Những thứ mà học viện giảng dạy, ở kiếp trước, Phương Vân đã sớm thuộc lòng, không cần phải tiếp tục lãng phí tâm tư, liền đặt toàn bộ tâm thần dùng để nghiền ngẫm võ đạo.
Chổ nghe giảng của Trương Anh, Chu Hân không gần với Phương Vân, chờ sau khi nhóm nho gia văn sĩ bỏ đi, Phương Vân muốn gặp lại bọn họ, nhưng phát hiện hai người bọn họ đã sớm rời khỏi.
"Kệ, dù sao cũng đều ở học viện, sau này còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt." Nghĩ như thế, Phương Vân cũng không tiếp tục tìm nữa.
Sau khi Phương Vân trở về, liên tiếp mấy ngày đều ở trong vườn Tử Long chăm chỉ khổ luyện. Có được Nhân Cấp Châu, tốc độ tu luyện của Phương Vân quả nhiên tăng lên không ít.
- Mãng ngưu xuất động!
- Mãng ngưu bôn trì!
Trong vườn Tử Long, Phương Vân liên tiếp sử thi triển ra hai chiêu Mãng ngưu quyền pháp. Một luồng sương trắng mờ ảo, bồng bềnh trôi nổi, dũng nhập vào trong cơ thể của hắn. Sương trắng đó, tự nhiên là thiên địa nguyên khí do Nhân Cấp Châu hấp dẫn tới.
- Nhân Cấp Châu quả nhiên không hổ danh là một thánh phẩm. Có hạt châu này, cộng thêm sự khổ luyện của mình, sức mạnh tự vệ cũng sẽ cao hơn rất nhiều. - Phương Vân cúi đầu, nhìn hạt Nhân Cấp Châu trong tay. Chỉ mới qua thời gian mấy ngày, anh nhi giữa hạt châu đã hóa thành bộ dáng của Phương Vân, rõ là Phương Vân dạng trẻ nít.
Ngọc dưỡng nhân, nhân dưỡng ngọc! Phương Vân mỗi ngày đều mang hạt Nhân Cấp Châu này trên người, qua thời gian lâu, Nhân Cấp Châu cũng từ người hắn hấp thu đầy đủ nhân khí, lúc này mới biến hóa thành hình dạng của hắn!
Ăn qua một ít món ngọt, Phương Vân liền lên xe đi tới học viện.
Ngày hôm nay, sau khi bài giảng ở học viện kết thúc, Phương Vân đang muốn bỏ đi, thì nghe hai tiếng gọi:
- Phương huynh, xin dừng bước!
Quay đầu nhìn lại, thì thấy Trương Anh, Chu Hân thở phì phò, nhanh chân chạy tới.
- Trương huynh, Chu huynh. - Phương Vân trong lòng cảm thấy kinh ngạc, mấy hôm trước, hắn có tâm tìm bọn họ, nhưng không tìm được. Nào ngờ, hôm nay bọn họ lại chủ động tìm tới hắn.
Trương Anh, Chu Hân bị cái nhìn của Phương Vân khiến cho có hơi thẹn thùng, có chút quẫn bách nói:
- Phương huynh, cũng không ngại huynh nhạo báng. Lần trước được sự giúp đỡ của huynh, ta cùng Chu huynh đã tự ý làm chủ, mở tiệc chiêu đãi Phương huynh, xem như lời cảm tạ. Nhưng mà, tiền bạc trong túi ít ỏi, cho tới ngày hôm nay, tại phủ lĩnh được tiền tiêu vặt hàng tháng, thì mới có cơ hội. Không biết Phương huynh có đồng ý, tới Trúc Hiên lầu tụ hợp hay không.
Phương Vân đối với tình cảnh của hai người cũng có chút hiểu biết. Tuy rằng bọn họ được xem như là con cháu Vương công, thường nói phú quý vô cùng, nhưng dù sao cũng là con thứ, địa vị trong phủ rất thấp, mỗi tháng cũng lĩnh không được bao nhiêu tiền.
- Trương huynh, Chu huynh không cần khác khí. Bữa nay xem như ta mời đi... - Phương Vân đáp. Thân phận của hắn lại không giống, Tứ Phương hầu chỉ có một chính thê duy nhất đó là Hoa Dương phu nhân, tiền tiêu vặt hàng tháng hắn cũng có không ít.
- Không được, không được. Bữa này Phương huynh làm khách, còn ta với Chu huynh làm chủ... - Trương Anh nói, cần cổ ngần như đã đỏ ửng.
Phương Vân thấy hai người bọn họ kiên trì, cũng không tiếp tục tranh giành. Ba người ở kiếp trước từng là bạn hữu, giờ gặp lại, tâm tình Phương Vân vui sướng, cũng có tâm cùng bọn họ hội hợp lại, vì thế nói:
- Một khi đã như thế, Trương huynh, Chu huynh hãy dẫn đường.
Ba người, một bên là mang cảm kích trong lòng, một bên là có tâm kết giao, hơn nữa đều xuất thân từ Bình Dân hầu phủ, đôi bên cùng nhích lại gần thêm một bước.
Trúc Hiên lâu tọa lạc bên bờ Lục Thủy Hà, bên cạnh có trồng rất nhiều trúc xanh được chuyển tới từ Nam Lĩnh. Cây cây thành rừng, cùng dòng sông Lục Thủy trong xanh tôn vinh lẫn nhau tạo nên ý vị.
Nho thần trong triều, bởi vì thấy hoàn cảnh nơi đây hợp lòng người, lục trúc thanh thủy giao ánh, ngẫu nhiên tụ lại nơi đây đối ẩm vài chung. Lúc nỗi hứng làm thơ, thì sẽ ngâm mấy câu, tặng cho Trúc Hiên lầu. Chủ lầu này cũng rất biết cách làm người, toàn bộ đều khuông khuông phiếu phiếu, dán ở trên tường, để người thưởng thức.
Nghe tin rằng, Trúc Hiên lầu còn cất giữ rất nhiều thơ ca của thái phó mấy triều, dùng làm bảo vật trấn lầu. Bình thường, không bày biện trước mặt người khác.
Khi ba người Trương Anh đi tới, ngay lập tức được một gã tiểu nhị lanh lợi dẫn tới một gian buồng trang nhã trên lầu. Dâng trà thơm, lại đưa tới vài đĩa rau xanh.
- Giống như ngày thường, tốc độ nhanh lên một chút. - Trương Anh phất phất tay.
- Dạ được, tiểu nhân lập tức đi ngay. - Gã sai vặt niềm nở tươi cười, lui ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Phương Vân tới Trúc Hiên lầu. Kiếp trước hắn không thích tới chổ như thế này. Chờ khi gã tiểu nhị lui ra ngoài, liền nhân cơ hội đánh giá một hồi.
Trúc Hiên lầu phi thường náo nhiệt, có không ít hồng thương phú giáp ra vào, nhưng nhiều nhất vẫn là nho sĩ vào kinh đi thi. Trong số đó cũng có không ít người vì mặc bảo (*) của văn thần được treo ở lầu hai mà tới.
- Chuyện ngày đó quả thực phải đa tạ Phương huynh. Nếu không, nhiều học sinh nhìn như thế, thể diện của chúng ta chỉ sợ sẽ mất hết. Sau khi trở về phủ, các vị nương nương trong phủ chẳng những vì hai người chúng ta mà thương hại, trái lại còn vì chuyện đánh mất hết thể diện của Hầu phủ mà đánh đập tàn nhẫn.
Lời nói của Trương Anh thành khẩn, lại có thêm vài phần chua xót.
- Lời khách sáo thì không cần phải nói tiếp. Trương huynh, Chu huynh, có một chuyện ta thực không rõ. Vịnh Nhạc quận chúa chẳng qua dựa vào xuất thân tốt, đanh đá vài phần. Công phu chân chính quả thực không tốt lắm. Hai vị xuất thân Hầu phủ, gia đình có tiếng là bác học uyên thâm, cho dù một người đánh không lại, nhưng hai người kết hợp, cũng có thể ngăn cản được một hồi.
Phương Vân nói chuyện cực kì uyển chuyển, biểu hiện trước đó của Trương Anh cùng Chu Hân, gần như có thể dùng hai từ mất mặt để hình dung.
- Phương huynh có điều không biết, mấy người như chúng ta khác với ngươi. Ngươi tuy là con thứ, nhưng là do Tứ Phương hầu chính thê sở sinh. Hai người chúng ta ngay cả con của vợ lẽ cũng không phải. Vịnh Nhạc quận chúa tuy rằng là một quận chúa Bàng chi, nhưng nếu như chúng ta phản kháng, sẽ mang tới vô cùng phiền toái cho mẫu thân ở trong phủ.
Trong mắt Chu Hân mơ hồ ẩm ướt, bị một nữ tử đánh đập trước mặt mọi người, loại khuất nhục này, hễ là nam nhân đều không nhịn nỗi. Nhưng nhớ tới tình cảnh khốn khổ của mẫu thân trong nhà, oán hận gì, khuất nhục gì, cũng đều phải nuốt vào.
Phương Vân cùng hai người này từng là bạn tốt "ở kiếp trước", khi đó hắn khí võ theo văn, trên tay không có mấy phần bổn sự, tự nhiên không gây chuyện thị phị. Đối với tình huống của hai vị bằng hữu này cũng không biết quá nhiều. Kiếp nầy, tâm tính của hắn thay đổi thật lớn, lại tu luyện võ đạo. Nếu như đã gặp được hai vị bằng hữu nầy, hiển nhiên phải gắng sức giúp đỡ, thay đổi một phen.
Phương Vân cúi đầu trầm tư, trong mắt chợt hiện. Một lát sau, ngẩng đầu, trong lòng đã có quyết định:
- Trương huynh, Chu huynh, chúng ta dù sao cũng xuất thân từ võ học thế gia. Chỉ có võ công cao cường, mới được người trong phủ coi trọng. Hai người các ngươi đến cho cùng cũng sẽ không phải chịu khuất nhục đến như vậy?
- Phương huynh, không phải chúng ta không muốn luyện võ. Chỉ là thân phận của chúng ta trong phủ rất thấp, không như đại thế tử, có sư phó võ đạo cao cường đích thân dạy dỗ. Lúc ta muốn luyện võ, phụ thân chỉ đưa cho ta một bộ "Mãng ngưu quyền", liền không quan tâm gì tới ta. Không có minh sư chỉ điểm, luyện võ quả thực gian nan vô cùng.
- Đúng vậy, Chu huynh còn xem như may mắn. Phụ thân đại nhân căn bản không nhớ tới còn có một đứa con trai như ta. Nếu như không phải Chu huynh nghĩa khí, cho ta mượn "Mãng ngưu quyền phổ", ta chỉ sợ cả đời này cũng sẽ không có cơ hội tiếp xúc với võ đạo.
- Phương huynh, Chu huynh nếu không ngại mà nói, thì ta có thể dạy cho hai ngươi quyền pháp. Nhưng mà, trước đó ta phải nói cho rõ, trong tay ta cũng chỉ có mỗi một bộ quyền pháp bình thường là "Mãng ngưu quyền pháp".
Trương Anh, Chu Hân nghe thế mừng rỡ: "Đa tạ Phương huynh!"
Hai người từng thấy Phương Vân giao thủ cùng với Dương Khiêm. Mãng ngưu quyền tuy là quyền pháp tầm thường trong quân đội, nhưng trong tay của Phương Vân thì uy lực chẳng kém gì Mãnh hổ quyền, thậm chí còn chiến thắng. Nếu có vị "minh sư" như Phương Vân chỉ dậy, hai người cần gì phải chịu khuất nhục.
Phương Vân mặc dù chỉ có thể dạy cho hai người Mãng ngưu quyền. Nhưng mà, trong lòng Trương Anh, Chu Hân đều hiểu rõ, chỉ như thế đã đủ rồi. Trong lòng hai người thầm hạ quyết tâm, nếu Phương Vân dốc lòng truyền thụ, thì nhất định phải dụng tâm để học. Từ nay về sau, phải khiến cho người trong phủ mãnh liệt kinh sợ một phen.
Võ học thế gia tuy thứ bậc sâm nghiêm, nhưng cũng cực kì thực tế. Chỉ cần hai người bọn họ biểu hiển ra thiên phú võ đạo, tất nhiên sẽ được phụ thân coi trọng. Trung Tín hầu, Thấn Tiến hầu đều là dạng người uyên bác, chỉ cần có thể kiến cho hai nươời đó coi trọng, từ đó về sau, bất kể là tuyệt học gì cũng đều truyền thụ, còn cần gì tới Phương Vân truyền thụ tuyệt học cho bọn họ!
Có khả năng thay đổi vận mệnh của hai vị bạn tốt, trong lòng Phương Vân cũng cảm thấy rất cao hứng, quay đầu gọi một tiếng: "Tiểu nhị, mang bút mực tới."
Khách của Trúc Hiên lầu đã phần đều là văn nhân mặc khách, những người này có khi lại nổi lên thi hứng, cần tới bút mực. Bởi vậy, Trúc Hiên lầu tùy thời có thể chuẩn bị văn phòng tứ bảo.
Tiếng nói của Phương Vân vừa dứt, thì một gã sai vặt lanh lợi nâng bàn ngọc dâng lên.
Mực là mực tốt, bút là Lang hào đại bút hảo hạng. Phương Vân chấm nước mực, nhắm mắt trầm tư chốc lát, lúc này mới múa bút lên mặt giấy Tuyên Thành.
Trương Anh, Chu Hân vốn nghĩ Phương Vân thế bút triển khai, là muốn viết yếu quyết luyện công, vân vân. Nhưng không ngờ, Lang hào đại bút trong tay Phương Vân cư nhiên vẽ lên mặt giấy Tuyên Thành một con mắt to bằng mực tàu. Uốn thêm vài nét bút, hai người lập tức cảm thấy trong đôi mắt to đó là một loại cảm giác tự do tự tại, hung man không ai bì nổi, hơi thở cuồng bạo.
Phương Vân thế bút lại chuyển, một con mãng ngưu cơ thịt rắn chắc, tự do tiêu sái, sôi nổi trên giấy. Hắn vẽ không quá mức cầu kỳ chi tiết, chỉ vài nét bút, đã hoàn toàn đem tinh túy, khí thế của mãng ngưu vẽ lên giấy.
Trương Anh, Chu Hân trong lòng cảm thấy khiếp sợ không thôi, ánh mắt nhìn Phương Vân cũng khác trước. Hai người thật không ngờ rằng, Phương Vân đối với họa đạo nhất đồ (**) cũng có tạo nghệ cao thâm như vậy. Một bộ Mãng ngưu đồ, tinh thần, khí thế đều được thể hiện ra, loại bút lực như thế này, ngay cả một số sĩ tử có tạo nghệ vô cùng cũng còn xa mới bì kịp.
Phương Vân cũng không biết tâm tư của Trương Anh, Chu Hân, thế bút dừng lại, liếc mắt nhìn cả hai một cái, nói:
- Quyền pháp nhất đạo, xem trọng tinh thần, ý chí cùng khí thế. Quyền pháp là chết, người là sống. Giống như Dương Khiêm, đừng nói Mãnh hổ quyền, cho dù là quyền pháp mạnh hơn tới tay hắn cũng xem như đồ bỏ!
Trương Anh, Chu Hân gật đầu, sâu sắc chấp nhận.
- Ta sẽ vẽ ra tinh túy của mười tám thế Mãng ngưu quyền, cũng viết tra mấu chốt lúc thi triển quyền pháp, sau khi các ngươi trở về, cẩn thận tham khảo, nếu có chổ không hiểu, lại tới tìm ta, ta nhất định sẽ giải đáp.
- Đại ân của Phương huynh, ta cùng Chu Hân khắc sâu vào trong lòng.
Trương Anh cảm kích nói. Vẽ mấy bức tranh, đối với Phương Vân mà nói chẳng qua chỉ là nhấc tay một cái, nhưng đối với hai người mà nói, là cơ hội để hai người có thể thay đổi tình cảnh khó khăn, liên quan tới mẫu thân của cả hai, trong tương lai có thể từ dưới nước leo lên thuyền.
Phương Vân gật đầu, xoạt xoạt vài nét bút, vẽ xong mười tám thế Mãng ngưu quyền. Trải qua chuyện này, quan hệ giữa ba người càng tiến thêm một bước, qua một tiệc rượu, cơ hồ không giấu nhau điều gì, khách chủ giai nghi.
Đinh đang!
Ba người đang ở trong buồng hưởng dụng rượu cùng thức ăn, đột nhiên nghe được tiếng kêu thanh thúy của vòng khuyên, đồng thời một trận cước bộ tinh tế ngày càng gần, trong không khí ẩn ẩn có một cỗ hương thơm nhàn nhạt.
Chú Thích
(*) Mặc bảo (墨宝) tranh được vẽ bằng mực tàu, rất đẹp.