Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 821: Chương 821: Hoang Kích Toái Không Đại Đế




Nếu như nói A Lạp Cổ Ba Nhĩ thân là cường giả Truyền Kỳ cấp, khí tức cường đại giống như một ngọn núi lửa tùy thời bộc phát, thì cỗ khí tức đột nhiên bộc phát này, liền như bao phủ toàn bộ thiên địa, ngay cả cường giả Truyền Kỳ cấp, cũng khó mà sánh kịp.

Đây là một loại lực lượng vô tận vô biên, cực kỳ cường đại, đến mức khủng bố làm người ta sinh ra lòng tuyệt vọng. Thời gian cùng không gian đều bị cuốn vào trong, giống như thần linh ở trên trời cao, thời điểm người phàm nhìn lên, chỉ biết sinh lòng tôn kính cùng run sợ.

Ông.

Không có bất kỳ dấu hiệu, hỏa diễm hắc sắc bao phủ A Lạp Cổ Ba Nhĩ, trong nháy mắt đã bị dập tắt. Đó cũng không phải Thanh Long thức thứ tám quá mức nhỏ yếu, mà lực lượng dập tắt hỏa diễm kia thực sự quá cường đại, cường đại đến siêu thoát luân hồi, ngay cả thiên địa tọa hóa, tử vong pháp tắc cũng không thể ngăn trở.

Tồn tại dạng này, đã vượt qua trình độ võ giả bình thường, thậm chí võ giả thua kém một cảnh giới có thể tưởng tượng. Đó là cảnh giới giống như thần linh chân chính.

Tồn tại như vậy, từ cổ chí kim, có thể đếm trên đầu ngón tay, bọn họ có danh hiệu giống nhau: “Đại Đế”.

Giao thủ đến giờ, Phương Vân lần đầu cảm thấy sự run sợ cùng khủng bố. Loại lực lượng này làm cho người ta không thể sinh ra ý niệm chống cự trong đầu, giống như một người mà muốn tiêu diệt toàn bộ thiên địa Trung Thổ Thần Châu.

“Hoang Đế”.

Trong lòng Phương Vân kêu to một cái tên, nhưng mà một cỗ lực lượng cường đại, áp chế hắn, làm cho hắn không thể bật kêu cái tên này. Nó giống như lực lượng của quân vương.

Người phàm trên thế gian, lúc đối mặt với chúa tể trung ương thần khí Đế Vương, thì không ai có thể gọi thẳng tên thật Đế Vương. Quyền lợi duy nhất của bọn họ, là yên lặng và run rẩy.

Phương Vân cũng không ngờ tới, kết quả cuối cùng của cuộc chiến đấu này cư nhiên đã thức tỉnh tồn tại đáng sợ sâu trong Man Hoang. Mặc dù thân thể không hề động đậy, nhưng trong lòng Phương Vân rất rõ ràng, toàn bộ Man Hoang có tu vi này cũng chỉ có một vị Hoang Kích Toái Không Đại Đế mà thôi.

Đế Vương nhân gian, chỉ sợ sự tôn quý của mình hạ xuống, chứ tuyệt đối không ra mặt nhúng tay vào dây dưa giữa hai quốc gia đang đối địch nhau.

Giống như địa vị Phương Vân hiện tại, cho dù có thương cảm cho thuộc hạ, cũng không nhúng tay vào tranh đấu của thuộc hạ mình, giống như sự đấu đá giữa các quân sĩ trong quân doanh.

Thần Thông Cảnh tầng thứ năm, võ giả Huyền Minh Cảnh, được xưng Tam Hồn Thông Thân, siêu thoát tọa hóa. Tựa như thần linh cường đại nhất viễn cổ. Trong mắt tồn tại loại này, đừng nói mình là một tên võ giả Thoát Thai Cảnh, cho dù là cường giả giống như Trung Cổ Minh chủ, ở trong mắt hắn cũng là một con kiến hôi, không cần để ý. Càng không tự mình động thủ.

Tình huống trước mắt, đã không thể dùng đạo lý bình thường để nói rõ rồi.

Ầm.

Trời đất tối sầm lại, không gian ngàn dặm chung quanh Phương Vân, đều giống như tro bụi, trận trận tan vỡ. Trong lòng Phương Vân dâng lên một cỗ tuyệt vọng, chêch lệch giữa hai người, không thể dùng đạo lý tính hết.

Loại chênh lệch này, đã không phải tinh thần cùng ý chí võ đạo có thể bù lại. Phương Vân cố gắng chuyển động, nhưng vừa động liền bị đông cứng. Một cỗ lực lượng cao cao tại thượng, phổ độ chúnh sinh, giống như một cây đinh vững vàng đóng Phương Vân chặt vào trong hư không.

Bóng tối long trời lở đất tràn tới, ngay sau đó liền là hủy diệt vô tận. Loại lực lượng này cường đại làm cho người ta tuyệt vọng.

Mất thấy Phương Vân sẽ táng thân ở trong mảnh bóng tối vô tận này, ngã xuống trong tầng cương phong mênh mông ở biên cảnh Man Hoang. Chính vào lúc này, dị biến nổi lên. Sâu trong bóng tối, đột nhiên truyền đến một cỗ dao động nhỏ yếu mà kỳ dị.

Cỗ dao động này tuy nhỏ yếu, nhưng không chút bị che lấp đi.

“Các ngươi những tên tấn thăng Đại Đế sau này, đúng là càng ngày càng làm người ta thất vọng. Cho dù là lúc Kiếm Tông chúng ta tọa trấn, cũng không có tình trạng khổ sở này….”

Một cỗ thanh âm trào phúng không chút khách khí, từ sâu trong bóng tối truyền đến. Một đạo bạch quang kỳ dị, từ trong bóng tối xẹt qua, tiếp đó một đạo sinh vật hình người kỳ dị, liền chắn trước mặt Phương Vân.

Đạo thân ảnh này toàn thân tuyết trắng, lông lá bù xù, lộ ra một cái đuôi ngắn.

“Thỏ Tử”.

Trong lòng Phương Vân tầng tầng run rẩy, co quắp, không thể tin vào ánh mắt mình. Sinh vật hình người này, cư nhiên là Thỏ Tử Yêu Hoàng ngày nào. Giờ phút này, ngay cả Phương Vân cũng không thể nhúc nhích trước cỗ lực lượng áp chế cường đại này. Nhưng Thỏ Tử thực lực không khác Phương Vân, lại không chịu chút ảnh hưởng.

Ở trong bóng tối vô tận, thân ảnh con Thỏ Tử toàn thân tuyết trắng này, lộ ra dạng cực kỳ chói mắt. Thân thể nó không cao tới đầu gối Phương Vân, nhưng mà thân ảnh nho nhỏ, lại lộ ra một cỗ tự tin cùng hiên ngang kinh người.

Ánh mắt Phương Vân xẹt qua một chút thần sắc cảm kích. Thỏ Tử thân phận thần bí này, mỗi lần xuất hiện, chung quy không để lại chút dấu vết muốn giúp mình. Chẳng qua là….”

Phương Vân nhìn thoáng qua Thỏ Tử, ánh mắt rất nhanh trầm xuống. Thỏ Tử cũng không vượt qua Thoát Thai Cảnh, tu vi nó vẫn như cũ là Thiên Trùng thất phẩm, cảnh giới Bán Bộ Mệnh Tinh. Tu vi như vậy, căn bản không thể nào ngăn cản tồn tại loại này.

Bất luận Phương Vân suy nghĩ thế nào, vào giờ phút này, bóng lưng của Thỏ Tử vẫn tự tin không chút sợ hãi. Còn mang theo một sự trào phúng mơ hồ.

Không chút chần chờ, tồn tại sâu trong Man Hoang, lại công kích tới.

Ầm.

Thân ảnh Thỏ Tử cùng Phương Vân, trong nháy mắt bị bóng tối vô tận thôn phệ. Lực lượng hủy diệt, giống như thủy triều, quét qua mỗi tấc không gian. Mắt thấy hai người sẽ phải biến thành tro bụi, chết không chỗ chôn. Trong sát na, dị biến lại nổi lên.

“Ầm, ầm, ầm”.

Một cỗ thanh âm kiếm khí vang dội, từ sâu trong hư không vang lên. Thanh âm này như Chân Long rống dài, lại như trăm Phượng nổi dậy.

Sau một khắc, ở trong ánh mắt khiếp sợ của Phương Vân, Thỏ Tử Yêu Hoàng nho nhỏ trước mặt, trong cơ thể đột nhiên bộc phát ra một luồng bạch quang long trời lở đất.

Mảnh bạch quang này, giống như mấy trăm mặt trời bạo tạc, hóa trời đình vốn đen nhánh thành một mảnh sáng lóa. Ánh mắt đảo qua, mỗi một góc nhỏ, mỗi một tấc không gian, đều có bạch quang phát sáng.

“Đây là….:

Phương Vân trợn to hai mắt. Đây là động tác duy nhất mà hiện tại hắn có thể làm. Giờ phút này, hắn rõ ràng cảm nhận được một cỗ kiếm khí khủng bố cường đại đến không thể tưởng tượng.

“Sao có thể vậy”.

Phương Vân cơ hồ không thể tin vào mắt mình. Sự cường đại của Hoang Kích Toái Không Đại Đế, không cần hoài nghi, nhưng cỗ kiếm khí hoành không xuất hiện này, cư nhiên không chút dưới Hoang Kích Toái Không Đại Đế.

So ra cỗ kiếm khí này còn cường đại hơn, lại có một cỗ ý chí đáng sợ. Đạo ý chí này, kiệt ngạo bất tuân, coi trời bằng vung. Nếu như nói ý chí Hoang Kích Toái Không Đại Đế là hủy diệt, thì đạo ý chí ý thức này, liền là sắc bén thuần túy.

Sắc bén đến cắt đứt vạn vật thiên địa, xé rách hư không vũ trụ.

Đạo ý chí này cường đại đến mức, có thể bất phân thắng bại cùng Hoang Kích Toái Không Đại Đế, thậm chí so ra còn âm trầm, bá đạo hơn, cực kỳ khủng bố.

Đây cũng không phải là lực lượng Thỏ Tử Yêu Hoàng có thể bạo phát ra, chỉ sợ là lực lượng nó bị phong ấn rồi, cũng không thể có thể phát ra lực lượng đáng sợ như vậy. Bởi vì, Phương Vân từ trong ý chí cỗ kiếm khí kia, cảm thấy một loại khí tức vĩnh viễn.

Loại khí tức này so với bản thân Thỏ Tử còn muốn lâu đời hắn.

Ánh mắt Phương Vân chớp động, trong đầu xẹt qua một ý niệm. Hiện tại, giải thích duy nhất, chính là cỗ lực lượng này là phong ấn trước đó ở trong cơ thể Thỏ Tử, mà hắn chẳng qua chỉ là phóng thích, phun trào nó ra.

Hiển nhiên, cỗ lực lượng này nó cũng không nắm giữ được. Cho nên, mới cần mượn lực lượng Hoang Kích Toái Không Đại Đế, tạo ra nguy hiểm sống chết, làm điểm dẫn phát.

Ầm.

Chỉ một kiếm, chỉ có một kiếm, lực lượng long trời lở đất của Hoang Kích Toái Không Đại Đế liền bị xé rách từng mảnh, sau đó vỡ nát. Từ sâu trong trời cao quan sát, liền thấy một cỗ lực lượng màu xám cường đại, bao phủ cả Man Hoang, trong nháy mắt, liền bị một đạo kiếm khí đột nhiên xuất hiện, lập tức xé rách, lộ ra một khe nứt sâu ngàn dặm.

Khe nứt này nhanh chóng phát triển, cuối cùng có kết cấu giống mạng nhện. Hoàn toàn xé rách cỗ lực lượng màu xám kia.

Đại địa Man Hoang lập tức trở nên rối loạn, tựa hồ tồn tại giống như thần ma sâu trong Man Hoang kia, cũng không nghĩ tới, trên người Thỏ Tử, lại xuất hiện cỗ lực lượng như vậy.

Một cỗ ý thức cường đại, phập phồng như trường giang và hoàng hà, xuyên qua tầng tầng không gian, di động trong hư không quanh thân hai người. Phương Vân cảm nhận được rất rõ, Thỏ Tử lộ ra thần sắc khẩn trương, nhưng khẩn trương này rất nhanh liền biến thành trào phúng cùng cười nhạo, cũng đồng dạng thu hồi cỗ ý thức này về.

Ý thức Hoang Kích Toái Không Đại Đế, Phương Vân vô tình phát hiện nội dung, còn có tình lý bên trong. Nhưng ý thức Thỏ Tử, Phương Vân cư nhiên không phát hiện ra.

Ầm.

Sâu trong Man Hoang, lại nổi lên biến hóa. Toàn bộ đại địa đều sôi trào lên.

“Chạy mau”.

Thỏ Tử đột nhiên xoay người lại, vẻ mặt khẩn trương, một trảo nâng Phương Vân lên, lập tức trốn vào hư không.

“Thủ đoạn bảo vệ tính mạng duy nhất ta đã dùng rồi, tạm thời ta không có lá bài thứ hai đâu”.

Thỏ Tử khẩn trương, không cần chú ý cũng có thể cảm nhận được. Trong lúc vội vàng, nó lại bồi thêm một câu:

“Lão gia hỏa này giận điên lên rồi….”

Tốc độ Thỏ Tử vô cùng nhanh, ngay sát na móng vuốt nó bắt lấy mình, Phương Vân mới phát hiện, không biết lúc nào, tu vi Thỏ Tử này, cư nhiên đột phát Thoát Thai Cảnh, trực tiếp là tu vi Mệnh Tinh đỉnh phong, Bán Bộ Mệnh Hồn.

Mặc dù thời điểm nguy cấm, cảm nhận được tu vi Thỏ Tử biến hóa. Phương Vân cũng không khỏi hoảng sợ. Thực lực Thỏ Tử tựa hồ không thể lường, không biết cực hạn, lúc đầu là thất phẩm đỉnh phong, Bán Bộ Mệnh Tinh, sau đó trực tiếp đột phá, đến Mệnh Tinh đỉnh phong, Bán Bộ Mệnh Hồn. Vậy tiếp theo là gì?

Trực tiếp là Bán Bộ Truyền Kỳ Cảnh sao? Thực lực Thỏ Tử đề thăng, không thể dựa theo đạo lý nào để tính. Tựa hồ tăng một lần, lập tức trở thành cảnh giới đỉnh phong.

Nào là đánh vỡ Mệnh Tinh, ngưng tụ Mệnh Hồn, đối với nó mà nói, tựa hồ toàn bộ không có thuyết pháp này.

Ông….

Thiên không chợt tối sầm lại, lực lượng hủy diệt làm người tuyệt vọng lần nữa quét tới. Mắt thấy hai người sẽ lần nữa bị cuốn vào tình cảnh tử vong, đúng vào lúc này, sâu trong không gian, một cỗ khí tức lăng lệ phổ độ vạn vật khác, đột nhiên hiện lên.

Phương Vân nhạy cảm thấy được, một cỗ ý thức cường đại cổ xưa khác đột nhiên lan đến trên đại địa Man Hoang. Dùng khóe mắt liếc nhìn, Phương Vân mơ hồ thấy, sâu trong bóng tối, một cỗ thủy triều xanh lục thâm thúy phún ra.

Lực lượng đó giống như vạn vật đồng thời sinh trưởng, ẩn chứa sinh mệnh lực không thể tưởng tượng.

Cỗ lực lượng kia cũng không cho thấy cường đại mức nào, chẳng qua là hoành không xuất hiện, chặn lực lượng đến từ Man Hoang lại. Nó tựa hồ cũng chỉ ngăn cản vị ở sâu trong Man Hoang, chứ không có ý tứ chiến tranh nào.

“Nhìn gì nữa. Còn không mau chạy”.

Thỏ Tử thấy động tác này của Phương Vân, trong lòng đại nộ.

“Ngươi tưởng lão tổ Yêu Tộc là diễn trò cho ngươi xem sao. Cho dù tổ tông nhà ngươi là Đế Vũ có mặt mũi thiên đại, cũng là chuyện thượng cổ rồi.

Thỏ gia ta hao phí một phen miệng lưỡi, vất vả lắm mới nói động được lão tổ tông cứu tiểu tử ngươi một mạng, phúc khí ngươi cũng thật cao đó, mạng lớn khó chết mà”.

“Quả nhiên là vậy”.

Trong lòng Phương Vân gật đầu, cũng không chậm trễ. Cùng Thỏ Tử phóng vào sâu trong hư không….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.