ngờ hắn lại hạ… mỵ dược?!
“Đây là ‘túy nhuyễn hồng’, vô sắc vô vị, đã bị Trẫm trộn lẫn vào huân hương. Cho dù là hoàng thúc, cũng không phát hiện được, đúng không?” Hoàng đế tươi cười, xua tan đi âm lãnh cùng u buồn trên mặt, nụ cười như ánh mặt trời tỏa sáng, nụ cười này… mới đúng là thuộc về thiếu niên 17 tuổi!
Bạch y nhân trợn trừng, trong mắt tràn ngập phẫn nộ cùng khó hiểu. Có lẽ hắn đã sớm đoán được mình sẽ tới đêm nay, nhưng vì sao lại dùng mỵ dược?
Nhìn thấy y nghi hoặc, hoàng đế hảo tâm giải thích: “Cửu hoàng thúc không biết Trẫm vì người nào mà đoạt vị sao? Kỳ thật người đó cửu hoàng thúc cũng biết, hơn nữa còn vô cùng quen thuộc…”
Y cũng biết? Bạch y nhân khó hiểu, những nữ tử y quen biết không có ai đáng giá để hắn làm thế cả.
“Ngươi kia chính là…” Hoàng đế vươn tay ôm lấy thân hình thon thả, nhìn hai tròng mắt kinh ngạc của y, cười tà: “…Chính là cửu hoàng thúc ngươi!”
Hả?Bạch y nhân ngây ngốc.
Người kia là mình?
Hoàng đế ôm y đi về phía long ỷ, vốn là chỗ nghỉ ngơi khi hoàng đế mệt mỏi lúc phê duyệt tấu chương. Thế nhưng hôm nay lại trở thành một chỗ hữu dụng.